Xuyên Nhanh: Vì Mạng Sống Mỗi Ngày Đều Cầu Thảo

Quyển 7 - Chương 1

Học viện ma pháp Gippes, văn phòng của Magister Hill Bartlett.

Tô Hạ mặc đồng phục kiểu Anh của học viện gõ cửa phòng: "Thầy Hill, thầy......"

Kết quả còn chưa nói xong đã bị kéo vào trong đặt ở trên của, khoảng cách của cả hai gần đến mức chỉ cần động đậy một chút thì môi có thể chạm vào nhau, hơi thở nóng rực, bốn mắt nhìn nhau.

Tô Hạ nhìn thấy du͙© vọиɠ sôi trào trong đôi mắt màu hổ phách của người đàn ông, bầu không khí mập mờ quấn lấy cả hai, Tô Hạ đặt tay trong ngực người đàn ông, khuôn mặt dần trở nên đỏ ửng nói: "Ách......thầy Hill, đừng, đừng như vậy."

Bàn tay của Hill đang di chuyển dọc theo đường cong sau lưng Tô Hạ đi xuống dưới, nhiệt độ lòng bàn tay xuyên qua lớp vải truyền đến da thịt trên eo cậu, lời từ chối của Tô Hạ nghe không giống đang từ chối.

Hô hấp của cả hai dần trở nên nặng nề, tay của Hill đặt ở eo vẫn cậu vẫn chưa thỏa mãn, tiếp di chuyển xuống vỗ và nhào nặn cái mông mềm mại đang vểnh lên, sau đó luồn vào giữa hai chân ấn vào tiểu huyệt một cách chính xác.

Tô Hạ bị nhào nặn đến mức cả người như mềm ra, đành phải dựa vào bả vai Hill để đứng vững, Hill liếc cậu một cái, ôm lấy Tô Hạ đặt ở trên sô pha, dùng cơ thể bản thân đè lên.

Giọng nói khàn khàn của người đàn ông ghé ở bên tai Tô Hạ nói: "Bạn học Tô, muốn dừng lại? Hay là muốn tiếp tục?"

Bộ phận bên dưới ngày càng trở nên cứng hơn, bị kiềm chế vô cùng khó chịu, trên trán Hill đã bắt đầu lấm tấm mồ hôi, cố gắng hết sức kiềm chế du͙© vọиɠ để hỏi ra câu này.

Cự vật áp sát vào đùi trong cách một lớp vải rất to và cứng, trong lòng Tô Hạ cũng trở nên rối tinh rối mù, cậu đi đến thế giới mới này cũng được nửa tháng.

Exeter là một vương quốc pháp thuật đặc biệt bài xích với bên ngoài, Tô Hạ chính xác là một đứa trẻ hai mươi năm trước đã được viện trưởng Parker Simpson mang từ bên ngoài về.

Bởi vì xuất thân cùng với ngoại hình, cậu đã phải chịu sự xa lánh và khi dễ từ nhỏ đến lớn, cho đến khi vào học viện ma pháp gặp Hill, Hil trở thành thành giáo viên dạy ma pháp của cậu, hai ngươi vẫn duy trì mối quan hệ mập mờ, nhìn thấy Tô Hạ sắp tốt nghiệp, quan hệ của họ vẫn không thể tiến xa hơn.

Tô Hạ không muốn đợi thêm nữa, hai tay cậu đưa ra ôm lấy cổ Hill, ngửa đầu hôn lên đôi môi mỏng, nói: "Tiếp tục."

Bàn tay đặt trên eo khẽ run lên, nhưng rất nhanh liền di chuyển đến trên thắt lưng. Chiếc quần được thong thả gỡ xuống, côn ŧᏂịŧ xinh đẹp tinh xảo không thể đợi được nữa mà bật ra, bàn tay Hill bao trùm lấy nó, nhẹ nhàng vuốt ve.

Anh dường như đã hạ quyết tâm muốn để cho Tô Hạ bắn trước, Tô Hạ nhắm mắt lại, hô hấp dần dần nhanh hơn theo động tác tay của người đàn ông, càng ngày càng nặng, cuối cùng cũng lêи đỉиɦ và ở trong tay Hill bắn ra.

Chất lỏng đặc sệt màu trắng dính ở trên ngón tay khớp xương rõ ràng, tỏa ra hơi thở tìиɧ ɖu͙© nồng đậm, ngón tay thấm ướt đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ dễ dàng xâm nhập vào tiểu huyệt đang động tình, tay còn lại thì kéo áo sơ mi trên người Tô Hạ xuống để lộ bộ ngực trắng nõn, hạt đậu nhỏ bé màu hồng bị ngậm vào trong miệng, cả người Tô Hạ giống như bị điện giật.

"Ưʍ......Thầy Hill......"

"Tô, gọi tôi là Hill." Người đàn ông vùi đầu liếʍ núʍ ѵú của Tô Hạ, dùng răng cạ cạ và cắn, như thể đang cố ý trừng phạt cậu vì đã gọi sai.

"Hi..., Hill." Tô Hạ bị liếʍ đến ý loạn tình mê, tiểu huyệt đã sớm trở nên ẩm ướt, không hài lòng với sự trêu chọc của ngón tay bắt đầu trở nên co rút, cậu muốn được vật lớn hơn lấp đầy.

Hai tay cậu run run, cố gắng đem áo sơ mi của Hill kéo ra khỏi quần nhưng không thể làm được, sờ soạng nửa ngày vẫn không thể mở được đai lưng, tức giận đến mức hướng lên trên lưng hắn đánh hai cái.

Người đàn ông khẽ cười một tiếng, đứng dậy đem toàn bộ quần áo của bản thân cởi ra ném xuống đất, đem Tô Hạ lật lại, giữa hai bọn họ không hề khoảng cách, làn da bên dưới hạ thân luôn sẵn sàng làm bất cứ lúc nào, mỗi một động tác nhỏ đều ẩn chứa những tín hiệu nguy hiểm, chỉ cần không chú ý sẽ phát hỏa.

Trước mặt Tô Hạ là đôi mắt nhu tình, nó như đang che đi tầng sương mù ẩm ướt, vẻ mặt trở nên đỏ bừng, giống như quả ngọt đang chờ được hái, không ai có thể ngăn cản lúc này.

Côn ŧᏂịŧ to lớn dữ tợn đặt trước tiểu huyệt ẩm ướt, âm thanh từ tính dỗ dành của người đàn ông vang lên bên tai: "Tô, ôm tôi."

Tô Hạ ở trên sô pha nhẹ nhàng thở ra, hai tay ôm lấy cổ người đàn ông, đôi chân dài cũng vắt lên eo người đàn ông, đem tiểu huyệt mềm mại đặt ngay côn ŧᏂịŧ cứng rắn.

"Tô, tôi yêu em." Hill hôn nhẹ một cái lên mặt Tô Hạ, cự vật thong thả tiến vào, tiểu huyệt nhỏ bị mở rộng đến giới hạn, cho đến khi hoàn toàn xâm nhập vào bên trong.

"Ưm~" Tô Hạ đau đớn phát ra tiếng rêи ɾỉ, cậu bị thứ chôn trong cơ thể chiếm lấy toàn bộ suy nghĩ.

"Shh, thật chặt, có đau không?" Hill cũng bị hoa huyệt xiết đến mức khó chịu, nhưng vẫn cố gắng chịu đựng cảm giác khó chịu mà ngừng động, anh nằm trên người Tô Hạ, hôn một chút lên môi Tô Hạ để trấn an.

Tô Hạ từ từ nhắm mắt lại, sau khi cảm giác khó chịu khi bị tiến vào qua đi, cơ thể trời sinh mẫn cảm bắt đầu cảm thấy không đủ, từ từ nâng mông không tiếng động thúc giục.

Sau tiếng cười trầm thấp, nam nhân bắt đầu động tác.

"Hừ." Hill hạ eo xuống đem côn ŧᏂịŧ đâm vào rồi rút ra, sau đó lại chậm rãi đâm vào với tốc độ rất chậm, nhưng mỗi lần đâm vào đều chạm đến điểm sâu nhất trong cơ thể Tô Hạ, giống như muốn dùng cự vật lớn đâm xuyên qua Tô Hạ.

Cả người Tô Hạ ngã xuống sô pha, vô lực chống đỡ, thậm chí bởi vì sự thong thả này lại ma nhân đích tình ái phương thức thống khổ không thôi, giờ phút này, cả người cậu như bị treo trên không trung, không thể hạ xuống, nhưng nó cũng không đến nỗi không chân thực.

"Hill, nhanh một chút." Tô Hạ thật sự không chịu nổi nữa, chỉ có thể cúi đầu cầu xin người đàn ông.

"Thế thì tí nữa đừng cầu xin tha thứ." Giọng nói bởi vì tìиɧ ɖu͙© mà trở nên khàn khàn gợi cảm, tiết tấu trở nên dồn dập hơn, rất nhanh đâm sâu vào điểm mẫn cảm của Tô Hạ, đau đớn tê dại.

Tô Hạ quả nhiên rất nhanh liền không chịu nổi, chỉ có thể cắn chặt môi chịu đựng sự sung sướиɠ.

Hill thở hổn hển dỗ dành cậu, nhưng hạ thân lại tiếp tục đợt tấn công mới: "Ngoan, nói cho tôi nghe, hiện tại ai đang làm em, hả?"

Tô Hạ bị làm đến mức không thể nói được một câu hoàn chỉnh, nhưng cố tình người kia còn cố ý khi dễ hắn, mạnh mẽ ra vào hơn chục lần, mắt thấy anh sắp lên đến, côn ŧᏂịŧ nóng hầm hập trong tiểu huyệt đột nhiên dừng lại.

"Tô Hạ, em vẫn chưa trả lời tôi." Người đàn ông xấu xa cắn vành tai Tô Hạ, thở ra hơi thở nóng rực khiến cho trái tim cậu run lên.

Tô Hạ bị khi dễ hung hăng trừng mắt nhìn hắn, cố ý giãy giụa nói: "Hu hu hu, thầy Hill, sao thầy có thể đối xử với em như thế, em chính là học sinh của thầy."

Hill bị một màn này làm cho choáng váng, nhưng Tô Hạ vẫn cố tình tiếp tục diễn: "Côn ŧᏂịŧ của thầy đâm vào trong tiểu huyệt, đau quá, hu hu, côn ŧᏂịŧ quá lớn, làm em rất khó chịu."

Tô Hạ có thể cảm giác được côn ŧᏂịŧ trong cơ thể đang to lên vài vòng, trong lòng cười thầm, nhưng ngoài mặt vẫn tận lực đóng vai một học sinh bị thầy giáo khi dễ: "Không cần, mau, mau đi ra!"

Mấy năm nay Hill vẫn không dám vượt quá giới hạn, hiện giờ nghe Tô Hạ cố ý nhắc nhở thân phận của bọn họ, cái loại quan hệ cấm kỵ bị chọc thủng này như làn sóng hưng phấn đang trào ra, nhấn chìm anh.

Hill tưởng tượng, nếu lúc trước anh không kiên nhẫn, mà là bắt buộc Tô Hạ.......

"M*, tiểu hư hỏng, cả ngày chỉ biết câu dẫn thầy giáo." Hill bất ngờ rút dươиɠ ѵậŧ của mình ra, anh lật ngược Tô Hạ xuống sô pha, một lần nữa mạnh mẽ đâm vào.

"Ư~, sâu quá, không, em không có." Tô Hạ vừa khóc vừa đẩy mông ra sau.

Bàn tay to dùng lực đánh lên bờ mông trắng tuyết, còn ở nơi giao hợp thì vẫn tiếp tục ra vào, trong lúc nhất thời cả căn phòng đều là tiếng da thịt va chạm, "Ba ba"

"Em thế này còn không phải là đang câu dẫn sao? Em không phải đang cong mông ăn côn ŧᏂịŧ của thầy sao? Xem ra không phải là tôi đang làm em." Hill véo eo Tô Hạ, dươиɠ ѵậŧ bên dưới không ngừng ra vào bên trong tiểu huyệt: "Em bị thầy làm có sướиɠ không?"

"A, em sắp ra rồi, em muốn côn ŧᏂịŧ to lớn của thầy, ách, thật tuyệt!" Tô Hạ cuối cùng cũng đạt đến cao trào như ước nguyện, tiểu huyệt run rẩy phun ra tϊиɧ ɖϊ©h͙, tất cả đều đổ trên qυყ đầυ to lớn.

"Thật nhiều nước." Trên trán Hill đều là mồ hôi, gân xanh lộ rõ, rõ ràng là đã chịu đựng đến cực điểm, anh cũng sắp bắn.

Một giọt mồ hôi trượt dài trên cằm Hill sau đó rơi trên lưng Tô Hạ, anh cúi người đặt lên người cậu một nụ hôn, sau hàng chục lần ra vào thật nhanh trong tiểu huyệt, cuối cùng liền ở chỗ sâu nhất mà bắn ra.

"Ưm~......A......." Tô Hạ khó khăn ngửa cổ, tϊиɧ ɖϊ©h͙ của Hill vừa nhiều vừa đặc, thời gian bắn cũng khá dài, anh ôm eo cậu một hồi sau mới bắn xong.

Trong phòng làm việc sáng rực, hai người trần trụi ngã trên sô pha, sau khi bắn dươиɠ ѵậŧ vẫn còn cắm trong miệng huyệt, một lượng lớn tϊиɧ ɖϊ©h͙ từ trong khe hở chỗ giao hợp của cả hai chảy ra, chất lỏng màu trắng chảy xuống dưới đùi Tô Hạ và trên sô pha, tạo thành một mảnh hỗn độn.

Nhưng đây mới chỉ là bắt đầu, sau đó, cả hai hoàn toàn sa vào điên cuồng, thay đổi hết tư thế này đến tư thế khác, mọi nơi trong văn phòng đều tràn ngập tϊиɧ ɖϊ©h͙ của cả hai.