Thí Nghiệm Tình Yêu

Chương 18

“Đúng vậy, anh không nhất định ở lại Hoa Liên, ở lại Đài Loan, chờ đến thời điểm đi anh sẽ đi.” anh không ở cùng nơi nào dừng lại lâu lắm, sẽ tạo thành ỷ lại, sinh quan hệ, đều là chuyện phiền toái.

“ Anh đối nơi này cũng không sẽ có lưu luyến?” cô không còn không khí hỏi.

“Sinh ly tử biệt, tụ tán ly hợp, là nhân sinh thái độ bình thường.” nếu gặp lại liền nhất định ly biệt, bởi vậy anh không cho chính mình có cảm tình, toàn bộ tâm lực đều đầu chuyên chú ở nghiên cứu, đơn giản bình tĩnh..

Anh nói đúng, nhưng cô có một loại ý tưởng khác. “ Nhưng là, nhân sinh đáng yêu một nơi nào đó không phải có lưu luyến, có vướng bận? Làm ngươi yêu thương một người, một mảnh đất, một loại cảm giác, anh sẽ muốn vì bọn họ làm cái gì, cho dù đã bị suy sụp, vẫn cảm thấy trả giá chính là hạnh phúc.”

“Yêu? Tựa như tên của em La Phù......love?” anh nhẹ nhàng niệm ra của tên cô, giống như yêu ngay tại trên môi, mỗi một lần kêu cô chính là kêu yêu, nhưng thực sự dễ dàng như vậy sao?

“Uhm......” cô thích anh kêu tên của cô, một loại cảm giác ngọt ngào trong lòng.

“Vậy em nói cho anh biết, cái gìlà yêu?” anh muốn nghe cách nói của cô, cùng Thạch Tĩnh Lam có lẽ có điểm bất đồng.

Vấn đề của anh đối với cô cũng không khó khăn, từ nhận thức anh, cô đã suy tư qua vô số lần, yêu một người rốt cuộc là cảm giác gì?

“ Với em mà nói, yêu hẳn là hy vọng cùng đối phương chia sẻ đi!” Cô mỉm cười một chút, nhìn trần nhà, giống nhìn sao trên trời hứa nguyện. “Mặc kệ là sinh mệnh đau khổ hay ngọt ngào, đều hy vọng cùng đối phương cùng nhau chia sẻ, rồi mới cùng thế giới này cáo biệt, đáy lòng không có tiếc nuối chỉ có cảm ơn.”

Anh nghe được có chút ngây ngốc, vốn là bản thân mình là tò mò đặt câu hỏi, ngoài trừ có đáp án còn bên trong tâm tư rung động.

Thanh âm của cô như vậy chờ đợi, như vậy mềm nhẹ, mặc dù ở hôn ở trán, anh cũng nhìn ra được thần thái trong mắt cô, xinh đẹp mà chói mắt, những chấm nhỏ phóng trong đó, là anh nhìn cô bộ dạng mê hoặc.

Ngực anh tràn đầy không biết tràn đầy loại cảm xúc nào, thậm chí yết hầu đều cứng ngắc, vì sao nữ nhân này tổng có thể đả động lòng anh, vượt qua biên giới của anh thiết lập? Chỉ sợ tại đây trong thí nghiệm này, có một số việc sẽ vượt mong muốn của anh, thậm chí vượt qua khống chế của anh.

“ Anh chưa từng nghĩ như vậy.”

“Có thể là do em ảo tưởng đi!” Cô thè lưỡi, ý tứ không tốt lắm.

“Anh cả đời cũng chưa nói qua nhiều như vậy.” Anh cần trầm điểm một chút, nảy lên trong lòng đủ loại cảm thụ, đến tột cùng nên như thế nào phân tích phân loại? Anh đã học qua phương pháp nghiên cứu vào lúc này đều không phải sử dụng đến, trừ bỏ thực tế trải nghiệm ở ngoài không còn có thể lý giải.

“ Anh cảm thấy mệt mỏi sao?”

“ Có chút mệt mỏi, lại có chút thoải mái, rất kỳ quái.” Trong đầu óc anh đều là dấu chấm hỏi, nhưng mà anh sẽ nghĩ biện pháp giải quyết.

“Ngủ đi! Nói chuyện phiếm không vội, chúng ta có rất nhiều cơ hội nói chuyện phiếm, không phải sao?”

“ Uhm”

Anh không phủ định cách nói của cô, làm cho cô nhảy nhót, sau này ngày đêm, cô chờ mong đều có thể cùng hắn tâm sự, nói vậy, cô nhất định sẽ càng ngày càng tới gần anh, có lẽ có thể đi vào tâm hồn anh, rồi sau đó sẽ định cư ở đây?

Ngọn lửa tình yêu chưa bao giờ tắt, chỉ cần một đốm nhỏ, lại lập tức bốc cháy lên, chiếu sáng ấm áp mưa đêm này.

Buổi sáng ngày hôm sau, mưa to chuyển thành mưa nhỏ, từng giọt từng giọt, rơi ở trên mái nhà.

La Phù ngủ thẳng đến mười giờ mới tỉnh lại, đêm qua trắng đêm đều làm…., làm cho cô rất khó có thể nhấc thân lên. Cô ngồi dậy, phát hiện bên cạnh không bóng ai, trong phòng cũng im ắng, nghĩ rằng Hạ Vũ Tuyên có thể đã đi đến học viện.

Chính là chỉ nhìn không thấy anh mà thôi, mà lại có cảm giác mất mát, cô biết đây là bởi vì cô quá yêu. Vui sướng cho nên càng mạnh liệt, sầu não cũng trở nên càng sâu khắc, tâm tình phập phồng không thể kiềm chế bản thân mình. Tình yêu không phải là chuyện của một người, là hai người cùng khiêu vũ cùng nhảy một vũ điệu.

Bỗng nhiên, cửa truyền đến tiếng bước chân, cô ngẩng đầu vừa thấy. Cửa mở ra, Hạ Vũ Tuyên liền đứng ở trước mắt, tóc đen có chút ẩm ướt, tựa hồ mới từ đi trong mưa về, nhìn cô trầm thanh hỏi: “Tỉnh rồi?”

“Anh? Anh không đi học viện?” Vì sao? Chính là lại nhìn đến anh, lại làm cho cô cảm giác vui sướng nhảy nhót, nhưng là tất nhiên cô cố nén nhịn xuống. Chỉ dùng ánh mắt như chờ đợi nhìn anh, bất giác nhìn anh một cách hồn nhiên, anh sao lại có lực ảnh hưởng đến như vậy.

“ Anh hôm nay xin phép.” Anh muốn lãng tránh tầm mắt của cô, lại không khỏi nghĩ nhiều lần, nữ nhân này có lẽ chính bản thân mình cũng không hiểu được. Cô bề ngoại điềm đạm nho nhã, nhưng cặp mắt kia là mê hoặc người, toát ra tình cảm chân thật.

“Vì sao?” cô phát giác thanh âm của mình đặc biệt mềm mại, hoàn toàn là ngăn không được sự thay đổi. Một người lòng đang hứng khởi, thanh âm đương nhiên cũng bay lên theo.

“Không vì sao hết, anh thích vậy!” Nữ nhân đáng giận, lại như vậy không hề nhìn thấy sự chân thành của trong lời nói, chỉ sợ anh không thể giống tối hôm qua dừng đúng lúc, nếu không sẽ đem cô, nuốt cả người vào bụng. [ Hạ ca, huynh thật biến thái..!]

Thái độ anh thô lỗ, lập tức làm cho bả vai cô rụt một chút, nhưng mà ngôn ngữ anh cùng hành vi chênh lệch thật lớn, nhẹ nhàng đem các loại gói to để trên bàn, không chút để ý gì tới cô nói: “ Cầm, anh đã ăn rồi, này cho em”

“Đây là......”mới vừa mở ra, mùi thơm xông vào mũi. Hóa ra là đương quy canh, cơm chiên tôm, còn có hoa quả, món điểm tâm ngọt. Đây là sự quan tâm của anh sao? Chỉ bởi vì cô đánh vài cái hắt xì, anh liền vì cô làm được những chuyện này? Vậy nam nhân này thật không hiểu yêu là gì sao?

“ Em bị cảm, nên ăn ngon, ăn nhiều một chút.” ngày mùa hè mưa nhỏ tuy rằng không lạnh, lại mang đến một chút cảm giác mát, anh mở cửa sổ ra..

“Cám ơn......” cô nhìn anh, không thể lấy ngôn ngữ diễn tả, đều ở trong mắt.

“ Cảm ơn cái gì ngốc? Lạnh sẽ ăn không ngon.” đột nhiên anh có loại dự cảm, một ngày nào đó anh sẽ bị cặp mắt kia của cô mê hoặc, nói không chừng vẫn là chính bản thân mình tự nhảy vào đi.

Tình yêu quả thực chính là không tự chủ được? Anh không xác định bản thân mình có cảm giác thích hay không? Mất đi tự chế là không xong.

“Ách!” cô không dám ngẩn người lại lần nữa, múc một muỗng canh, lại bị nóng, chịu không được đành phải le lưỡi.

Tầm mắt anh không tự giác bị cô hấp dẫn, động tác thật đáng yêu, lúc này áo ngủ hở ra, càng yểu điệu dụ hoặc, tối hôm qua anh chỉ có vuốt ve cũng không nhìn thấy rõ, hiện tại ánh mặt trời chói mắt, tất cả đều miêu tả rất sinh động.

Phát giác ánh mắt anh nhìn đến, cô nghiêng đầu hỏi: “ Anh muốn ăn sao?” [ hắc hắc, Hạ ca do tỷ dụ dỗ không àh ]

Anh muốn ăn không phải cơm, mà là cái khác, vấn đề này làm cho yết hầu anh phát thanh, không thể kiềm được, đẩy ngã cô về phía trước, không thể chờ đợi được hôn lên thân của cô.

Anh không hiểu đây là cảm thụ gì, cũng không biết nên biểu đạt như thế nào, anh xác định giờ khắc này anh muốn ……….cô!

La Phù cảm giác kinh ngạc, nhưng rất nhanh đã bị vui sướиɠ thay thế, mặc kệ đây là có chuyện gì. Cô biết chính mình kháng cự anh không được, ngay từ đầu chính là không có công bằng. Chỉ vì cô ái mộ anh, vì anh vui mừng và rơi lệ, làm một vệ tinh nhiễu xung quanh anh.

Anh xốc lên của áo ngủ của cô, cơ hồ hôn toàn thân cô, lại ở giai đoạn cuối cùng lại dừng lại, nói giọng khàn khàn: “ Anh không nên nhân lúc em trên người không thoải mái, còn đối với em như vậy………….”

Nói như thế nào anh cũng còn có lương tri, không thể vì thí nghiệm luyến ái, liền bức cô chịu đựng hết thảy.