Kẹo Sữa Vị Muối

Chương 36: Kiểm tra lịch trình

Vậy em muốn làm cái gì? Hửm?

Lâm Tư Hàm chỉ lo thở gấp. Hít vào, thở ra, bộ ngực phập phồng lên xuống, tròn trịa như có như không chạm vào l*иg ngực Thẩm Diệc Bạch.

Đυ.ng chạm nhẹ nhàng mới là thứ trí mạng nhất, cảm giác khác lạ.

Không có một người đàn ông nào có thể chịu đựng được cô gái mình thích ở trong l*иg ngực mình dùng phương thức như vậy hấp dẫn mình, cho dù là cố ý hay là vô tình.

Một tay Thẩm Diệc Bạch ôm vòng eo mềm mại của Lâm Tư Hàm, một tay gõ nhẹ vào rìa bồn rửa mặt bên cạnh đùi cô, hết sức nhẫn nại.

Cục diện như vậy, là anh tự mình chuốc lấy.

Giống như con cá bị người vứt vào đầm lầy sắp khô cạn, đại não không cung cấp đủ không khí của Lâm Tư Hàm vẫn còn đang dừng lại ở lúc Thẩm Diệc Bạch hôn sâu.

Ưm một tiếng, cô vẫn không biết nói cái gì.

Không dấu vết mà kéo rộng khoảng cách giữa hai người, lòng bàn tay lau đi mồ hôi ở thái dương của Lâm Tư Hàm, đối diện với đôi mắt quyến rũ của Lâm Tư Hàm, huyệt thái dương của Thẩm Diệc Bạch càng giật mạnh.

Suy nghĩ một lát, mở miệng: “Monee hôm nay ở lại đây cả đêm.”

“Hửm?” Lâm Tư Hàm ngẩng đầu, cánh tay vẫn còn móc trên cổ Thẩm Diệc Bạch, “Ý là, em ấy đêm nay?”

“Không đi.” Thẩm Diệc Bạch cho một đáp án khẳng định.

Vùi đầu một lần nữa, Lâm Tư Hàm cắn môi nói: “Đợi một lát, em sẽ ra ngoài.”

Cô vốn dĩ nghĩ chậm một lát, chờ Monee đi rồi sẽ ra ngoài. Bây giờ xem ra, cho dù thế nào cũng phải đối mặt với em trai Thẩm Miên của anh.

“Tại sao hôm nay Monee lại ở đây suốt đêm?”

Đợi lát nữa ra ngoài làm sao đối mặt với em trai của anh….

“Vì muốn cùng anh chia tay sớm một chút.”

“….”

“Hai người tìm được BUG rồi?”

“Ừm.” Thẩm Diệc Bạch đã hồi phục.

Lại đợi thêm một lát, Lâm Tư Hàm rốt cuộc chịu ra ngoài. Ngoài cửa, trên bàn trà khu nghỉ ngơi đặt một hộp cơm không, Monee nửa ngồi xổm trên sofa gõ nhanh trên bàn phím.

Ánh sáng màu lam của đèn chỉ thị theo ngón tay lên xuống của Monee không ngừng biến động, mỗi lần ấn bàn phím đều phát ra âm thanh dễ nghe.

Nghe được tiếng cửa phòng nghỉ kéo ra sau đó đóng lại rất nhanh, ngón tay gõ bàn phím của Monee không ngừng nghỉ, ngẩng đầu không có ý tốt mà nhìn về phía Lâm Tư Hàm và Thẩm Diệc Bạch.

Tầm mắt lướt qua khuôn mặt nhạt nhẽo thanh lãnh của Thẩm Diệc Bạch, cuối cùng dừng lại trên người Lâm Tư Hàm một lúc lâu

Monee báo giờ, chính xác đến từng giây, “Ba mươi sáu phút 48 giây.”

Lâm Tư Hàm, “….”

“Ách, lần sau chú ý ảnh hưởng một chút được không?” Cúi đầu, tầm mắt một lần nữa trở về màn hình máy tính, Monee nghiêm túc, “Em còn nhỏ.”

Lâm Tư Hàm ấp úng mà mở miệng, “Chị cũng còn nhỏ.”

“Ha ha ha ha ha.” Monee cười ầm lên, “Thẩm Diệc Bạch là trâu già.”

Thẩm Diệc Bạch lười phản ứng cậu ta.

Lấy hộp cơm qua, Lâm Tư Hàm kinh ngạc, “Em ăn hết rồi?”

“Ăn hết rồi.” Monee chưa đã thèm, “Chị dâu làm ư?”

“Không phải, chị chưa từng nấu cơm. Nhưng mà chị cảm giác, chị với mẹ chị nấu cũng sẽ giống nhau.”

“Thật vậy hả?”

Đối với ánh mắt mong chờ, Lâm Tư Hàm che lương tâm lại, chột dạ gật gật đầu.

“Oa. Vậy lần sau em có thể đến chỗ chị ăn ké không? Em ăn rất ít cơm.”

Đậy hộp cơm lại, Lâm Tư Hàm tiếp tục gật đầu. Vâng, lượng cơm rất ít, là kiểu lượng cơm ít đến ngay cả lá cải cũng không còn.

Sau này, lúc anh trai cậu chưa kết hôn ở chung với Lâm Tư Hàm một khoảng thời gian, Monee may mắn được ăn ké một lần. Trước khi ăn thì vui mừng phấn chấn, sau khi ăn thì miễn cưỡng cười vui, gian nan mà khen chị dâu nấu ăn ngon. Chỉ sợ mình khen chậm một chút, anh trai cậu sẽ động thủ đánh mình.

Lâm Tư Hàm lấy điện thoại ra, đổi mới giao diện, hỏi: “Có cần em đặt cơm cho anh không?”

“Không cần.” Thẩm Diệc Bạch thu thập văn kiện toán loạn trên bàn, “Muộn rồi, anh đưa em về.”

“Muộn cái gì?” Monee từ trên sofa ngửa người về phía sau, lộ ra chữ tiếng anh trước ngực, nói: “Chị dâu ở lại nói chuyện thêm đi, không muộn.”

“ME? Em là fans của ME?” Lâm Tư Hàm mở khóa điện thoại.

Monee ngồi xếp bằng trên sàn nhà, “Ừm, em là fans của đội. ME siêu giỏi! Chị dâu cũng là?”

“Chắc vậy?” Lâm Tư Hàm cũng không xác định, “Gần đây chị mới chú ý đến LOL, chơi chưa được bao lâu.”

“Chị dâu ở máy chủ nào? Em kéo chị! Không phải quá ổn, mà là vô cùng ổn luôn đó.” Monee nói rồi nhảy lên sofa, “Thêm bạn đi, chị muốn chơi thì gọi em. Máy chủ nào cũng được.”

“Máy chủ một.”

“Mang cô ấy cùng chìm sao?” Thẩm Diệc Bạch ôm cánh tay dựa vào bàn làm việc.

Monee làm mặt lạnh, “A, vẫn mạnh hơn anh mấy mùa giải.”

“Sao hai người đều thích ME? Em gần đây tìm mấy video thi đấu chuyên nghiệp để xem, lần nào cũng đưa hình ảnh của ME ra đầu tiên, khán giả tại hiện trường hơn phân nửa đều biết tên của họ, kiểu hô ME cố lên như không cần mạng vậy. LOL nhiều đội chơi như vậy…”

“A?” Monee như đần ra, nhất thời không biết nên giải thích như thế nào.

Thẩm Diệc Bạch nghĩ đến người kia ở ME, nói: “Bởi vì bọn họ đã đứng lên.”

“Hửm?”

“Xem tư liệu về họ chưa?”

Lâm Tư Hàm gật đầu rồi lại lắc đầu. Cô xem qua, không hiểu lắm, cảm giác của cô đối với ME chỉ là cầm huy chương đến nỗi mềm tay.

“So sánh với sự thống trị tuyệt đối của chiến đội DOTA trong thi đấu quốc tế, LOL luôn ở thế yếu vì thua Hàn Quốc, trong những mùa thi đấu trước kia, đội Trung Quốc luôn chết ở vòng ngoài, vô duyên với vòng tứ kết và vòng bán kết, ngay cả đến vòng tứ kết cũng khó khăn. LOL nhiều đội chơi như vậy, thi hết năm này đến năm khác, hằng năm đều dừng bước ở vòng 16 đội.” Thẩm Diệc Bạch thay đổi tư thế,

đút tay trong túi quần, nói: “Chiến đội ME thành lập trên đống phế tích đó, trong vòng chưa đến hai năm thành lập đã trở thành lực lượng thống trị tuyệt đối trong LOL, trong năm đầu thành lập tạo nên kỷ lục quét hết các giải quán quân á quân trong các giải đấu lớn ở Trung Quốc, cũng chiến thắng hàng loạt trong các giải đấu, cúp, và các cuộc thi đấu cấp quốc gia.”

Monee khẽ động, tiếp tục nói: “Năm đầu tiên lấy khí thế không thể đỡ được tiến vào thi đấu quốc tế, từ vòng 16 đội tiến vào vòng 8 đội! Đường đường chính chính đi qua rất nhiều đối thủ mạnh.”

“Không có anh ta thì không có ME hiện tại, không có LOL như bây giờ.”

Lâm Tư Hàm nắm chặt hai tay ở trên đùi, kiềm chế nội tâm rung động, “Đội trưởng của bọn họ sao?”

“Ừm.”

Đội trưởng của ME, ở trên sân thi đấu là người đàn ông có lực khống chế tuyệt đối.

“Hứng thú rồi sao? Có thời gian chị cùng em đi xem hiện trường đi đấu của họ, cảm nhận không khí thi đấu tại hiện trường chị sẽ hiểu.” Monee giương đôi mi thanh tú.

“Được đó, đây.” Lâm Tư Hàm lấy mã QR, đưa điện thoại cho Monee.

“OK!” Quét mã QR xong, chấp nhận thêm bạn bè, Monee lại trượt từ trên sofa xuống, ngồi xếp bằng trên sàn nhà tiếp tục viết số hiệu.

Trong văn phòng chỉ có tiếng bàn phím phát ra “bụp bụp bụp”, tốc độ đánh rất nhanh, âm thanh vang lên dày đặc.

“Có thể đổi bàn phím hay không?” ngón tay dài của Thẩm Diệc Bạch chỉ lên bàn.

“Không thể, trục xanh âm thanh mới có cảm giác. Đổi trục khác, không có cảm giác.” Monee dứt khoát cự tuyệt.

Lâm Tư Hàm hạ quyết tâm sẽ chơi LOL thật tốt đột nhiên hỏi: “Bình thường chơi game thì nên dùng loại bàn phím gì?”

“Xem tình huống.”

“Ví dụ như?”

“Không phải là tuyển thủ chuyên nghiệp, phổ biến có thể đề nghị dùng trục Cherry. Trục đen không thích hợp cho nữ sinh dùng, lên xuống một đường, không có cảm giác dứt khoát, chủ yếu là lực tác động mạnh. Còn lại trục màu trà và trục xanh nữ sinh đều có thể dùng chơi game, việc dùng bàn phím này kỳ thật không rõ ràng lắm, dùng thuận tay là được. Loại bàn phím không đứt đoạn như trục đỏ và trục xanh, a đúng rồi, chị hỏi cái này làm gì?”

“Chị dùng bàn phím laptop để chơi LOL….”

“Ha ha ha ha.” Monee không phúc hậu mà cười thành tiếng, “Không có việc gì. Thẩm Diệc Bạch không chơi, em mang chị bay.”

Được Thẩm Diệc Bạch đưa về, xuống xe ở giao lộ chung cư giáo viên của trường đại học S, Lâm Tư Hàm xách theo hộp cơm, vẫy vẫy tay trước cửa kính xe. Về nhà, khi rửa mặt xong nằm trên giường đắp mặt nạ, Lâm Tư Hàm lướt weibo.

Tin tức đứng đầu, Lâm Tư Hàm nhịn không được cho Dương Tử San một loạt 666 (lợi hại lợi hại).

Đoạt bạn trai người khác, tài nguyên cũng là dẫm đạp lên các tiểu hoa khác để đoạt lấy. Lại cố tình dùng thủ đoạn xây dựng hình tượng nữ thần cố gắng.

Lướt hết hình ảnh sự thật, Lâm Tư Hàm lắc đầu, Dương Tử San làm mấy chuyện mờ ám này không biết đã chọc phải nhân vật lớn nào, làn sóng bôi đen này rõ ràng là có chuẩn bị.

Nếu không thể cho mọi người một giải thích hợp tình hợp lý, không qua mấy ngày, đại ngôn của cô ta sẽ mất hết.

“Người này xuống tay có chút tàn nhẫn…” Lâm Tư Hàm nói thầm một câu, ngược lại cũng không cảm thấy đồng cảm với Dương Tử San. Chỉ là đáng thương cho cô ta, đến chết cũng không biết mình bị ai gϊếŧ.

“Ting ting”.

Trái tim Lâm Tư Hàm cũng nhảy nhót theo tiếng “Ting ting” này. Thẩm Diệc Bạch gửi tin nhắn đến kiểm tra.

SYB: Ngủ ngon, ngủ sớm một chút.

SYB: Đừng để cho anh biết em thức đêm.

Thỏ Kỉ Hàm: Ngủ ngon, lập tức đi ngủ, không thức đêm.

Gửi tin nhắn ngủ ngon cho Thẩm Diệc Bạch. Lâm Tư Hàm mở ghi chú, gõ một đoạn: Xuân sang hạ, thu sang đông, hoàng hôn rồi sáng sớm, mây thành mưa, tuyết thành gió, đêm tối cùng trời quang, Diệc Bạch cùng Tư Hàm.