Edit: Kir
“Hộp y tế của nhà cậu để đâu?”
Phỉ Minh Sâm đưa Lục Tịnh An về đến nhà, mẹ cô vẫn chưa về, cậu liền hỏi xem hộp y tế ở đâu, chuẩn bị xử lý vết thương giúp cô.
“Không cần đâu, chút vết thương nhỏ, ngày mai là ổn thôi.”
Lục Tịnh An nói rồi đi vào phòng tắm mở vòi nước, vừa rửa tay vừa nghiêng đâu nhìn chàng trai mặt mày khẩn trương đang đứng bên cạnh mình.
“Nếu như vết thương nhiễm trùng thì làm sao?” Cậu nhìn cô chằm chằm trách cứ, cầm khăn vải giúp cô lau khô rồi lôi kéo cô ấn xuống ghế sô pha, “Cậu ngoan ngoãn ngồi yên đó cho tôi, đừng có lộn xộn!”
Nhìn dáng vẻ hung hăng của cậu ta, Lục Tịnh An bĩu môi, không dám nói gì.
Chỉ là rách da chút thôi, làm gì phải khẩn trương như thế chứ…
Cô thấp giong lẩm bẩm, nhưng ánh mắt dõi theo bóng dáng bận rộn của cậu thì lại loáng thoáng ánh lên ý cười.
Phỉ Minh Sâm lượn một vòng trong phòng khách nhà cô, cuối cùng cũng tìm được hộp y tế trong ngăn kéo, lúc này mới xoay người quay lại.
Ngẩng đầu lên một cái thì đối diện với tầm mắt của cô gái.
Lục Tịnh An vội quay mặt qua một bên, giả vờ như không thấy gì.
“Đưa tay ra đây nào.”
Phỉ Minh Sâm nghiêm mặt, ngồi xổm xuống bên bàn trà, mở hộp y tế lấy bông gòn và cồn ra, nói với cô.
Lúc này Lục Tịnh An mới bất đắc dĩ đưa tay về phía cậu, nhìn cậu vươn bàn tay ấm áp khô ráo ra nắm lấy tay cô.
Tay cô vừa mới rửa nên còn mang theo cảm giác mát lạnh của hơi nước, chỗ rách da trong lòng bàn tay đen đen đỏ đỏ. Bởi vì chỉ rửa qua qua loa nên phần cát dính vào vết thương chưa được rửa sạch hoàn toàn, nhìn mà phát hoảng.
Phỉ Minh Sâm thật đau lòng, hiếm có mà trừng mắt liếc khi.
Lục Tịnh An khẽ run, ánh mắt mập mờ nhìn về nơi khác, tự nhiên lại có chút chột dạ.
Lúc này Phỉ Minh Sâm mới cúi đầu, chăm chú giúp cô xử lý vết thương.
Miệng vết thương truyền đến cảm giác hơi đau khiến Lục Tịnh An nhíu nhíu mày.
“Đau không?” Phỉ Minh Sâm bỗng nhiên ngước mắt, nhìn cô hỏi.
Lục Tịnh An lắc đầu, mức độ đau cỡ này đối với cô mà nói thì chẳng là gì cả.
Phỉ Minh Sâm thả vật dụng trong tay xuống, nói với cô: “Há miệng.”
Lục Tịnh An có chút cảnh giác, cậu ta lại muốn làm gì? Nghĩ đến nụ hôn ban nãy bên bờ sông, gò má cô ửng đỏ.
“Sột soạt sột soạt…”
Kết quả là chàng trai lấy một viên kẹo từ trong túi ra, lột bỏ vỏ bọc rồi đưa tới bên miệng cô.
Phát hiện mình hiểu lầm, mặt Lục Tịnh An càng đỏ hơn, ngượng ngịu khẽ há miệng ngậm lấy viên kẹo màu trắng sữa kia.
Bất cẩn một chút, đầu lưỡi cô liền đụng trúng ngón tay của chàng trai.
Đồng tử của Phỉ Minh Sâm hơi sẫm lại, lúc thu tay về thì lại hết sức tự nhiên liếm liếm đầu ngón tay.
Chú ý đến động tác của cậu, Lục Tịnh An cảm giác mặt mình càng cháy đỏ, nhanh chóng nhai nhai kẹo hỏi: “Đã xong chưa?”
Nhìn ra cô xấu hổ, Phỉ Minh Sâm khẽ cười, ném giấy gói kẹo vào thùng rác rồi lại nghiêm túc giúp cô băng bó vết thương.
“Được rồi, tối nay đừng đụng vào nước, ngày mai là có thể tháo băng vải ra rồi.”
Phỉ Minh Sâm trả hộp y tế về chỗ cũ, lúc quay lại thì thấy cô đang rúc trên ghế sô pha, cúi đầu ngắm nghía băng vải trên tay. Phát hiện cậu trở lại, cô nhanh chóng giấu đi.
Như con mèo nhỏ bị bắt quả tang, vừa ương bướng vừa đáng yêu.
Trái tim cậu rung động, đi tới bên cạnh rồi kéo cả người cô vào lòng mình.
“Làm… làm gì đấy…”
Lục Tịnh An tựa vào l*иg ngực cậu, chỉ cảm thấy tim đập nhanh đến đáng sợ, khiến cô bất giác muốn chạy trốn.
“Đừng nhúc nhích, không là tôi sẽ hôn cậu.”
Lục Tịnh An cứng đờ, cảm thấy động không được mà không động cũng không xong. Cuối cùng là cô vẫn từ bỏ giãy dụa, tựa ở trước ngực cậu, yên lặng hưởng thụ khoảnh khắc này.
Phỉ Minh Sâm xoa xoa đầu cô, sau đó lại bị cô gái vỗ văng ra.
Vốn chỉ cảm thấy là hai người ầm ĩ thôi nhưng đột nhiên trước mắt lại hiện lên cảnh tượng trên hành lang sau giờ trưa, dưới ánh mặt trời người đàn ông khẽ xoa đầu thiếu nữ. Cô gái không những không né tránh mà còn nhìn người đó với đôi mắt lấp lánh. Cậu liền bĩu môi, trong lòng dâng lên cảm giác khó chịu.
“Xế chiều hôm nay cậu gặp thầy Cố hả?” Cậu phá vỡ trầm mặc, bình tĩnh hỏi.
Lục Tịnh An không nghĩ gì nhiều, gật đầu.
“Ừ.”
“Hai người nói gì thế?” Mà cười vui vẻ đến vậy…
Lục Tịnh An hơi xê dịch vị trí, thay đổi thành một tư thế thoải mái hơn, nói: “Cũng không có gì, thầy Cố nói nếu như mình muốn vào lớp chọn thì thầy ấy có thể giúp mình ôn tập.”
Khi đó bọn họ còn chưa làm hòa nhưng cô đã nghĩ tới chuyện lớp chọn? Trong lòng Phỉ Minh Sâm cảm thấy hơi ấm áp, nhưng mà… đợi một chút.
“Ôn tập?”
“Ừ, thầy Cố nói với tình hình học tập của mình thì cần phải dốc sức nhiều hơn, nếu như cần thì có thể đi tìm thầy ấy. Thầy ấy không chỉ dạy Toán, mấy môn khác cũng rất siêu. Lúc cấp 2 chính là nhờ có thầy ấy giúp mình ôn tập đấy.”
“Không được tìm thầy ấy.”
Nghe giọng điệu sùng bái thân thiết của cô gái, rốt cục chàng trai không khống chế được ghen tuông trong lòng, trầm giọng nói.
“Mình có thể giúp cậu ôn tập, mình… Môn nào cũng điểm tối đa cả, không kém hơn thầy ấy!”
Dáng vẻ nóng lòng thể hiện kia của cậu không chín chắn già dặn như thường ngày, ngược lại có vài phần xúc động và trẻ con của tuổi thiếu niên.
Lục Tịnh An chớp chớp mắt, có chút không hiểu sao cậu ta lại phản ứng mạnh như thế. Nhưng nhìn vẻ mặt nghiêm túc của cậu, cô vẫn gật đầu đồng ý.
Dù sao nếu không phải bất đắc dĩ thì cô cũng không muốn đi làm phiền thầy Cố.
Thấy cô bình thản đồng ý như vậy, Phỉ Minh Sâm có cảm giác như đấm một cái vào bông, không khỏi có chút nản lòng. Cô nàng này, đến cùng là có hiểu cậu đang có ý gì hay không?
“Muốn đi ăn cơm hả? Đợi Tân Nguyệt qua gọi đi.”
Lục Tịnh An giùng giằng đứng dậy, lại đột nhiên bị người phía sau kéo một cái, lại ngã về trong lòng cậu, bị ôm thật chặt.
“Cậu làm gì đấy?” Cô cau mày.
Phỉ Minh Sâm ôm chặt cô, dán vào gò má cô, không nói một lời.
Sắc mặt chàng trai ảm đạm, tròng mắt trong veo đen láy có một chút ấm ức. Cậu há miệng, muốn nói gì đó rồi cuối cùng vẫn nhịn lại được.
Vất vả lắm mới để cho cô thực sự đón nhận mình, nếu bởi vì chuyện này gây ra cái gì đó không thoải mái, vậy thì kết quả buồn bực vẫn là cậu thôi.
Cậu thật sự là chìm vào cái hố to của Lục Tịnh An, hãm sâu trong đó không thể nào thoát ra được.
Cậu do dự một chút rồi vẫn buông lỏng tay ra.
“Không có gì.”
Cậu đứng dậy, nhấc chân muốn đi, nhưng lúc này đây đổi lại là cậu bị kéo ngồi xuống.
“Nói rõ ràng rồi lại đi.” Lục Tịnh An cau mày.
Cô cũng đâu có ngốc, liên tưởng trước sau thì liền biết là cậu ta đột nhiên nổi điên vì ai.
Phỉ Minh Sâm hít sâu một hơi, trên mặt cố gắng nặn ra một nụ cười, nói: “Thực sự không có gì, không phải đói bụng rồi sao? Chúng ta đi ăn cơm thôi.”
Giọng điệu của cậu không có gì khác thường, lại càng làm chân mày Lục Tịnh An nhíu chặt hơn.
Lớn lên trong hoàn cảnh kia từ nhỏ, đúng là cô chậm chạp một chút trong chuyện tình cảm nhưng khả năng quan sát và thay đổi tâm trang của người khác thì cô vẫn tương đối nhạy bén.
Người này, nhất định là có chuyện gì đó gạt cô.
Cô khẽ nheo mắt lại, vừa định gặng hỏi thì kết quả là chuông điện thoại vang lên đúng lúc. Mẹ Phỉ gọi điện kêu bọn họ qua nhà ăn cơm.
Thế là đành thôi, trước hết đi ăn cơm tối.
Sau khi ăn xong lại phụ đạo bài tập cho hai tiểu quỷ. Nhưng rõ ràng Lục Tịnh An có chút không yên lòng, thường cúi đầu nhìn điện thoại di động nhíu mày, cũng không biết đang suy nghĩ gì.
Phỉ Minh Sâm nhìn thấy nhưng cũng không nói toạc ra. Trong lòng lại dường như có chờ mong, cô đang suy tư chuyện của cậu sao? Nghĩ đến cuối cùng cô đã đồng ý đặt tâm tư lên mình, cậu thầm vui trong lòng, cơn ghen cũng tan đi không ít.
Hai người không nói gì, chờ đến khi Phỉ Minh Sâm đưa cô về thì Lục Tịnh An mới kéo tay cậu đi đến bờ hồ mà trước đó từng đi.
Đêm lạnh như nước, gió đêm mang theo khí ẩm thổi tới lạnh căm căm.
“Cậu làm sao đấy?” Lục Tịnh An đi thẳng vào vấn đề.
Phỉ Minh Sâm chần chờ thoáng qua, rồi vẫn lắc đầu: “Không có gì mà.”
Nói rồi cậu đút hai tay vào túi quần, nhìn về phía bóng trăng dưới hồ, giả khờ mà nói: “Hôm nay trăng tròn ghê!”
Lục Tịnh An nghi hoặc nhìn cậu, không bỏ qua chút thay đổi nào trên nét mặt cậu.
“Phỉ Minh Sâm, cậu đang ghen đúng không?”
Lời của cô gái khiến nụ cười trên mặt Phỉ Minh Sâm cứng đờ.
Lục Tịnh An chớp chớp mắt, lại hỏi: “Cậu đang ghen với thầy Cố, đúng không?”
Phỉ Minh Sâm nhìn cô một cái, không nói gì.
Đây coi như là ngầm chấp nhận à?
Lục Tịnh An nhìn cậu, cảm thấy có chút không tưởng tượng nổi. Cô chưa từng gặp qua chuyện thế này. Nếu không phải là có linh cảm từ Mạc Xảo Xảo thì cô sẽ không nghĩ tới phương diện này,
“Tại sao lại ghen với thầy Cố chứ?” Cô ngoẹo đầu, có chút không hiểu nổi.
Tuy thầy Cố tốt nhưng cô chỉ coi thầy ấy như anh trái, xem là người lớn, chưa từng nghĩ tới hướng kì quặc này.
Phỉ Minh Sâm mím chặt môi, nhớ tới cảnh tượng sau buổi trưa kia, cả chuyện cô đối xử đặc biệt với Cố Lâm trong các tiết Toán thường ngày, tâm trạng khó chịu lại tràn về.
Cậu không nói gì, nghiêng người nhìn về phía ánh trăng trên mặt hồ, siết chặt nắm tay.
Cậu phải tỉnh táo, Lục Tịnh An là điển hình của ăn mềm không ăn cứng, cậu không thế nhất thời kích động mà đẩy cô ra xa. Như vậy sẽ thành ra mất nhiều hơn được.
Lục Tịnh An nhìn bóng lưng của cậu, không biết tại sao, tuy là cô hoàn toàn không nhìn ra cái gì nhưng lại có thể tưởng tượng ra dáng vẻ giận dỗi của cậu.
Trong đầu hiện lên câu nói buổi chiều cậu đã thốt ra: “Mình có thể giúp cậu ôn tập, mình… Môn nào cũng được điểm tối đa cả, không thua thầy ấy!”
Cô có chút bừng tỉnh, lại đột nhiên rất muốn cười.
Chàng thiếu niên trước mắt này, trong ấn tượng của cô là gọn gàng, cởi mở, thông minh lại có chút xấu xa, luôn có thể xử gọn được cô. Nhưng đây là lần đầu tiên cô thấy một mặt vụng về như thế nơi cậu.
Thế nhưng hết cách rồi, cô lại cảm thấy rất đáng yêu, rất muốn… ôm cậu.
Mà cô cũng thực sự làm thế.
Chỉ thấy dưới tàng cây, cô gái bỗng nhiên tiến tới trước, vươn nhẹ cánh tay ôm lấy eo chàng trai, dán mặt lên lưng cậu.
Hai người đứng cạnh nhau, hai trái tim non trẻ đập nhanh như thế, kịch liệt như thế, rồi lại lộ ra một chút ấm áp, kèm theo hương hoa quế thoang thoảng khiến cho người ta không kìm nổi say mê.