Xuyên Nhanh: Vì Mạng Sống Mỗi Ngày Đều Cầu Thảo

Quyển 6 - Chương 1

Thế giới 6: Ngây thơ hồ ly tinh: Công lược tiên nhân phúc hắcChương 1

Núi Bạch Lăng bốn bề đều được bố trí kết giới, hơn một nghìn năm qua không một ai có thể đi vào.

Có bằng chứng cho rằng, năm đó thiên tài của giới Tu Chân chỉ cần độ kiếp là có thể phi thăng, nhưng vào lúc đó ma tôn Mặc Nghiên đã gây ra tai họa khiến cho trăm họ lầm than, Bạch Từ đã dùng hết tu vi của bản thân đem ma vật phong ấn dưới chân núi Bạch Lăng, và cũng tại nơi đó tạo ra kết giới.

Người đời cảm kích hành động vĩ đại của Bạch Từ, từ đó về sau liền tôn y là Bạch Từ tiên tôn, đồng thời vào ngày mười sáu tháng sáu hàng năm đều lập bàn thờ cúng, kéo dài hơn một nghìn năm.

Bởi vì kết giới của Bạch Từ cần một lượng lớn linh khí để duy trì cho nên tất cả mọi vật ở trong núi chưa được mở linh trí thì không thể tu luyện.

Nhưng mà, có một ngoại lệ, bây giờ ngoại lệ này đang được Bạch Từ mang về cung điện trên đỉnh núi.

Tô Hạ một thân hồng y, tóc dài rối tung ở phía sau, khuôn mặt xinh đẹp kiêu sa, thần thái cũng ngây thơ và hồn nhiên.

Thánh tử bộ tộc yêu hồ, trời sinh trong người mang mị cổ, sau khi thành niên cần phải làʍ t̠ìиɦ để có thể hút tinh khí bảo toàn mạng sống, đồng thời nếu con người giao hợp cùng với thánh tử sẽ làm cho tu vi người đó tăng lên rất nhanh.

Vì vậy từ khi sinh ra, thánh tử được định sẵn sẽ trở thành đồ chơi cho các yêu hồ cấp cao. Và thánh tử mới, là hồ ly đực nhưng lại có một cái tiểu huyệt, là cực phẩm vạn năm khó gặp. Tin tức này làm cho tất cả tộc nhân tộc yêu hồ hưng phấn không thôi.

Tô Hạ sinh ra đã bắt đầu phải đối mặt với rất nhiều tộc nhân của mơ ước mình, cuối cùng trước thời gian trưởng thành một tháng y đã thành công chạy trốn, lúc y đi vào hắn còn chưa tạo ra kết giới ở núi Bạch Lăng, tìm một hang động bí mật dùng bí thuật tự phong ấn bản thân.

Thánh tử của các triều đại trước bởi vì không chịu được lối sống quái dị này nên đã phải tự sát, chỉ khi sinh mệnh của thánh tử tiền nhiệm kết thúc, thánh tử sau mới được đưa lên để đảm nhiệm chức vụ này.

Cho nên Tô Hạ lựa chọn ngủ say.

Chỉ là y không nghĩ rằng Bạch Từ cũng sẽ giống y, chọn núi Bạch Lăng làm nơi phong ấn, hơn nữa pháp thuật của hắn rất cao minh, hấp thụ rất nhiều linh khí, sau nghìn năm kiên trì, phong ấn của Tô Hạ đã bị phá vỡ. Vào lúc đó, chỉ trong nháy mắt Bạch Từ đã nhận ra có yêu khí tồn tại và tìm đến.

Tô Hạ đem mọi thứ nói hết ra, hỏi: "Ta có thể ở lại chỗ này không? Ta cần một chỗ trốn, bằng không một khi ta bước ra khỏi kết giới của ngọn núi này những tên trưởng lão trong tộc ta sẽ phát hiện."

Bạch Từ một thân áo choàng màu trắng, ngũ quan tuấn tú dịu dàng, cười lên sẽ làm cho người khác cảm giác như tắm gió xuân: "Đương nhiên có thể, dù sao phong ấn của ngươi bị phá vỡ cũng là do ta."

Bạch Từ trầm ngâm trong chốc lát, tiếp tục nói: "Trên người ngươi có mị cổ, ta sẽ thử xem có thể áp chế nó bằng đan dược hay không, chỉ là để luyện được thì phải mất rất nhiều thời gian."

"Nơi này là phòng của ngươi, ngươi có thể tùy ý chọn một gian phòng để ở, còn tàng thư các, phòng luyện khí, phòng luyện đan,......Những nơi này ngươi đều có thể tự do đi lại, chỉ có điều phải nhớ kỹ, trước giờ tý liền trở về phòng, sau đó mặc kệ dù có nghe được bất kì tiếng động nào cũng không được mở cửa, nghe rõ chưa?"

Tô Hạ gật đầu:"Ta đã nhớ kỹ, cảm ơn tôn giả."

Sau đó Bạch Từ liền rời đi, Tô Hạ chọn một gian phòng có sân trang nhã bên cạnh có hồ và thác nước, mỗi ngày câu cá nướng ăn, những ngày trôi qua vô cùng tuyệt vời, y đang đợi, đợi đến ngày mị cổ trong cơ thể bản thân phát tác.

Hôm đó, Bạch Từ đang ở trong phòng để luyện đan bỗng nhiên nhướng mày, một tia sáng trắng lóe lên, trong phòng đã không thấy bóng người.

Tô Hạ mặc một bộ y phục mỏng màu đỏ, cả người ngâm ở trong hồ lạnh băng, rõ ràng nước trong hồ lạnh như thế, Tô Hạ vẫn cảm thấy trong người như bị lửa đốt, một cỗ khô nóng mạnh mẽ ở bụng lan ra khắp cả cơ thể, khuôn mặt yêu mị trong lúc vô thức toát ra vẻ quyến rũ đủ để khiến cho người trong thiên hạ bất kể là nam hay nữ đều si mê y.

Bạch Từ vội vàng đuổi tới liền thấy một màn thế này, hắn vung tay lên, hạ liền theo đàm sa sút nhập hắn trong lòng ngực, nước trong hồ dính lên y phục làm cho nó trở nên ướt đẫm, da thịt tiếp xúc với cổ nhiệt trên người Tô Hạ khiến người trầm ổn từ trước đến nay như Bạch Từ cũng phải chấn động.

"Tôn giả......" Tô Hạ ghé vào trong ngực nam nhân, trán nhịn không được ở trên cổ Bạch Từ cọ cọ.

Bạch Từ biết hiện giờ y thần chí không rõ, chỉ có thể ôm người đem vào phòng, gian phòng chật chội làm cho hương thơm ấy trở lại, cả phòng tràn ngập mùi hương trên cơ thể Tô Hạ, mà mùi thơm trên cơ thể của bộ tộc yêu hồ là thuốc kí©ɧ ɖụ© tốt nhất, hơi thở của Bạch Từ hỗn loạn trong nháy mắt nhưng rất nhanh liền bị hắn áp chế.

Đem người thả trên giường, Bạch Từ từ trong ngực lấy ra một cái bình sứ đưa cho Tô Hạ:"Bên trong là thanh tâm đan do ta luyện chế được, ngươi ăn vào một lúc sau mị cổ trong cơ thể ngươi có thể được áp chế, cứ ba canh giờ liền uống một viên."

Tô Hạ nằm trên giường, cơ thể uyển chuyển lúc ẩn lúc hiện bên dưới lớp vải, hai mắt mờ mịt, trừ bỏ không ngừng lẩm bẩm trong miệng thì cơ thể không có phản ứng gì.

Tay cũng không thể nâng lên.

Ánh mắt Bạch Từ lộ ra một tia bất đắc dĩ, ngón tay trắng nõn cầm viên đan dược màu xanh đưa đến bên môi Tô Hạ:"Mở miệng."

Đôi môi đỏ mọng hé ra, đem đan dược ngậm vào miệng, môi vẫn ngậm lấy đầu ngón tay của Bạch Từ, đầu lưỡi ấm nóng trêu chọc liếʍ nhẹ làm cho Bạch Từ tê dại đột ngột rút tay về.

Mà người trên giường lại điềm nhiên như không có việc gì chép miệng, hai mắt từ từ nhắm lại chìm vào giấc ngủ.

Bạch Từ đưa tay ra bắt mạch, xác định sự xao động trong cơ thể Tô Hạ đã dịu đi, lúc này mới xoay người đi.

Sau nửa canh giờ, Tô Hạ mở mắt ra liền thấy trên đầu giường có đặt một bình sứ mà trắng, thở dài đứng dậy đem quần áo ẩm ướt trên người thay đi.

Người này thật không hiểu phong tình, ngay cả quần áo cũng không giúp y đổi.

Tô Hạ vừa phàn nàn vừa tìm cách làm thế nào để có thể "ăn" được vị tiên tôn dù đem người đặt vào trong lòng cũng không loạn này, không nghĩ rằng ngay trong đêm hôm đó cơ hội đã tới.