Bạch Nguyệt Quang Thế Thân Chỉ Muốn Giàu Nhanh

Chương 21

Edit: Mộc

Beta: Chin ✿, Doris, Lia.

_________________________

Ngày mai Lục Thừa Hiên có hoạt động cần tham gia, Thẩm Kính Châu cũng đi cùng. Chu Nặc sớm đã bị Hàn Tịch đẩy lên xe, vừa lúc Hàn Tịch lái xe đi qua, Chu Nặc phất tay nói lời tạm biệt với bọn họ.

Thẩm Kính Châu gọi cô lại: "Anh giúp em lấy được một kịch bản, ngày mai anh sẽ đưa, em tự xem qua trước rồi quyết định".

"Cám ơn anh Thẩm. " Chu Nặc vẫy tay với bọn họ.

Đợi cho xe của Chu Nặc biến mất khỏi tầm mắt hai người, Thẩm Kính Châu nghiêng đầu nhìn thoáng qua người bên cạnh, hai tay cậu ta tùy ý đút trong túi quần, mắt rũ xuống nhìn chằm chằm mũi chân của chính mình, không biết cậu đang suy nghĩ cái gì.

Thẩm Kính Châu nhớ tới hành động chắn rượu giúp Chu Nặc của cậu ta, vội mở miệng nói: "Thừa Hiên, đêm nay cậu vượt quá giới hạn rồi." Hai người là đồng môn, đàn anh giúp đàn em chắn rượu, vốn là chuyện bình thường. Nhưng đối với Lục Thừa Hiên không thể coi là chuyện bình thường được, cậu ta ghét rượu bao nhiêu, Thẩm Kính Châu là người hiểu rõ nhất.

Thẩm Kính Châu cứ nghĩ cậu ta sẽ phản bác lại, nhưng đợi mãi cũng không thấy được người bên cạnh lên tiếng, anh hết kiên nhẫn mà quát thật lớn tiếng: "Thừa Hiên, cậu có biết mình đang làm cái gì không?"

Lục Thừa Hiên ngẩng đầu, nhìn chằm chằm về phía Chu Nặc đang rời đi, chậm rãi mở miệng nói: "Đừng lo lắng, em chỉ cảm thấy cô ấy không dễ dàng thôi." Đúng vậy, chỉ là anh cảm thấy cô không dễ dàng mà thôi, không có suy nghĩ gì khác.

Thẩm Kính Châu nhìn cậu ta như vậy, tạm thời cũng không biết nói gì, dừng một chút, mới chậm rãi mở miệng: "Nếu vì muốn tốt cho cô ấy, vậy thì càng phải cùng cô ấy duy trì khoảng cách."

Rất lâu sau, lâu đến mức Thẩm Kính Châu nghĩ cậu ta lại tiếp tục im lặng, rốt cục cũng nghe được bên cạnh truyền đến âm thanh rất nhẹ: "Em biết rồi."

Thẩm Kính Châu nhìn chằm chằm hướng Lục Thừa Hiên rời đi, liền lắc đầu, thật là bực mình quá đi, sao chuyện gì cũng đến với anh ta hết vậy.

Chu Nặc lên xe liền ngồi phịch xuống ghế, xã giao thật là mệt mỏi. Cả đêm nay đều cười cứng cả mặt. Sau khi trở về, chắc tên chó điên Cố Càn không ở biệt thự bên kia đâu, nghĩ đến đây, cô liền sờ sờ cằm, hiệu ứng cánh bướm của cô thật quá lợi hại, có thể làm nội dung cốt truyện phát triển nhanh hơn một năm.

Khoảng cách từ đoàn làm phim về tới biệt thự khá xa, Chu Nặc có mơ mơ màng màng ngủ, cuối cùng vẫn là Hàn Tịch vỗ nhẹ vào vai cô, cô mới biết là đến nơi rồi. Cô thấp giọng bĩu môi lải nhải kêu: "Nhanh như vậy sao?"

Hàn Tịch đem toàn bộ hành lý vào nhà rồi mới rời đi, Cố Càn ở thư phòng nghe thấy dưới lầu có tiếng động, không vui nhíu mày, lúc này thím Lưu ở dưới làm cái gì thế? Sau đó lại nghĩ tới một người, vì thế đứng dậy đi xuống dưới lầu.

Chu Nặc đem hành lý để ở góc phòng khách, định ngày mai sẽ thu dọn, nhưng vừa mới quay người lại, đã bị người phía sau làm cho giật mình, không phải bây giờ tên chó điên này nên đi tìm nữ chính sao, ở đây làm cái gì?

Cố Càn cầm chiếc ly trong tay, nhìn vẻ mặt kinh ngạc của cô, trong mắt không giấu được ý cười: "Trở về rồi?"

"Vâng, hôm nay có tiệc đóng máy." Trong tay Chu Nặc còn cầm túi văn kiện Cao Hàng đưa tới, nghĩ đến giấc mộng buổi chiều ấy, cô khẩn trương nắm chặt tay.

Cố Càn nhìn thấy cô khẩn trương nắm chặt túi văn kiện, không khỏi tò mò nói: "Cầm chặt như vậy làm gì?" Chẳng lẽ anh lại đi cướp nó hay gì?

Ngay từ đầu Chu Nặc còn có thể ỷ vào mình biết rõ cốt truyện, xem bọn họ như nhân vật trong sách mà đối đãi, nhưng bây giờ rất nhiều việc đã dần dần không xảy ra giống như trong cốt truyện, cô cũng bắt đầu trở nên cẩn thận hơn, cô nắm chặt văn kiện trong tay, ngẩng đầu nhìn Cố Càn hỏi: "Anh Cố, em có thể biết vì sao lại cho em cái này không?"

Cố Càn nhìn vẻ mặt nghiêm túc của cô, liền nhớ đến ngày cô cầm cổ phần công ty chuyển nhượng cho anh để thu mua công ty Hoành Tri, khi đó cô mới thật sự là chính cô. Lúc trước chẳng qua là thủ đoạn lừa gạt người Chu gia của cô, thậm chí anh cũng là một trong những thủ đoạn cô dùng để đối phó Chu gia.

Chu Nặc thấy anh trầm mặc, có chút hối hận, sao mình lại đi hỏi vấn đề ngu xuẩn này, cho mình là tốt rồi, biết điều nhận lấy không được sao, không nên hỏi nhiều làm gì.

Cố Càn nhíu mày: "Sao, không cần?"

"Đương nhiên không phải." Đầu năm nay còn có ai ngại tiền nhiều hay sao?

"Đây vốn là thứ cô được hưởng, bởi vì chuyện Weibo, cổ phiếu của Hoành Tri rớt giá nghiêm trọng, không chỉ bớt việc còn mất ít tiền hơn so với dự đoán." Cố Càn giải thích.

"Vậy chuyện anh đáp ứng em vẫn còn giữ lời chứ?" Chu Nặc vẻ mặt cảnh giác nhìn về phía anh, đây cũng là nguyên nhân vì sao cô phải nhiều lời suốt từ nãy đến giờ.

Cố Càn nhíu mày: "Nhìn tôi giống một người không giữ lời hứa à?"

"Đương nhiên không phải, em chỉ là quá lo lắng cho Xí nghiệp Hoành Trí thôi." Chu Nặc cười nịnh hót.

Cố Càn miết ấn đường, nhìn lướt qua hành lý cô để trong góc: "Thời gian không còn sớm, đồ đạc để đấy ngày mai rồi dọn."

"Được, em biết rồi." Nhìn thấy Cố Càn lên lầu, Chu Nặc liền rơi vào trầm tư, nhìn anh ta hình như không có gì khác, lại có thời gian rảnh đến bên này, chẳng lẽ lời nói của Chu Mật lúc trước là lừa gạt mình sao?

Điều kiện của khách sạn bên kia tất nhiên không thể so với bên này, Chu Nặc vừa mới nằm một lúc trời đã sáng. Mấy ngày này đã hình thành thói quen ở đoàn làm phim, cho nên đúng 6h Chu Nặc đã tỉnh giấc. Ở trên giường lăn lộn hai vòng, Chu Nặc dứt khoát rời giường đi chạy bộ.

Vừa mới mở cửa, hai người đều ngạc nhiên, nếu biết lúc này rời giường đi chạy lại gặp phải Cố Càn, Chu Nặc tình nguyện tiếp tục nằm ở trên giường. Thật ra Cố Càn cũng có chút kinh ngạc nhìn cô một cái: "Đi chạy bộ hả?"

Chu Nặc liền thấy thật nhàm chán, hỏi thừa, không đi chạy bộ chẳng lẽ cố ý đứng đây nhìn anh ta chạy sao? Cô mệt mỏi gật gật đầu: "Vâng, nghệ sĩ cần phải giữ dáng."

Không biết vì cái gì, Cố Càn có thể đọc được suy nghĩ trong mắt cô, trong mắt anh hiện lên tia giảo hoạt, vì thế cất tiếng nói: "Cùng nhau chạy đi."

"Vâng." Chu Nặc cảm thấy tên chó này hôm nay rất không đúng, tự nhiên lại mời mình cùng nhau chạy bộ, chẳng lẽ sắp tan vỡ, cho nên chút vui vẻ này cũng không keo kiệt đi. Nói cách khác, cổ phần hôm qua đều là phí bịt miệng? Nghĩ đến đây, Chu Nặc liền hừ lạnh một tiếng, cô là một người không có đạo đức nghề nghiệp hay sao? Nhưng mà nếu anh ta nguyện ý đưa phí bịt miệng nhiều một chút cô cũng không ngại đâu.

Bởi vì không biết tâm tư của Cố Càn, cả một đường Chu Nặc đều giữ im lặng, cứ như vậy không xa không gần chạy chầm chậm đằng sau anh, dường như Cố Càn cũng không để ý cô có theo kịp hay không, một mình chạy về phía trước. Chu Nặc nhìn theo bóng dáng anh thầm đoán, vừa rồi có lẽ anh ta thuận miệng nên hỏi vậy thôi.

Không biết Cố Càn quay lại nhìn về phía chỗ cô đứng từ lúc nào: "Không chạy sao?"

Tóc mái của anh bị mồ hôi làm ướt nhẹp, mồ hôi chảy dọc hai bên thái dương, không hiểu sao nhìn Cố Càn như thế có chút gợi cảm.

Thấy cô không lên tiếng, Cố Càn liền nhíu nhíu mày: "Mệt đến mức không còn sức để nói?"

Chu Nặc vội bừng tỉnh trở lại: "Không phải, chỉ là cảm thấy cổ họng hơi khô, em đi về uống chút nước, anh cứ tiếp tục đi."

Nhìn bóng dáng của Chu Nặc, Cố Càn nhíu mày, cũng không biết Kiều Thiếu Ngôn bên kia có tìm được người không.

Thím Lưu thấy bóng dáng hai người ra khỏi cửa, thầm cảm thấy may mắn vì lần trước mình lựa chọn Chu Nặc, bằng không với chuyện vừa xảy ra của Điền Hinh, Chu Nặc đã sớm đuổi bà ta ra khỏi nhà. Hiện tại thấy tình cảm của cô và Cố Càn càng ngày càng tốt, bà ta cảm thấy thật may mắn vì lúc trước đã chọn đúng. Nhìn thấy Chu Nặc trở về, bà ta vội vàng ra đón: "Chu tiểu thư, cháo kê bí đỏ đã làm xong rồi."

Chu Nặc nhìn vẻ mặt tươi cười của bà, đại khái có thể đoán được bà ta đang suy nghĩ cái gì, cô cũng không để ý, dù sao chờ nữ chính trở về cô cũng sẽ rời khỏi nơi này, thím Lưu có phải bằng mặt không bằng lòng hay không, nịnh nọt với cô đều không liên quan. Vì thế gật gật đầu: "Tôi tắm rửa xong rồi xuống ngay."

Thím Lưu thấy thái độ của cô ôn hòa, thử hỏi: "Cố tiên sinh không về cùng cô sao? Tôi cũng đang làm lưng lợn muối xông khói."

"Bình thường anh ta trở về mấy giờ dì không biết sao?" Chu Nặc nhẹ liếc bà một cái, cô cũng không tin bà ta không biết thói quen của Cố Càn.

Đợi sau khi Chu Nặc lên lầu, thím Lưu không nhịn được liền bĩu môi, tính tình như vậy thật sự không ưa nổi, chả trách Cố tiên sinh không quan tâm.

Lúc Cố Càn trở về liền thấy Chu Nặc vẻ mặt nhàn nhã đang ngồi ở bàn ăn ăn sáng. Nhớ tới phản ứng trước kia của cô mỗi khi nhìn thấy anh, liền nhíu mày, hình như càng ngày cô càng làm lơ anh. Dù sao thì như vậy cũng tốt, Vân Niệm sắp trở về, đó cũng là lúc cô nên rời đi.

Lúc Cố Càn tắm xong xuống lầu, Chu Nặc đã ăn xong bữa sáng, hai người đã bỏ lỡ thời gian ăn cùng nhau. Di động Cố Càn để trên bàn đột nhiên kêu lên, là thông báo tin nhắn, anh nhíu mày mở ra xem, là tin tức Kiều Thiếu Ngôn gửi tới, bọn họ đã tìm được tung tích người nhà họ Vân.

Lúc này Chu Nặc đang nhìn hộp trang sức mà ngẩn người, chắc Cố Càn cũng sẽ để cô mang nó đi. Nghĩ đến đây, cô cảm thấy được nội tâm mình có chút rung động. Không nói đến những đồ trang sức lúc trước anh ta đưa cho nguyên chủ, chỉ cần sợi dây chuyền lần trước cùng anh ta đi dự tiệc cũng có giá hai ngàn vạn. Chu Nặc nhìn những món trang sức đó, ánh mắt lấp lánh, các con ơi, mẹ nhất định sẽ yêu thương các con thật tốt.



Giang Nhu không cắt đứt tin tức của nhà họ Vân, quả nhiên rất nhanh Kiều Thiếu Ngôn đã tìm được người, nghe được thuộc hạ báo cáo tin tức cô liền cong khóe môi lên. Kiều Thiếu Ngôn là một người không có đầu óc, lần trước ở bữa tiệc trực tiếp tỏ vẻ không thích với Chu Nặc, nếu lúc này Chu Nặc lại làm ra chuyện gì, anh ta sao có thể để yên cho Chu Nặc được. Nghĩ đến đây, ý cười trong mắt Giang Nhu càng sâu, lấy điện thoại ra gọi cho Chu Nặc.

Chu Nặc nhìn cái tên trên màn hình điện thoại, lúc này Giang Nhu gọi cho mình làm gì, muốn sai khiến cô cái gì đây? Khéo miệng cô tràn đầy ý cười, nhấn nút nghe: "Tiểu Nhu, đột nhiên gọi cho mình, có chuyện gì không?"

Giọng điệu của Giang Nhu rất dồn dập: "Nặc Nặc, hiện tại cậu có rảnh không, mình có chuyện rất quan trọng muốn nói cho cậu."

Ý cười trong mắt Chu Nặc càng sâu, đôi mắt nhìn chằm chằm móng tay mới làm của chính mình: "Được nha, mình lập tức đến đây."