Dự Phòng

Chương 24

Trong lối thoát hiểm trên tầng hai khoa chỉnh hình.

Nguyên Gia Dật co ro ngồi ở góc tường, trên người lúc lạnh lúc nóng, mặc dù đeo kính nhưng vẫn không thấy rõ mọi thứ trước mặt, cổ họng thì đau rát, ban nãy đã dùng hết sức để chống cự.

Không biết Lục Thành ép cậu uống cái gì, nhưng chắc chắn không phải thuốc bổ, đầu lưỡi cậu vừa chạm vào đã nhổ ra ngoài, thế nhưng vẫn bị vệ sĩ của y bóp miệng đổ vào.

Bây giờ đã nhổ ra một nửa, thế nhưng nó vẫn đang từ từ có tác dụng, sau lưng bắt đầu đổ mồ hôi.

Nguyên Gia Dật nghỉ một lát, sau đó túm vào tay vịn đứng lên, sờ chìa khóa xe trong túi, khó khăn leo từng bậc từng bậc thang một.

Không cần nhìn gương cũng biết dáng vẻ này của cậu thảm hại thế nào, không biết khi về nhà phải giải thích với Bạc Thận Ngôn thế nào.

Nguyên Gia Dật không dám về văn phòng thay áo, chỉ có thể mặc nguyên áo blouse lái xe về.

Cậu đứng ở cửa, ngón tay giơ lên rồi lại hạ xuống, băn khoăn một lúc lâu, cuối cùng cũng nhập mật khẩu vào.

"Bạc tiên sinh, tôi về rồi.""

Giọng nói khàn khàn vang trong biệt thự trống trải, cực kỳ khó nghe.

Nguyên Gia Dật mím môi, ngẩng đầu nhìn tầng hai không mở đèn.

May là không có nhà.

Cậu định lấy điện thoại ra nhắn tin cho Bạc Thận Ngôn, hỏi hắn tối nay muốn ăn gì thì đột nhiên nhìn thấy tờ giấy nhớ dán trên tường.

Vẫn là nét chữ rồng bay phượng múa: Tôi đưa Lan Lan đến bệnh viện kiểm tra sức khỏe, không cần làm cơm tối cho hắn.

Nguyên Gia Dật thở phào nhẹ nhõm.

Nấu ăn cho một người cũng đơn giản hơn.

Mì gói cùng nước sôi là đủ để giải quyết bữa tối rồi.

Nguyên Gia Dật ngậm chiếc đũa, chán nản nhìn xung quanh phòng khách, chó con và mèo vẫn đang đánh nhau ở bên chân cậu.

Đột nhiên tầm mắt của cậu dừng lại.

Màn đêm tĩnh mịch len qua cửa sổ sát đất tràn vào phòng khách.

Trong vườn hoa có một người tuyết mập mạp, trang trí miệng bằng quả ớt, trông vô cùng ngây ngô.

..................................

Sau khi mùa đông đến, có thêm ba đợt tuyết rơi lớn cách nhau.

Dưới sự giúp đỡ của Bạc Thận Ngôn, Nguyên Gia Dật cẩn thận kéo người tuyết mũm mĩm vào một góc không bị ánh mặt trời chiếu vào, còn chỉnh sửa lại vài chỗ khiến nó càng đáng yêu, đội thêm mũi và đeo găng tay, điều kỳ lạ là hơn nửa tháng nó mới hoàn toàn tan hết.

Từ hôm ở hầm gửi xe bệnh viện về, cậu không chủ động nhắc đến chuyện của Lục Thành, mà Bạc Thận Ngôn cũng không hỏi lại.

Giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra, mỗi ngày hai người vẫn cùng ăn cơm, cùng dắt chó và mèo đi dạo, khi không nhắc đến Thịnh Lan thì mọi chuyện khá hòa hợp.

Vào mùa đông, quá trình trao đổi chất của Nguyên Gia Dật thường nhanh hơn mùa hè, cộng với thuốc bôi do nữ y tá trong khoa đưa cho, vết thương trên mặt cậu không để lại vết sẹo nào cả.

Nhân lúc cậu đang cho chó và mèo ăn, Bạc Thận Ngôn lén nhìn vài lần, khi chắc chắn gương mặt trắng trẻo kia không sao cả mới cảm thấy yên tâm hơn nhiều.

Nhưng suy nghĩ một lúc hắn lại cảm thấy lo cho Nguyên Gia Dật, cũng cảm thấy giận bản thân mình.

"Bạc tiên sinh?""

Hai tay Nguyên Gia Dật ôm Gạo Nếp giờ đã tròn lên khá nhiều, đứng cách hắn vài bước nhẹ giọng gọi.

"Làm sao?""

Bạc Thận Ngôn như sợ Nguyên Gia Dật sẽ thấy được cảm xúc trong mắt hắn, vội vàng nghiêng mặt nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ, tức giận hỏi ngược lại.

Nguyên Gia Dật cũng đã quen với cảm xúc thất thường của Bạc Thận Ngôn, cho nên chỉ nở nụ cười, "Đồ ăn dinh dưỡng của Gạo Nếp ở trên tầng, phải phiền Bạc tiên sinh lên lấy hộ rồi.""

"Ừ.""

Bạc Thận Ngôn đứng dậy đi lên tầng.

Khi đi xuống thì Nguyên Gia Dật đang đứng trong phòng bếp, quay lưng về phía hắn để nấu cơm.

Nguyên Gia Dật mới làm phẫu thuật mắt, cộng thêm khoảng thời gian làm việc liên tục khiến chân cậu xuất hiện chứng giãn tĩnh mạnh nên cậu đã nộp đơn xin nghỉ phép, muốn tranh thủ thời gian này nghỉ ngơi thật tốt, tưởng rằng bệnh viện sẽ gây khó không cho cậu nghỉ, nhưng điều khiến Nguyên Gia Dật ngạc nhiên là đơn xin nghỉ được chấp nhận rất nhanh, mấy thủ tục khác cũng được bỏ qua, viện trưởng mới nhận chức còn chủ động gọi điện cho cậu, nhất quyết bắt cậu ở nhà nghỉ ngơi thật nhiều.

Xin nghỉ thành công khiến Nguyên Gia Dật vô cùng vui vẻ, buổi tối còn cho Nằm Xuống một bát cơm đầy, trộn thêm đống đồ dinh dưỡng.

"Để tôi cho nó ăn, cậu không cần làm đâu.""

Bạc Thận Ngôn nhìn cậu phải cong người thái rau một lúc lâu, cho đến khi Gạo Nếp nhảy lên bàn trà, quấn lên cổ hắn khiến hơi thở của hắn khó khăn thì mới hoàn hồn mở túi đồ ăn ra.

"Vâng, Bạc tiên sinh.""

Nguyên Gia Dật đang thái thịt, không quay đầu lại, nghe thấy hắn nói chỉ vội vàng đáp lời.

Nghe chừng tâm trạng có vẻ tốt.

Bạc Thận Ngôn cong môi cười, ngồi xổm xuống cho mèo ăn, thấy Nằm Xuống cũng lần mò đi tới, hắn phá lệ xoa cằm nó, "Mày cũng muốn ăn sao?""

Chó con vui sướиɠ vẫy vẫy đuôi, hai chân trước nhảy lên chạm vào dép lê của Bạc Thận Ngôn.

Hồi nhỏ thì bé xíu nhẹ tâng, giờ lớn hơn nên lực nhảy cũng mạnh lên.

Bạc Thận Ngôn nhìn người nó đã cứng cáp hơn, nhớ tới vẻ mặt kinh ngạc của Nguyên Gia Dật mấy hôm trước, khi cậu nhận ra đây không phải con chó quê mùa bình thường.

"Trời ạ, quý vậy sao? Lúc trước tôi chỉ cho nó ăn mỗi bánh bao." Cánh tay ôm chó con của người con trai càng cẩn thận hơn, ánh mắt nhìn Nằm Xuống tăng thêm sự ngưỡng mộ, "Xin lỗi vì khi đó chỉ cho mày ăn bánh bao chay, sau này nếu tao có rơi xuống nước thì hy vọng mày lấy ơn báo oán, mau chóng cứu tao nha!"

Nghĩ đến vậy Bạc Thận Ngôn lại không nhịn được nở nụ cười, sờ đầu của Nằm Xuống, không để ý Nguyên Gia Dật đã đến bên cạnh mình từ lúc nào.

"Bạc tiên sinh, ăn cơm được rồi ạ.""

Bạc Thận Ngôn như đứa trẻ bị ba mẹ biết được bí mật, giật mình run lên một cái, suýt nữa ngã lên Gạo Nếp, xấu hổ ngẩng đầu, trừng mắt nhìn Nguyên Gia Dật một cái, "Tôi biết rồi.""

Thói quen khi ăn cơm của Nguyên Gia Dật rất tốt, cậu tập trung ăn bát cơm của mình, tập trung đến mức khiến người khác tưởng những hạt cơm trong bát cậu được sắp xếp theo thứ tự, còn cậu thì đang ăn theo thứ tự đấy.

Tóc của cậu có màu đen tuyền, làn da lại trắng trẻo, dáng vẻ so với Thịnh Lan còn lạnh lùng hơn.

Nhưng tính cách lại trái ngược, vô cùng ấm áp.