Lại một mùa mưa nữa tới.
Mưa phùn ở Phong thị khiến người ta cảm thấy khó chịu, mới một tháng mà trong nhà đã ẩm ướt.
Hà Thiến Tử nhớ đây là mùa mưa dài nhất từ trước tới giờ, từ nhà cô tới trường học phải đi bộ mất năm phút rồi đi bằng xe buýt, mưa không đúng lúc, nên tan học cô phải chờ tới khi ngớt mưa.
Nhưng khoảng thời gian này, Hà Thiến Tử lại được đội trưởng đội bóng rổ Lâm Thịnh theo đuổi.
Năm nay Hà Thiến Tử học lớp mười một, tên Lâm Thịnh cô đã từng nghe qua, không chỉ là nghe qua, cô còn từng xem dáng vẻ của cậu khi chơi bóng rổ.
Không thể nghi ngờ, là đội bóng rổ đội trưởng, Lâm Thịnh lớn lên đẹp trai thì không phải nói, cũng không phải loại thiếu niên đẹp theo vẻ truyền thống mà trên người có một loại cảm giác vô cùng mạnh mẽ, người khác nhìn vào sẽ thấy rất kiêu ngạo.
Nhưng Hà Thiến Tử với Lâm Thịnh không phải nhất kiến chung tình, đối với chuyện tình cảm, chính cô cũng rất mơ hồ. Cô không giống bạn thân mình Chu Hựu Hựu, có một đối tượng thầm mến, cô thậm chí còn không biết mình có thực sự thích ai hay không. Nhưng nếu là thích, Hà Thiến Tử còn cảm thấy thầy giáo dạy môn thể dục cực kì đẹp trai, nhưng loại thích này không giống với tình cảm nam nữ!
Lâm Thịnh theo đuổi mọi lúc mọi nơi, từ ngõ nhỏ đến cửa lớp và hành lang, chỉ thiếu mỗi không chặn Hà Thiến Tử ở toilet nữ.
Hà Thiến Tử là cô gái ưa nhìn, hơn nữa còn càng nhìn càng thấy xinh đẹp. Cô không kiều diễm giống như hoa khôi mà mang cho người khác cảm giác giống mối tình đầu.
Lần đầu tiên Lâm Thịnh nhìn thấy Hà Thiến Tử đã không thể rời mắt, cảm thấy rất thích cô. Đây cũng là lần đầu tiên cậu theo đuổi nữ sinh, dùng đủ mọi chiêu trò.
Thiến Thiến, đồng ý làm bạn gái của anh, anh sẽ đối xử tốt với em cả đời, được không? Lâm Thịnh dương quang soái khí, khuôn mặt như nam chính trong ngôn tình khiến cho trái tim người ta đập mạnh
Hà Thiến Tử đứng ở chỗ khuất của cầu thang, gương mặt nhỏ nhắn của cô bất giác ửng đỏ, nói với Lâm Thịnh: Trường học không cho phép yêu sớm.
“Vậy là cậu đồng ý phải không?”
Không phải.
Lâm Thịnh đè nén ý muốn cầm tay Hà Thiến Tử, ngăn cô nói, “Cậu đừng như vậy được không?”
“Tôi không thích.” Hà Thiến Tử nói xong đẩy Lâm Thịnh ra rồi lập tức chạy đi, tiếng chuông vào lớp vừa vặn vang lên.
Trái tim tuổi mới lớn rung động, đập mạnh.
Lớp mười một học chung một tòa, Lâm Thịnh ở tầng năm, Hà Thiến Tử ở tầng hai.
Chuyện đội trưởng đội bóng rổ theo đuổi nữ sinh được truyền đi làm huyên náo cả trường, vài nam sinh đội bóng rổ nhìn thấy Hà Thiến Tử sẽ chủ động chào hỏi, hô to một tiếng: Chào chị dâu!
Bọn họ thường gọi Lâm Thịnh là đại ca, gọi Hà Thiến Tử một tiếng chị dâu cũng là điều dĩ nhiên.
Nhưng Thiến Tử còn chưa đồng ý với Lâm Thịnh, cô có chút sợ hãi.
Chưa bao giờ yêu đương, cho nên đầu tiên Hà Thiến Tử lôi kéo bạn tốt Chu Hựu Hựu nói hết: Lâm Thịnh thật sự quá bá đạo, mình sợ.
Chu Hựu Hựu là bạn thân của Hà Thiến Tử, cũng hiểu là trong lòng Hà Thiến Tử có chút sợ hãi. Tuy rằng Hà Thiến Tử thích nhất là đọc tiểu thuyết tổng tài bá đạo, nhưng thực tế lại là một chuyện khác.
Chu Hựu Hựu cho Hà Thiến Tử lời khuyên: Trong trường học không cho phép yêu đương, nếu không cậu nói với cậu ta là đợi tốt nghiệp trung học xong rồi hãy nói đến chuyện này.
Hà Thiến Tử tán thành ý kiến của Chu Hựu Hựu.
Không ngờ Chu Hựu Hựu quay đầu nhìn thấy đối tượng bản thân thầm mến, lại sửa miệng nói với Hà Thiến Tử: Có lẽ cậu cứ thử đến với nhau, có thể cùng nhau trưởng thành, cùng nhau học tập, cùng nhau cố gắng.
Chu Hựu Hựu, cậu thật không có nguyên tắc . Hà Thiến Tử tức giận.
Chu Hựu Hựu bất đắc dĩ lè lưỡi.
Cô vừa nghĩ tới chính mình nếu dũng cảm tỏ tình lại bị đối tượng thầm mến nhẫn tâm từ chối, cô nhất định sẽ đau lòng chết mất. Cho nên theo một mức độ nào đó có thể nói, Chu Hựu Hựu thật sự cảm thấy Lâm Thịnh rất dũng cảm.
Ít nhất, Lâm Thịnh dám tỏ tình.
Hơn nữa Lâm Thịnh còn tỏ tình công khai, cậu ta thật sự rất lợi hại.
Thật ra là Hà Thiến Tử đã từng nói chuyện với Chu Hựu Hựu về những nam thần trong trường học, siêu học bá Mạc Dương và người không đứng đắn Phó Lâm, rồi cả Lâm Thịnh ở đội bóng rổ.
Lâm Thịnh thật sự có điểm thu hút, dáng dấp rất cao, tính cách tốt, đánh bóng rổ thì càng đẹp trai hơn, so với nam sinh văn nhược tạo ra khoảng cách vô cùng khác biệt.
Nhất trung Phong thị xưa nay rất nhiều mọt sách, sự khác biệt của Lâm Thịnh rõ như ban ngày.
Tinh tế tìm hiểu một chút, phát hiện Lâm Thịnh không phải nam sinh xấu xa, chuyện xấu duy nhất chính là dính dáng tới hoa khôi Tương Tử Di. Nhưng mà nghe nói hai người là anh em họ, như vậy ngược lại càng khiến người ta có thêm thiện cảm với cậu ta hơn.
Một trận bóng rổ nào đó, Hà Thiến Tử lôi kéo Chu Hựu Hựu đi nhìn trộm Lâm Thịnh, bị Lâm Thịnh bắt gặp.
Lâm Thịnh đĩnh đạc đi tới chỗ Hà Thiến Tử, trên trán mang theo một tầng mồ hôi, nhếch môi cười cầm lấy bình giữ nhiệt trong tay Hà Thiến Tử, “Cảm ơn cậu.”
Hà Thiến Tử đỏ mặt, bình giữ nhiệt của cô không phải chuẩn bị cho Lâm Thịnh!
Hôm nay cô tới xem trận bóng rổ là muốn nhìn lén phong thái của Lâm Thịnh, nhưng không nghĩ tới cậu lại nhìn thấy cô, hơn nữa còn mặc kệ đang trong thi đấu chạy tới phía cô.
Nhưng Lâm Thịnh vốn là như vậy.
Bất cứ lúc nào ở đâu, chỉ cần cậu ta thấy cô, cậu ta nhất định sẽ tới chào hỏi một tiếng cô.
Thường xuyên qua lại, Lâm Thịnh cũng dần chiếm được trái tim Hà Thiến Tử.
Nam sinh này thật bá đạo, giống như cầm dao khứa vào tim khiến cô không thể không nhớ kĩ. Vì thế danh sách mối tình của Hà Thiến Tử cuối cùng viết xuống một cái tên: Lâm Thịnh.
Nam sinh bá đạo xán lạn như ánh mặt trời nhưng lại rất lớn mật.
Thật ra con trai theo đuổi con gái rất dễ dàng, nhất là ở độ tuổi này, sự phòng bị vô cùng thấp.
Lâm Thịnh theo đuổi Hà Thiến Tử gần ba tháng, hầu như ngày nào cũng thấy mặt.
Hà Thiến Tử còn nhớ một ngày nắng nào đó, một mình Lâm Thịnh chạy đến lớp tìm cô.
Phải rồi, ngày đó là đại hội thể dục thể thao.
Lâm Thịnh mang vẻ phong trần mệt mỏi đi tới, nói với Hà Thiến Tử: Nếu tớ chạy được 8000 mét trở thành quán quân, cậu đồng ý làm bạn gái của tớ được không?
Trong trường học huấn luyện rất nhiều, nhất là học sinh giỏi thể dục, ngày nào bọn họ cũng phải tập luyện để tham gia thi đấu. Thật ra Lâm Thịnh cũng là một thành viên của nhóm huấn luyện đặc biệt, nhưng môn chính của cậu là bóng rổ và điền kinh. Thi chạy đường dài không phải chuyên môn của cậu.
Có lẽ là ánh nắng ngày đó vô cùng chói mắt, hoặc có lẽ do Hà Thiến Tử ngồi ở khán đài quá lâu nên nhàm chán, vì vậy mà ma xui quỷ khiến gật đầu đồng ý.
Sau đó Lâm Thịnh cười còn toả sáng hơn mặt trời, nói: Vậy cậu nhìn thật kĩ cho tôi.
Tiếng súng vang lên, Lâm Thịnh chạy dẫn đầu.
Trên sân vận động, Lâm Thịnh luôn hấp dẫn mọi sự chú ý. Cơ bắp trên người cậu lúc ẩn lúc hiện, phía dưới là bắp chân căng chặt. Có rất nhiều nữ sinh nói, nếu ở dưới thân nam sinh như vậy hẳn là rất tuyệt đi?
Đại hội thể thao năm nay vì những học sinh giỏi thể dục này, cho nên các học sinh khác mới phát hiện bên dưới bề ngoài không xuất chúng là một thân thể ùng nổ, quán quân chạy nhanh khiến người ta cảm thấy chói mắt, quán quân nhảy cao làm cho người ta cảm thấy quá ngầu.
Khi bọn họ đứng ở trên bục lĩnh thưởng, giống như là vì sao chói lóa trên bầu trời vậy.
Chạy 8000 mét vòng quanh sân thể dục một vòng lại một vòng, ngoại trừ tính nhẫn nại, gần như không có gì đặc biệt xuất chúng.
Lâm Thịnh chạy không nhanh không chậm, mỗi khi qua khán đài nơi Hà Thiến Tử ngồi sẽ nghiêng đầu nhìn.
Ánh mắt của cậu khóa chặt cô, sau đó nghiêng đầu cười một tiếng.
Lần thi đấu cuối cùng đó, Lâm Thịnh thật sự chạy được 8000 mét trở thành quán quân. Cậu ta nâng huy chương và giấy khen, cả người đầy mồ hôi đi đến khán đài, mặt đầy ủy khuất nói với Hà Thiến Tử: Sao vậy? Bạn trai được quán quân mà cậu không tới chúc mừng sao?”
Hà Thiến Tử chậm rãi đứng dậy, mấy người xung quanh tập trung ánh mắt trên người cô, cô không nói hai lời lập tức kéo tay Lâm Thịnh chạy đi, ở đây thật sự quá nhiều người rồi.
*
Sau đại hội thể thao, cuối cùng Hà Thiến Tử đã đồng ý làm bạn gái Lâm Thịnh.
Tới lối rẽ không xa, Hà Thiến Tử bị Lâm Thịnh chặn ở tường hôn lên hai má.
Lâm Thịnh cười nói với Hà Thiến Tử: Cuối cùng cậu cũng làm bạn gái của tôi.
Hà Thiến Tử không biết nói gì cúi đầu.
Xa xa, một chiếc Maybach đỗ ở ven đường.
Trên xe là một người đàn ông anh tuấn mặc tây trang đặt may riêng, đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, thu hết nhất cử nhất động của hai nam nữ sinh vào trong đáy mắt.
Kha Lịch không có thói quen nhìn trộm người khác, tình tiết cẩu huyết bình thường chỉ xuất hiện trên phim thần hình nay lại xảy ra ngay trước mắt anh, anh không nhìn chút mới là lạ. Chủ yếu là, thật sự quá nhàm chán.
Đột nhiên có chút buồn cười, Kha Lịch hỏi người anh em phía trước: Đầu năm nay học sinh đều thịnh hành nói yêu đương sao?
Nhìn kiểu dáng, đồng phục học sinh có lẽ là Nhất trung của Phong thị.
Trường học chỉ toàn mọt sách.
Thiếu niên không nói chuyện yêu đương thật uổng phí tuổi trẻ, ai giống như cậu, tuổi còn trẻ lại giống như ông già vậy.
Kha Lịch nghe vậy lập tức ném báo cáo cho người trước mặt, Đi thôi, cậu phân tích cho tốt, làm xong văn kiện cho tớ.
Dựa vào đâu, đừng nhẫn tâm như vậy chứ.
Kha Lịch lạnh lùng cười.
Người đàn ông hai mươi hai tuổi này, trước mặt là cảnh gia tộc tranh đấu ngươi chết ta sống.
Lựa chọn trước mặt Kha Lịch cũng không nhiều, hoặc là anh từ bỏ quyền thừa kế, hoặc là cố gắng tranh đoạt. Nếu con đường phía trước không có bất cứ gánh nặng nào, có lẽ anh có thể giống rất nhiều thiếu gia con nhà giàu khác, chọn một trường đại học ở nước ngoài, mỗi ngày ăn uống chơi bời thỏa thích.
Nhưng, Kha Lịch không như vậy.
Kha Lịch nói với người anh em phía trước, “Lái xe đi, tới giờ rồi.”
“Sinh nhật của lão gia tử sao cậu lại muốn đến muộn chứ?”
Kha Lịch xoa cổ tay của mình, nói: Đến muộn mới có thể thu hút sự chú ý của ông.
Trước khi đi, mắt Kha Lịch theo bản năng nhìn ra ngoài cửa sổ, nam nữ sinh đã tay nắm tay, nhưng từ đầu đến cuối anh không thể nhìn rõ khuôn mặt nữ sinh đó.
Vì sao muốn nhìn? Chính Kha Lịch cũng không hiểu.
*
Yêu đương không thể nghi ngờ là việc khiến người ta mặt đỏ tim đập.
Từ khi Hà Thiến Tử ở bên Lâm Thịnh, hai người dường như đều dính cùng một chỗ. Chủ yếu là Lâm Thịnh rất dính người, đừng nhìn bề ngoài cậu như vậy, thực chất lại là một người rất hẹp hòi, luôn luôn nhìn Hà Thiến Tử, sợ cô đi câu dẫn nam sinh khác.
Hà Thiến Tử rất khó hiểu, hỏi Chu Hựu Hựu: Cậu nhìn tớ giống dáng vẻ lẳиɠ ɭơ ong bướm sao?
Chu Hựu Hựu lắc đầu, Bởi vì bề ngoài cậu rất xinh đẹp.
Được khen xinh đẹp không thể phủ nhận là điều khiến người ta vui sướиɠ, Hà Thiến Tử xấu hổ sờ mặt, nói với Chu Hựu Hựu, “Hựu Hựu, cậu cũng rất xinh đẹp, cậu biết không, khuôn mặt cậu mới chính là kiểu tớ thích nhất.”
Không, cậu thật sự rất xinh đẹp, tớ không lừa cậu.
Tớ cũng không gạt cậu, cậu thật sự cũng rất xinh đẹp.
Hai nữ sinh ngây thơ, chỉ có mỗi chuyện xinh đẹp hay không mà có thể nói hơn nửa ngày.
Cuối cùng Chu Hựu Hựu hỏi Hà Thiến Tử: Nếu tớ xinh đẹp nhiều hơn chút, có phải sẽ thu hút sự chú ý của cậu ấy không?”
Đó chính là nam sinh Chu Hựu Hựu đã yêu thầm một năm.
Hà Thiến Tử nghe vậy gõ nhẹ đầu Chu Hựu Hựu, Hựu Hựu, cậu rất tốt, cậu ấy nhất định sẽ để ý tới cậu thôi.
Nữ sinh ở tuổi này luôn thích yêu đương, thấy tình cảm của Hà Thiến Tử và Lâm Thịnh tốt như vậy, Chu Hựu Hựu rất ngưỡng mộ. Nhưng mặt khác, Chu Hựu Hựu cũng biết hiện tại học tập mới là quan trọng nhất, cho nên cô thường xuyên nhắc nhở Hà Thiến Tử không thể chỉ lo yêu đương mà quên học tập.
Hà Thiến Tử lại có chút mơ màng, cô cứ như vậy mơ mơ hồ hồ đồng ý yêu đương với Lâm Thịnh, cái gì cũng đều không hiểu, mỗi khi Lâm Thịnh đến gần, tâm lý của cô đều sẽ có chút kháng cự. Nhưng cô cũng thích loại cảm giác này, mặt đỏ tim đập, cả người tê dại.
Bình thường ở trường học, đều là Lâm Thịnh chủ động đến tìm cô.
Vào mỗi sáng, Lâm Thịnh sẽ mang điểm tâm tới cho Hà Thiến Tử, buổi trưa chờ lấy cơm cho cô, khi thời tiết nắng nóng sẽ mua đồ uống lạnh, tan học sẽ đưa cô về nhà.
Cậu xứng đáng là một người bạn trai tốt, Hà Thiến Tử không nghĩ ra tật xấu của cậu. Có lẽ tật xấu duy nhất chính là theo chủ nghĩa gia trưởng.
Đây có lẽ do hoàn cảnh từ nhỏ của Lâm Thịnh, cậu lớn lên trong gia đình đơn thân, bố mẹ ly hôn từ sớm, bây giờ đang sống với mẹ.
Mẹ của Lâm Thịnh làm ở một nhà máy, tiền lương một tháng cũng không cao nhưng kinh tế của bố cậu có vẻ cũng không tệ lắm, mỗi tháng đều sẽ gửi phí sinh hoạt tới đúng hạn.
Không muốn mẹ phải vất vả, nên Lâm Thịnh cũng rất hiếu thuận, cũng rất biết cách chăm sóc, dần dần nuôi dưỡng ra chủ nghĩa đàn ông của riêng mình
Nhưng trong chuyện yêu đương, người theo chủ nghĩa đàn ông này rất ít khi hoặc sẽ không hiểu ý nghĩa sâu xa của hành động hay lời nói của con gái, nhất là khi vừa mới bắt đầu yêu đương cuồng nhiệt, đối phương có bất kỳ hành động nào giống như đều có thể cắt thượng một đạo ôn nhu hào quang, làm cho người ta quên này bản chất rốt cuộc là cái gì.
Cứ như vậy, hai người yêu đương, từng ngày trôi qua.
Trong trường học bọn họ lúc nào cũng dính với nhau, cuối tuần cũng vậy thường xuyên hẹn hò.
Lâm Thịnh hận không thể chiếm Hà Thiến Tử làm của riêng.
Mỗi ngày nghỉ Lâm Thịnh đều dẫn Hà Thiến Tử ra ngoài chơi ở các nơi vô cùng đặc biệt.
Bởi vì suy nghĩ tới tài chính nên bọn họ chi tiêu cũng không quá lãng phí, nhưng Lâm Thịnh lại rất dụng tâm, cậu sẽ dẫn cô đi ngắm mặt trời lặn, mặt trời mọc, đi chơi biển, cảm thụ thiên nhiên vạn vật biến hóa.
Toàn bộ thanh xuân của Hà Thiến Tử như bị Lâm Thịnh lấp đầy .
Cậu thật sự rất bá đạo, cưỡng ép cho cô nhiều ký ức đến vậy, như muốn cô cả đời đều không thể quên.
Có lần vào cuối tuần Hà Thiến Tử và Lâm Thịnh tới khu vui chơi, khi đó thời tiết đã chớm hè, không khí vô cùng thoải mái.
Lúc đến cổng công viên trò chơi, dây giày Hà Thiến Tử tuột, Lâm Thịnh bảo cô đứng yên đừng nhúc nhích.
Vì thế Hà Thiến Tử mở to mắt chăm chú nhìn dáng vẻ Lâm Thịnh ngồi xổm xuống buộc lại dây giày cho cô, cảnh tượng này chỉ mới có trong phim thần tượng, Lâm Thịnh thật là chu đáo.
Mọi người đều nói muốn nhìn xem con trai có phải là người cẩn thận hay không thì phải cùng anh ta ra ngoài du lịch hoặc chơi một chuyến là có thể phát hiện. Kể từ lúc hai người yêu nhau tới nay, nhìn bề ngoài cậu có vẻ thô lỗ nhưng lại tỉ mỉ tinh tế, bất tri bất giác đã chiếm lấy trái tim của cô.
Lần này dạo khu vui chơi nguyên ngày, Hà Thiến Tử phát hiện Lâm Thịnh là nam sinh rất kiên nhẫn. Cậu có thể xếp hàng dài đến một giờ mà không oán hận một câu, toàn bộ hành trình nắm chặt tay cô.
Đừng chạy đi đâu, đến khi đó tớ lại phải chạy đến radio đọc thông báo tìm người. Lâm Thịnh cười nói.
Hà Thiến Tử nghe vậy hừ một cái rồivươn tay đấm nhẹ vào ngực Lâm Thịnh, lại bị cậu ta ôm vào lòng, Thế nào? Đồ lùn.
Cậu cao thì giỏi lắm sao? Chẳng biết từ lúc nào Hà Thiến Tử đã trở thành cô gái nhỏ hay hờn dỗi.
Đúng vậy. Lâm Thịnh mượn cơ hội hôn một cái lên mặt Hà Thiến Tử, Thuận tiện bắt nạt cậu.
Đi chơi xong, Lâm Thịnh nắm tay Hà Thiến Tử ngồi bên cạnh sân cỏ.
Lâm Thịnh hỏi Hà Thiến Tử: Hôm nay chơi vui không?
Hà Thiến Tử gật gật đầu.
Nữ sinh rất thích khu vui chơi.
Trước đó Lâm Thịnh dẫn Hà Thiến Tử đi chơi đều là những nơi không cần xài nhiều tiền, nhưng khu vui chơi không giống vậy, giá vé nơi này thật ra không rẻ, hơn nữa vào cuối tuần nên nhiều nơi muốn thu phụ phí.
Khi yêu đương Hà Thiến Tử không muốn chiếm hết tiện nghi của Lâm Thịnh, cô thường xuyên đề nghị trả tiền nhưng lại bị Lâm Thịnh cự tuyệt.
Cậu thích là được rồi, sau này lại đưa cậu tới, rồi sẽ dẫn con chúng ta đến chơi. Lâm Thịnh nói ngồi xổm xuống nhéo cẳng chân Hà Thiến Tử.
Hà Thiến Tử hoảng sợ, theo bản năng muốn tránh, bị Lâm Thịnh đè lại, Trốn cái gì trốn, cho cậu nhéo lại một cái.
WeChat hiện thị hôm nay 2 người đi được năm km , có ít nhiều mệt mỏi.
Bình thường Lâm Thịnh có thói quen vận động, nhưng Hà Thiến Tử lại khác. Cô gái nhỏ tham gia đại hội thể thao đều ngồi trên khán đài không nhúc nhích, ngày thường càng không có chuyện rèn luyện.
Lâm Thịnh dịu dàng buộc dây giày giúp Hà Thiến Tử, nói với cô, “Sau này cùng tớ chạy bộ tập luyện, có như vậy thể lực cậu mới tốt hơn được.”
Hà Thiến Tử lắc đầu, Không muốn.
Lâm Thịnh bất đắc dĩ, Vậy thì theo giúp tớ, thế nào?
lúc này Hà Thiến Tử mới do dự gật đầu.
Nam nữ trẻ tuổi tinh thần phấn chấn mạnh mẽ, tràn đầy hương vị yêu đương.
Khách tới khu vui chơi thường có nhiều kiểu, có gia đình dẫn theo con cái, có đám bạn đi chơi, tuổi cũng không lớn.
Cách đó không xa, Kha Lịch không có hứng thú đi dạo một vòng quanh đây.
Khu vui chơi này vừa mới mở hơn một năm, nhưng cổ đông lớn nhất lại gặp phải khủng hoảng tài chính, không thể không bán tháo cổ phần ra ngoài.
Bạn thân nói với Kha Lịch: Thế nào? Mua khu vui chơi này, sau này khi yêu đương có thể dỗ dành bạn gái nhỏ của mình, nói với cô ấy, đây là anh mua cho em, mau tâm phục khẩu phục anh đi.”
Kha Lịch nghe vậy nghiêng đầu nhìn bạn thân, đáy mắt hiện hai chữ: Ngu. Ngốc.
Vì thế bạn thân lại chỉ Kha Lịch cặp đôi cách đó không xa, Nhìn xem, người yêu đương thích nhất là đến khu vui chơi, cùng nhau ngồi cáp treo, cùng ngồi vòng quay ngựa gỗ, đó mới là lãng mạn hiểu không tiểu thiếu gia.
Không hiểu. Hôm nay Kha Lịch mặc đồ thể thao, áo trắng quần đen trông vô cùng trẻ tuổi.
Những cô gái đi ngang qua không khỏi đánh giá Kha Lịch một phen, nhưng người đàn ông này thật sự quá lạnh lùng, dáng vẻ từ chối không ai dám lại gần.
Thật sự là, đám người này không thể không chú ý. Rõ ràng không phải đến chơi, nhìn cách ăn mặc là biết. Nhưng đứng đầu là hai người trẻ tuổi dáng vẻ con nhà giàu càng làm cho người khác tò mò.
Bạn thân ở một bên khuyên nhủ, Người anh em, cậu coi tôi là Phương tiểu thư ở cùng một chỗ với cậu lừa dối nửa ngày à? Tôi ở chỗ này có chỗ tốt gì đâu, thật là.
Còn nói: Tôi đi uống rượu a, đỡ phải làm phiền cậu
Kha Lịch nghe vậy cuối cùng lạnh lùng mở miệng: Mẹ nó, cậu thật nhiều lời.
Nói xong anh ghé mắt sang, nhìn phía bên kia là nam sinh cúi người hôn nữ sinh một cái.
Thật ra đây là lần thứ ba sau khi vào khu chơi Kha Lịch nhìn thấy hai người bọn họ, thật là không thể không cảm thán, nơi này tuy rằng không nhỏ nhưng lại có duyên phận không thể tả.
Ký đi. Kha Lịch đột nhiên nói.
Nói xong anh cầm lấy điếu thuốc, dùng tay che bật lửa.
Bạn thân chỉ đợi lời nói này, vội vàng cho người mang hợp đồng lên.
Ký kết xong xuôi, nhịn không được nhiều chuyện hỏi một câu, “Sao đột nhiên cậu lại thông suốt?”
Kha Lịch không đáp lại, hít một hơi thuốc.
Câu trả lời là cái gì? Anh cũng cảm thấy buồn cười.
Nghĩ đến về sau có lẽ có thể chỉ nơi 50 vạn mét vuông này dỗ dành cô bạn gái nhỏ của mình lập tức cảm thấy, thật mẹ nó oai đến tận trời.