Kết thúc: Chơi từ cúc vào tới tử ©υиɠ lêи đỉиɦ liên tục trong bệnh viện
Tô Hạ chỉ vừa hô một tiếng đã không thể nói tiếp được nữa, bởi vì Cố Thời Châu đã cúi người hôn lấy cậu.
Bên ngoài phòng bệnh VIP trên tầng cao nhất lặng ngắt như tờ, sẽ không có người ngoài đến làm phiền họ.
Chiếc lưỡi dài của người đàn ông tiến quân thần tốc, lướt qua mỗi một ngóc ngách trong khoang miệng của Tô Hạ, đồng thời bàn tay to kéo quần ngoài lẫn quần trong của cậu xuống, cảnh sắc bên dưới hoàn toàn phô bày trước mặt anh, bao gồm cửa huyệt đã sớm ướŧ áŧ.
Tô Hạ phát giác trong nháy mắt anh ngưng lại hô hấp, nên liền duỗi tay định che lại nhưng lại bị anh đè chặt lên giường.
"Người song tính?"
"Không ra nam cũng chẳng ra nữ, có phải kì lạ lắm không?" Tô Hạ cắn môi, giống như đang cố gắng chế ngự sự xao động trong cơ thể.
"Không, đẹp lắm." Cố Thời Châu cúi đầu, hôn một cái lên môi cậu, ngón tay mát lạnh chen vào cửa huyệt xâm nhập vào trong, thịt non mềm màu hồng nhạt nhiệt tình bao bọc lấy, thậm chí mật dịch còn dọc theo ngón tay chảy ra ngoài, rồi nhỏ lên chiếc giường đơn trắng tinh khôi từ đốt ngón tay.
Chiếc áo thun mà Tô Hạ đang mặc cũng bị cởi ra, phô ra thân thể gầy nhỏ nhưng xinh đẹp dưới lớp áo, hơi thở nóng hổi từ mũi phả lên ngực Tô Hạ, kí©ɧ ŧɧí©ɧ một mảng da thịt đều tê dại.
"Hư, ngứa quá." Tiếng rêи ɾỉ trầm thấp phát ra từ miệng cậu, núʍ ѵú khéo léo bị người đàn ông ngậm vào miệng, đầu lưỡi không ngừng liếʍ mυ'ŧ.
"... Cố tiên sinh." Sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ như dòng điện chạy qua từ ngực xoèn xoẹt xoèn xoẹt luồn tới dưới bụng, cảm giác nóng hổi quen thuộc như triều dâng ở giữa hai chân tràn ra.
Cậu muốn.
Nhưng hình như người đàn ông cảm thấy vẫn chưa đủ, ngón tay trong thân thể cậu lại tăng thêm một ngón, chà xát vách thịt mềm mượt, không ngừng thăm dò cho đến khi tìm thấy điểm đột phá, sau đó không hề nương tay mà đè ép nó .
"A!… đừng! Đừng mà!" Cơ thể Tô Hạ run rẩy dữ dội một hồi, cậu bị anh ức hϊếp đến nỗi khoé mắt đỏ lên, cong eo phóng ra trên tay anh, chỗ mã nhãn nhiễu ra từng đợt tϊиɧ ɖϊ©h͙.
Kɧoáı ©ảʍ và cảm giác trống trải đan xen trong cơ thể cậu, cấp thiết cần được an ủi.
"Phun ra nhiều nước như vậy có thấy đỡ hơn không?" Cố Thời Châu cười cười, không quan tâm đến sự níu kéo của huyệt động mà dứt khoát rút ngón tay ra khỏi tiểu huyệt đã ướt sũng đến rối tinh rối mù.
"Không… không đỡ hơn…" Tô Hạ uốn éo cơ thể, run lẩy bẩy đưa tay sờ ngực của Cố Thời Châu, ý định mở khuy áo sơ mi của anh.
Nhưng càng gấp gáp thì càng vụng về, ngón tay cố gắng một hồi lâu mà vẫn không thể tháo khuy áo ra khỏi lỗ, cuối cùng vẫn là Cố Thời Châu tự mình cởϊ áσ, l*иg ngực lồ lộ, hai đường mỹ nhân ngư gợi cảm trải dọc xuống xương hông và mất hút trong chiếc quần tây.
Cố Thời Châu nắm tay Tô Hạ để cậu tháo dây nịt của anh ra, chậm rãi kéo quần xuống, giải phóng vật to lớn đang được bao bọc trong qυầи ɭóŧ, để cậu dùng tay cầm toàn bộ vật nam tính đang cương lên của mình.
Tô Hạ vừa chạm vào liền mềm nhũn cả người, nhiệt độ nóng bỏng và kích thước đáng kinh ngạc đó, chỉ cần tưởng tượng nó đi vào thân thể mình, tiểu huyệt phía dưới đã phấn khích đến phát cuồng, thông đạo kích động co rút không ngừng.
Cố Thời Châu nói với giọng trầm khàn: "Muốn tôi cho vào trong không?"
"Muốn…" Cậu chỉ mới tiếp xúc với côn ŧᏂịŧ thô to kia bằng ngón tay thôi mà mỗi một tế bào trên cơ thể đã gào thét.
"Muốn đến mức nào?"
Bàn tay to nắm lấy tay cậu di chuyển lên xuống trên thân trụ, lỗ nhỏ ở đỉnh phụt ra dịch thể trong suốt, có thể thấy chủ nhân của dươиɠ ѵậŧ không hề bình tĩnh như vẻ bề ngoài.
"Rất muốn… tôi khó chịu quá, van xin anh… cho, cho tôi đi…" Tô Hạ khóc lóc van nài.
Nhận được câu trả lời chắc chắn, lúc này Cố Thời Châu mới ôm lấy eo Tô Hạ để cậu lật người lại, biến thành tư thế nằm úp sấp trên giường, qυყ đầυ to lớn chống vào cửa huyệt cọ qua cọ lại, sau đó anh mạnh mẽ đẩy hông đâm vào trong.
"Ư." Cảm giác thỏa mãn vì được lấp đầy khiến Tô Hạ ngước đầu lên thật cao, phô bày đường cong cần cổ thanh tú mảnh mai.
Cố Thời Châu phát ra một tiếng than, không kìm chế được mà dùng sức mυ'ŧ lấy cổ cậu, cho đến khi lưu lại một vết đỏ thuộc về anh, cùng lúc đó hạ thân cũng bắt đầu cử động chậm rãi.
Tô Hạ có thể cảm nhận được rõ ràng nhiều độ nóng bỏng và sự tiếp xúc của Cố Thời Châu, phá vỡ nếp uốn, chen chúc vào huyệt đạo, chậm rãi nhưng không thể kháng cự.
Dần dần, Tô Hạ lại bắt đầu không thoả mãn bởi sự chậm chạp này, cậu tham lam đong đưa bờ mông, lúc người đàn ông thúc eo bèn chủ động lùi ra sau để phối hợp.
Cố Thời Châu cười nhẹ khi nhìn thấy động tác nhỏ này của cậu, lúc cậu lùi ra sau một lần nữa thì anh không hề nương tay mà đâm tới thật mạnh, qυყ đầυ to lớn của người đàn ông hung hăng thúc vào nơi sâu hơn trong tiểu huyệt chật hẹp kia, cảm giác hơi đau đớn và kɧoáı ©ảʍ như thủy triều gào thét dâng trào, hai người cùng lúc hít sâu vào một hơi.
"... Nhẹ một chút, Cố tiên sinh, tôi không chịu nổi…" Tô Hạ bị va đập đến không chống đỡ nổi nữa, nửa người trên nằm úp sấp trên giường, chổng mông lên thật cao.
"Ngoan, nhịn một lát, sẽ thấy sướиɠ ngay thôi." Cố Thời Châu hơi khựng lại, cúi đầu khẽ hôn lên lưng cậu vài cái, hơi lui ra một chút rồi lại tiếp tục đưa vào một cách mạnh mẽ.
Tốc độ đâm rút đã nhanh hơn, mỗi một lần đâm vào đều chạm tới cửa cổ tử ©υиɠ, không lệch một chút chà xát qua nơi nhạy cảm nhất ở vách trong, làm đến nỗi trước mắt Tô Hạ chỉ thấy một mảnh trắng xoá.
Cố Thời Châu không lừa cậu, sau cảm giác khó chịu ban đầu, kɧoáı ©ảʍ cuồn cuộn như thủy triều dâng lên gần như sắp nhấn chìm Tô Hạ.
"Ô ô, a! Nhanh quá đi, ưm, đừng… a!" Tô Hạ chỉ có thể rêи ɾỉ một cách vô dụng, dưới sự tăng tốc của Cố Thời Châu liền đạt tới cao trào, thông đạo giữa hai chân không ngừng co giật run rẩy, rất nhiều dâʍ ŧᏂủy̠ chảy ra từ chỗ hai người giao hợp.
Cố Thời Châu rũ mắt xuống, hôn lên vào tai của Tô Hạ, sau đó đâm dươиɠ ѵậŧ vào thật sâu bên trong, anh nắm chặt eo Tô Hạ rồi ôm cả người cậu dậy, giữ nguyên tư thế đang giao hợp đi tới chiếc sô pha trong phòng ngồi xuống, để Tô Hạ ngồi đối diện với mình, sau đó từ phía dưới hung hăng đâm Tô Hạ ở phía trên.
Tô Hạ vừa kết thúc một đợt cao trào, cả người cậu mềm nhũn, bèn cúi đầu vùi vào hõm vai Cố Thời Châu, tư thế này khiến dươиɠ ѵậŧ của người đàn ông xâm nhập càng sâu.
"Ư… hô… a a…" Tô Hạ gấp rút thở hồng hộc, bắt đầu rêи ɾỉ khe khẽ.
Dươиɠ ѵậŧ chôn sâu trong thân thể cậu không báo trước giật giật, cùng lúc đó Cố Thời Châu cũng nhắm mắt rên một tiếng, để toàn bộ tϊиɧ ɖϊ©h͙ phóng ra hết, anh ấn đầu Tô Hạ xuống hôn thật sâu.
Tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng bỏng phun lên vách thịt nhạy cảm, trong nháy mắt toàn thân Tô Hạ giống như bị điện giật mà run rẩy kịch liệt, không một tiếng động bị đưa lêи đỉиɦ điểm.
Hai người ôm chặt lấy nhau, hơi thở đan xen, bàn tay lớn khẽ vuốt vẻ tấm lưng trần trụi của Tô Hạ, dịu dàng và êm ái.
Tuy nhiên không đợi Tô Hạ lấy lại sức từ trong dư vị của cao trào đang dần rút đi, Cố Thời Châu liền ôm lấy mông cậu định rút dươиɠ ѵậŧ ra khỏi cơ thể.
"Đừng!" Đầu óc của Tô Hạ còn chưa kịp phản ứng, hai chân đã choàng qua kẹp chặt hông của Cố Thời Châu.
Đối diện với nụ cười ý vị thâm trường của người đàn ông, Tô Hạ bèn dứt khoát phóng lao theo lao mà ôm chặt lấy anh, tiểu huyệt mềm mại đang bao bọc dươиɠ ѵậŧ thô khoẻ của anh, "Đừng đi…"
"Tôi không đi." Cố Thời Châu bế Tô Hạ lên, đỡ lấy mông cậu, vừa đâm vào rút ra vừa đi về hướng phòng tắm, côn ŧᏂịŧ vừa to vừa dài theo bước đi của anh mà ra ra vào vào huyệt động, dẫn dụ tϊиɧ ɖϊ©h͙ tích tụ bên trong văng tung tóe.
"Ư… a… xóc quá… đừng mà…"
Sau đó, Tô Hạ lại bị đè trước gương trong phòng tắm làm thêm mấy bận, ở trong bồn tắm ngâm một lúc lại làm một lần nữa, mãi đến khi cậu khẳng định tác dụng của thuốc trong cơ thể không còn nữa, thì Cố Thời Châu mới buông tha cậu với vẻ chưa thoả mãn.
Sau đó nữa, Kế Thiên Thần bởi vì lần này làm ra việc hoang đường, dưới yêu cầu kèm uy hϊếp của Cố Thời Châu đã bị đưa tới công ty chỉ nhánh ở Châu Phi, trong thời hạn ba năm phải làm ra thành tựu mới có thể quay về, sau này bởi vì không đủ năng lực nên thời gian kéo dài thêm hai năm.
Đương nhiên, đợi đến lúc hắn quay lại, phát hiện Tô Hạ đã trở thành thím của mình, mối tình đầu cũng về nước lấy chồng trong lúc hắn xuất ngoại.
Điều quan trọng hơn là, đứa con thứ hai mà ba mẹ hắn giấu hắn sinh đã biết đi biết chạy rồi, thân phận người thừa kế độc nhất của nhà họ Kế không còn thuộc về hắn nữa.
Cuối cùng, hắn chết trong một vụ tai nạn vì say rượu lái xe.
P/s: Vậy là truyện cuối cùng đã hoàn rồi nè. Cảm ơn các bạn. Rất vui vì bọn mình có duyên đồng hành cùng nhau trong thời gian qua! Có bạn theo truyện từ ngày đầu đến bây giờ, động viên, ủng hộ, góp ý, thật sự mình vô cùng biết ơn.
(Những chương gần cuối mình sẽ beta lại sau nhé)
Hi vọng sẽ gặp lại mọi người trong những bộ truyện tiếp theo.
Cảm ơn tất cả các bạn và hẹn gặp lại ~
Hoàn 17/6/2022