Trong phòng oi bức như bếp lò.
Đầu của Trình Tiêu tháo đầy mồ hôi, men theo khuôn mặt chảy xuống cằm, được Chu Thanh Dao dùng đầu ngón tay lau sạch, sau đó cười hì hì câu lấy cổ anh, hôn anh.
“…”
Khoang miệng bị ai lấp kín, hơi thở đan cài.
Cô vừa ăn kem nên cái miệng vừa ngọt ngào vừa mát lạnh, đầu lưỡi ướŧ áŧ luồn vào, vẫy vời như một chú cá, mυ'ŧ phát nào cũng thấy ngọt.
Trình Tiêu định bế cô lên giường rồi đi bật máy lạnh,
Không ngờ cô gái này nóng lòng quá nên mềm oặt dán lên người anh, cơ thể tê rần không chịu nổi anh hôn hít, chỉ biết tựa đầu lên vai anh mà rêи ɾỉ.
“Ban nãy ai đó rất gan dạ cơ mà?” Trình Tiêu cọ vào trán cô.
Cô gái nhỏ cụp mắt, nói lẫy: “Lúc nào cũng là em hôn anh trước, sau đó mới bị anh ép hôn lại.”
Trình Tiêu bị chọc cười, anh khom lưng đặt cô xuống giường.
Mặt chiếu nóng hổi, lưng của Chu Thanh Dao áp lên như bị lửa đốt, khiến cô khó chịu nhíu mày.
“Tích.”
Máy lạnh được khởi động, một làn gió lạnh mơn trớn khuôn mặt của cô, cảm giác như thể khối băng đến muộn nơi sa mạc, Bồ Tát cứu nạn hiện thế.
Bấy giờ, Chu Thanh Dao mới phát hiện ra chiếc máy lạnh, vừa kinh ngạc vừa nghi ngờ:
“Anh mua hồi nào vậy?”
Rõ ràng là lúc cô ra về ban sáng, bức tường loang lổ vẫn còn rỗng tuếch. Truyện được biên tập và chia sẻ miễn phí tạp WordPres MCK. Trang truyenhd1 là trang reup, dịch giả Mạn Long là người ăn cắp bản chuyển ngữ, bắt donate vàng mới được đọc.
Trình Tiêu phủ người lên, vây cô gái nhỏ trong lòng.
“Sáng nay vừa lắp, muốn tặng em một bất ngờ.”
Khuôn mặt của Chu Thanh Dao lộ rõ sự vui thích, nhưng khi nghĩ lại, nụ cười của cô hơi phai nhạt, “Cái này đắt lắm đúng không anh? Còn tiền điện nữa, rất đốt tiền…”
Cô càng nghĩ càng cảm thấy tiếc, đôi mắt cái mũi nhăn tít lại, “Thôi đừng bật, anh kiếm tiền vất vả như thế, em… Ư ưm!”
Đây là lần đầu tiên, Trình Tiêu chủ động hôn cô.
Chỉ biết hôn và di chuyển môi một cách vụng về.
Chu Thanh Dao mở to mắt, kinh ngạc không biết phải làm sao.
Hai chân của cô quấn chặt eo của Trình Tiêu, lật người một cái, đè anh bên dưới, “Em mặc kệ, em muốn hôn trả gấp đôi.”
Cô gái nhỏ ôm lấy mặt anh bằng hai tay, mặc dù râu ria chưa cạo sạch sẽ của anh đâm vào tay khiến cô phát đau, nhưng cô vẫn không nỡ buông ra, liên tục hôn sâu cùng anh.
Hiệu quả máy lạnh mang lại rất tốt, chưa đến vài phút, căn phòng mát mẻ dễ chịu, cảm giác oi bức lúc mới về đã biến thành hư không.
Hô hấp của Trình Tiêu nặng nề, yết hầu liên tục trượt lên trượt xuống, mυ'ŧ trọn hương vị ngọt lành từ đôi môi cô vào bụng.
Trình Tiêu ôm cô, nửa ngồi dậy, khiến cô khoá ngồi sát vào cơ thể của mình, một tay nhanh chóng cởϊ áσ thun.
Tư thế nữ ngồi trên khiến người ta dễ suy nghĩ sâu xa, ánh mắt của Trình Tiêu sâu thẳm, ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đơn thuần như đứa trẻ của Chu Thanh Dao.
Cô mặc váy dài có dây, sợi dây áo mềm mịn nay đã trượt khỏi bờ vai, để lộ một khoảng da thịt trắng mịn hơn cả tuyết đầu mùa.
Da^ʍ nhưng không đãng, trong sáng mà quyến rũ lòng ai.
Đối diện với nhau hai giây, hai người lại cầm lòng không đậu, nhào đến hôn nhau.
Trình Tiêu mυ'ŧ cái lưỡi mềm của cô, bàn tay chạm đến làn váy tán loạn trên giường, dần dà vén lên.
Lòng bàn tay của anh nóng hổi, bề mặt thô ráp cọ xát da thịt nhẵn mịn, từng lớp lông măng của Chu Thanh Dao tức khắc dựng lên.
“… Trình Tiêu.”
Cô than khẽ bên tai Trình Tiêu như một bé mèo đang kỳ động dục.
Hô hấp thô khàn của chàng trai nóng như bùng cháy, anh hôn bả vai trần trụi của cô bằng sức lực gần như là cắn. Hơi thở ấm nóng phả khắp cổ và xương quai xanh của Chu Thanh Dao.
“A…” Chu Thanh Dao ngẩng đầu, ngoan ngoãn để anh hôn.
Tất nhiên, dáng vẻ nghe lời lấy lòng như thế rất kí©ɧ ŧɧí©ɧ ham muốn chinh phục của đàn ông. Trình Tiêu một tay vuốt ve xương chậu của cô, tay còn lại mơn trớn từ eo lên, chạm đến chiếc áo ngực mỏng manh.
“Cởi cho tôi xem nhé?”
Chu Thanh Dao cũng là ma mới, dù to gan đến đâu cũng sẽ vô thức ngại ngùng.
Cô không trả lời được, vào lúc gật đầu, khuôn mặt của cô đỏ bừng.
Ngọn lửa tình đỏ rực trong mắt của Trình Tiêu. Anh dịu dàng hôn khuôn mặt cô, làn váy xoè bị anh chậm rãi buộc lại. Thời điểm cởi đồ, Chu Thanh Dao mím môi, không dám nhìn thẳng vào đôi mắt anh.
Cô ngồi trên người Trình Tiêu, trên người chỉ còn độc áo ngực màu đen và qυầи ɭóŧ.
“Tiếp tục được không?” Anh ổn định hơi thở, nặng nề hỏi.
Chu Thanh Dao xấu hổ muốn đánh anh một phát, cô hờn dỗi trừng anh, “Vào lúc này ai lại hỏi câu đó chứ?”
“Có tôi.”
Trình Tiêu cười khẽ, xoa khuôn mặt đỏ bừng của cô, “Sợ em hối hận.”
Cô gái nhỏ lắc đầu vô cùng nghiêm túc, cơ thể rụt rè dán lên người anh, khẽ khàng thủ thỉ bên tai, “Anh đừng chê em nhỏ.”
“Cái gì nhỏ cơ?” Anh kinh ngạc hỏi.
Chu Thanh Dao bị lời của anh làm cho mắc cỡ gần chết, nhưng cô lại không thể nói trắng ra, chỉ đành cọ hai bầu ngực nhỏ vào lòng anh.
Không ngờ vừa mới cọ hai cái, nhũ hoa đã mẫn cảm nên dựng thẳng lên, cứng cứng cọ vào cơ ngực của Trình Tiêu, cơ thể cô như có dòng điện xẹt qua, mềm oặt ngã xuống vai anh.
“Mẫn cảm như vậy à?”
Trình Tiêu cười, hôn lên bầu ngực qua lớp vải mỏng dính. Sau khi tìm được nhũ hoa đang khẽ nhô lên đó, anh liền há miệng ngậm lấy. Khoang miệng ướŧ áŧ mềm mại cùng xúc cảm nóng bỏng tức khắc vây chặt lấy cô.
“Ưm…”
Ấy là tiếng ngâm dài khe khẽ mà mê người của nàng thiếu nữ.
Trình Tiêu cắn một bên ngực, tay còn lại nắm chặt bên kia, lòng bàn tay xoa một vòng, dùng sức nhào nặn.
Bầu ngực không được đầy đặn nhưng nổi bật nhờ da thịt trơn mịn, chúng hệt như cái bánh bao thịt mới ra lò, thử một miếng thôi là thơm nồng hương thịt.
Hai tay của Chu Thanh Dao vô lực ôm lấy vai anh, khoảnh khắc bị anh tấn công, cô vẫn không quên vuốt ve xương bả vai của Trình Tiêu, hưởng thụ xúc cảm mà cơ bắp của anh mang lại.
“Trình… Trình Tiêu…”
Anh bất ngờ bạo lực khiến cô sợ hãi, nhũ hoa bị anh mυ'ŧ đến nỗi tê dại, khắp người ngứa ngáy như có côn trùng bò lên. Cô vừa khó chịu, vừa khát cầu.
“Ưm… A… Anh cắn đau em…”
Lời nhắc nhở yếu mềm còn mang tính trực quan và kí©ɧ ŧɧí©ɧ hơn cả ngọn lửa.
Trình Tiêu ngẩng đầu với đôi mắt đỏ rực, nhìn cô hai giây, anh lật người đè cô xuống dưới rồi nâng tay, vén lọn tóc ướt đẫm của cô sang, dỗ ngọt, “Dao Dao không nhỏ.”
Một tiếng “Dao Dao” khiến trái tim của cô mềm nhũn, chỉ biết nhoẻn miệng cười ngây ngô.
Thân nhiệt của anh nóng như bếp lò, như muốn nung chảy xương tuỷ của cô.
Trình Tiêu kéo áo ngực của cô xuống, hai bầu ngực từng nằm trong miệng anh lộ ra sắc hồng xinh đẹp.
Khoảnh khắc thất thần, một thứ gì đó điên cuồng nổi dậy, khí thế kiêu ngạo bức người.
Qυầи ɭóŧ rất nhỏ, chất vải mỏng như không có, nó nhẹ nhàng chọt vào cô, cảm xúc rất đỗi chân thật.
“Ừm… cái kia…”
Trình Tiêu có vẻ cố tình, thấy cô gái nhỏ xấu hổ tránh né, anh càng ghì chặt cơ thể của cô, thẳng lưng chạm mạnh vào cửa mình ươn ướt.
“Cái nào?” Đôi mắt đỏ sẫm của anh nhìn cô chằm chằm.
Chu Thanh Dao không nói nên lời, cũng thấy xấu hổ cực kỳ, chỉ biết trừng đôi mắt lấp lánh như trăng với anh.
Anh khàn giọng dẫn dắt, “Nói ra miệng.”
Cô gái nhìn đi chỗ khác, khuôn mặt đỏ bừng chói lọi, cắn răng nói: “Nó nóng quá… chọt em rồi.”
“Muốn sờ chứ?”
Trình Tiêu kéo khuôn mặt của cô nhìn thẳng, ngón cái vuốt ve khuôn cằm nhỏ nhắn, “Lần trước em to gan lắm mà, bây giờ sợ rồi hửm?”
Chu Thanh Dao lắc đầu, “Em không sợ,”
Sau đó, cô lại lí nhí một câu, “Nhưng anh đừng nhìn, em sẽ xấu hổ lắm…”
Trình Tiêu nhoẻn miệng cười, thực sự nghe lời cô và nhắm mắt lại.
Chu Thanh Dao hít thở đều đặn, lấy hết dũng khí rồi vươn tay, chạm vào yết hầu của anh…
Đầu ngón tay trượt xuống cơ ngực và cơ bụng, cuối cùng dừng trên thắt lưng quần.
“Xoạch.”
Điều cấm kỵ vừa được mở ra là thứ chỉ thuộc về hai người hoà hợp với nhau [1].
Thắt lưng lỏng lẻo vắt hai bên sườn, Chu Thanh Dao nâng mắt, sau khi chắc chắn rằng anh không nhìn trộm, cô mới bạo dạn luồn vào dây quần…
Băng qua vùng lông rậm rạp, Chu Thanh Dao như chạm đến một cây gậy thịt hằn rõ gân xanh, cơ thể của cô run bần bật, miệng đắng lưỡi khô.
Cơ thể của người đàn ông cứng lại một rõ rệt, tiếng hít thở càng nặng hơn trước.
Bàn tay nhỏ nhắn mềm mại phủ lên, hơi cầm lấy gậy thịt, nhưng kích cỡ của nó lại không phải hạng mà cô có thể nắm trọn.
Chu Thanh Dao khẽ thở gấp, đến khi sờ lêи đỉиɦ gậy, se tròn qυყ đầυ to lớn, cô cảm nhận được chất dịch ướt nhầy, nóng bỏng khi chạm tay vào khe hở.
“Trình Tiêu.”
Cô thở hổn hển, vào lúc chàng trai mở to mắt nhìn cô trong sự kiềm chế, cô bày ra khuôn mặt ngây thơ mà da^ʍ mỹ.
“… Nó chảy nước miếng.”