Bữa sáng của Phó Lâm là một bát cháo thịt nạc lớn, thứ nhất là hương vị rất thơm ngon, thứ hai, anh cũng không thể phụ được tấm lòng của thiếu nữ. Thật ra anh rất vui, mặc dù ngoài miệng lời nói tức giận nhưng trong lòng lại như rót đường mật.
Tối qua 3h sáng anh mới ngủ, lúc này cũng không có tâm tình làm bài tập, lôi kéo Chu Hựu Hựu vào phòng.
Chu Hựu Hựu sợ hãi lùi về sau, “Anh cứ ngủ đi, em ở phòng khách làm bài tập là được rồi.”
Khuôn mặt Phó Lâm đầy nguy hiểm, tới gần nói, “Em hiểu cái gì là dê vào miệng cọp không?”
Cô còn chưa kịp phản bác, đã bị anh lôi tới nằm trên giường.
Giường rất lớn, cùng với phòng nhỏ ở Châu Nam vô cùng khác biệt.
Chu Hựu Hựu giãy giụa muốn ngồi dậy lại bị Phó Lâm ôm chặt.
Đầu anh chôn trên hõm vai cô, một chân gác lên eo cô, “Ngoan ngoãn một chút.”
Môi anh dán trên cổ cô, theo lời anh nói, toàn thân cô nổi da gà.
Chu Hựu Hựu tất nhiên không dám lộn xộn, nằm yên như khúc gỗ, hô hấp cũng không dám dùng lực. Thật ra cô có một bụng lời muốn nói, muốn hỏi có phải trong nhà chỉ có mỗi anh không, muốn hỏi bố anh liệu có quay về không, cũng muốn hỏi anh ở trong căn phòng lớn như vậy có cảm thấy cô đơn hay không.
Rất lâu rất lâu sau, Chu Hựu Hựu cho rằng anh đã ngủ, ngoài dự đoán anh lại đột nhiên mở miệng.
“Chu Hựu Hựu, lá gan em cũng thật lớn.”
Giống như thở dài, giọng nói nhẹ nhàng mang theo ý cười bất đắc dĩ.
Phó Lâm vốn là con người sắc dục hun tâm, lúc này Chu Hựu Hựu có khóc lóc cầu xin tha thứ cũng vô dùng. Nhưng mà Phó Lâm cũng không thể phủ nhận, có một khắc, anh thực sự muốn vô sỉ đặt cô dưới thân, nghe cô khóc lóc cầu xin tha thứ.
Anh là một thiếu niên không lớn không nhỏ, cũng là mối tình đầu, nếu không có ý nghĩ gì thì cũng không được bình thường cho lắm.
Trong lòng Chu Hựu Hựu hiểu rõ, nhưng đôi khi, lý trí không phải là tất cả.
Phó Lâm hỏi cô, “Rất thích anh sao?”
Cô xấu hổ trốn trong lòng anh, trầm thấp nói, “Thích.”
Anh lại hỏi, “Thích từ lúc nào?”
Chu Hựu Hựu ngại ngùng không nói. Anh cũng không hỏi nữa, chỉ nhẹ nhàng mυ'ŧ một cái trên cổ non mịn.
Một lúc sau, hai người cũng thành thực ngủ một giấc.
Tối qua Chu Hựu Hựu cũng ngủ muộn, một đêm trằn trọc, trong lòng đều là anh. Đầu cũng nóng lên, coi trời bằng vung mà chạy tới đây, sau đó cũng bình thường trở lại, lập tức cảm thấy có chút vô lực.
Một giấc ngủ mơ mơ màng màng, mãi cho tới khi Chu Hựu Hựu nghe thấy chút động tĩnh, mở mắt ra đã thấy Phó Lâm không ở bên cạnh, còn mơ hồ nghe thấy tiếng đối thoại.
Chu Hựu Hựu căng thẳng, vội vàng ngồi dậy.
Trong phòng khách, Phó Lâm miễn cưỡng nhìn bố ngồi trước mắt.
Phó Kỳ Xương cầm điện thoại nói, “Ông bà nội ở bên kia thúc giục, hỏi con bao giờ qua.”
“Không muốn đi.”
“Đây là năm ngoái con tự đồng ý.” Phó Kỳ Xương cười, “Hay là nói, con luyến tiếc cái gì.”
Trong nhà camera đầy đủ, một chút gió thổi cỏ lay Phó Kỳ Xương đều biết. Chuyện khiến ông buông xuôi công việc trở về cũng chỉ có chuyện gia đình, huống hồ là thật sự có chuyện cần giao phó, đơn giản trở về xem một chút.
Thấy Phó Lâm trầm mặc không nói, Phó Kỳ Xương lại nói tiếp, “Sang năm con đã mười tám tuổi, rất chiều bố cũng mặc kệ con, nhưng nói trước, chú ý chừng mực, chơi gì thì chơi, đừng có để con người ta lớn bụng.”
“Nói hươu nói vượn gì chứ!” Phó Lâm tiện tay ném gối qua.
Phó Kỳ Xương bắt được, đặt sang một bên cũng không tức giận.
Ông đã gần 50 tuổi, khuôn mặt được bảo dưỡng cũng không kém gì một người 40, dáng vẻ này ra ngoài cũng khó khiến người khác tin Phó Lâm là con trai ông.
“Vé máy bay đi California đã mua cho con, còn hơn một tháng, bà nội con thúc giục làm bố mệt mỏi lắm rồi, đến thông báo cho con chút thôi.”
Phó Lâm vẫn không nói, Phó Kỳ Xương nhịn không được, “Chúng ta đã có hiệp nghị, là người trẻ tuổi, con phải tuân thủ ước định.”
Cuối cùng Phó Lâm cũng lộ ra vẻ mặt không kiên nhẫn, “Nói xong chưa? Nói xong rồi thì đi đi.”
Tính tình đứa con này vô cùng không tốt, Phó Kỳ Xương sớm đã hiểu thấu, ngoài lạnh trong nóng, nhưng ở chung vẫn rất tốt. Chỉ là công việc ông bận rộn, cũng không có thời gian bồi dưỡng tình cảm.
Phó Kỳ Xương ngồi một lúc, đứng dậy vỗ vai con trai, “Đi, bố đi bây giờ.”
*
Đối thoại không gần không xa bên ngoài, Chu Hựu Hựu đã nghe rõ.
Cô ngồi trên giường đỏ mặt, cũng biết mình không nên ra ngoài, yên lặng ngồi chờ Phó Lâm.
Phó Lâm rất nhanh đã vào phòng, thấy Chu Hựu Hựu đã tỉnh, anh ngừng một chút, “Tỉnh rồi sao.”
Chu Hựu Hựu gật đầu.
“Đói không? Anh gọi cơm trưa nhé.”
Chu Hựu Hựu vẫn gật đầu.
Ăn cơm trưa xong, thời gian buổi chiều hai người thật sự ngồi cùng một chỗ làm bài tập.
Bài tập hè không ít, các môn học cộng lại đủ để khiến hai người bận bịu. Chu Hựu Hựu mang theo bài tập toán lý hóa tới, muốn anh giải đáp cho mình.
Một xấp bài tập của anh vẫn trắng tinh, Chu Hựu Hựu nhịn không được hỏi, “Anh thật sự không làm bài tập sao?”
Phó Lâm gật đầu, “Ừm, lười làm.”
“Vậy kiến thức mới sao anh biết được?”
“Đọc sách.” Anh nói, “Anh cũng không phải thần tiên, kiến thức mới cũng phải đọc sách mới biết.”
Nhưng Chu Hựu Hựu vẫn cảm thấy anh thật sự là thần tiên, “Nếu đọc sách là hiểu thì còn cần thầy cô giáo làm gì?”
Anh cười, “Cho nên, anh cũng muốn tới trường, lên lớp nghe giảng.”
“Chẳng phải anh thường xuyên trốn học sao.”
“Con mắt nào của em thấy anh thường xuyên trốn học chứ? Một tuần cũng chỉ vài lần.”
“Vài lần còn ít sao?” Chu Hựu Hựu cười, “Em cũng hay nghe thấy mọi người nói anh thường bị thầy chủ nhiệm điểm danh.”
“Thật sao?” Anh nghiêng đầu nghĩ ngợi, tự cảm thấy không nhiều.
Một buổi chiều, hai người đối mặt cùng làm bài tập, thời gian trôi qua cũng rất nhanh.
Bọn họ cũng rất ăn ý, không ai nhắc tới lời Phó Kỳ Xương vừa nói.
Nhưng chuyện này như một tảng đá lớn trong lòng Chu Hựu Hựu, bởi vì cô biết anh sắp phải đi.