Lời nói Thạch Tĩnh Lam quanh quẩn ở trong lòng anh, có lẽ anh là nên thể nghiệm thử xem, cùng cô gái này phát triển quan hệ thân mật......
La Phù hơi chút cúi đầu xuống, cảm giác tay anh ở trên tóc cô di chuyển, làm cô dường như muốn khóc, nếu có thể, thời gian ngừng lại, để cho cô có thể vĩnh viễn được che chở.
Vừa sấy tóc, anh lại hỏi “ Muốn ăn cái gì? Anh đi mua.”
“ Nên là em đi.” cô đã thụ sủng nhược kinh, không hy vọng xa vời nhiều lắm.
“ Nói em nghỉ ngơi liền nghỉ ngơi, người sinh bệnh phải nghe lời!”
Anh ngữ khí cường ngạnh, ở bên tai cô lại thấy vô cùng ôn nhu, người sinh bệnh là có thể như vậy hạnh phúc sao? Cô cũng không thể được mãi sinh bệnh, vẫn hạnh phúc?
“ Nhưng là anh biết lái xe sao?” Cô nghĩ trong vòng phạm vi mười dặm đều không có ở, anh sẽ ở chổ nào mua?
“ Vốn sẽ không, thường nhìn em sẽ làm được.” Nhưng mà là việc nhỏ, nhưng trước anh lười học, đầu anh có cái gì làm không được, chỉ là vô tâm thôi.
“Ách.” cô không khỏi âm thầm cao hứng, hóa ra anh không chỉ xem phong cảnh ngoài cửa sổ, còn có nhìn cô lái xe!
Ánh mắt cô long lanh, nhu tình chăm chú nhìn làm cho Hạ Vũ Tuyên trong lòng lại xao xuyến, anh lảng tránh ánh mắt của cô, bước nhanh đi ra phòng. Làm cái gì này nọ, đều đã quyết nhất định phải tìm nàng kết hôn, sự tình lại càng ngày càng không thích hợp!
La Phù ngoan ngoãn nằm ở trên giường anh làm, tóc của cô cũng là anh sấy khô, anh thậm chí muốn mua này nọ cho cô ăn! Cô thực sợ đây là giấc mộng, có thể hay không một lúc đến nhiều thứ, ngược lại vui quá hóa buồn?
Sau nửa giờ, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, Hạ Vũ Tuyên mua cháo hải sản, làm cho cô vừa sợ vừa cảm động, ngay cả ăn nữa chén mới buông, ngượng ngập nói: “ Cám ơn, em nhất thời ăn không hết”
“Anh mua gì đó, không thể lãng phí.” Anh tiếp nhận đi, lấy muỗng cô dùng qua, không mấy miệng lớn liền giải quyết xong.
Cô lẳng lặng nhìn anh, con trai này một chút cũng không kiêng dè, cứ như vậy ăn thức ăn cô đã nếm qua, dùng muỗng cô dùng qua? Chuyện yêu đương này, bọn họ đều đã nhất nhất tiến hành sao?
Ngay tại trong đầu cô bốc lên ý thức, có nói mà bản thân không nghĩ tuôn ra miệng. “ Em cũng không thể được hỏi anh? Hôm nay...... Vì sao hôn em?”
Lặng yên, tim đập càng rộn ràng, ông trời, cô quản không được miệng mình, thế nhưng thật sự nói ra?
Anh nghiêng đầu nghĩ nghĩ, còn thật sự trả lời: “ Không biết.”
“ Vì sao lại chiếu cố em, còn mua này nọ cho em ăn?” Cô đối bản thân mình đều cẩn thận, dù sao không nên nói đều nói, một lần hỏi rõ ràng cho dù mất mặt liền hoàn toàn hiểu được!
Anh còn thật sự tự hỏi, còn thật sự trả lời: “ Không biết.”
Chưa thử qua chuyện tình yêu dạy anh như thế nào trả lời? Chuyện đó biến hóa tới quá nhanh, ngay cả chính anh đều không hiểu, đến tột cùng là vì tiến hành thí nghiệm vẫn là không tự chủ được? Đều do Thạch Tĩnh Lam nói lời khiêu chiến, hại anh làm ra chuyện lạ này.
“ Cảm giác của anh đối với em như thế nào?”
“ Không biết.”
“ Anh chỉ có thể trả lời không biết sao?” Ủy khuất đứng lên, không nghĩ tới cố lấy dũng khí đặt câu hỏi, chỉ là được đáp án này
“ Anh thật sự không biết!” Anh bỗng nhiên nắm tóc, nhìn cô rống to “ Anh không có hôn qua con gái khác, cũng cho tới bây giờ yêu đương qua, anh cái gì cũng không biết!”.
Không phải anh không thành ý trả lời, mà là anh không hề kinh nghiệm, căn cứ anh là khoa học gia tự hỏi phương thức, không được đến thí nghiệm chứng minh qua vấn đề, là không thể không gì có thể định nghĩa.
La Phù thế này mới hiểu được ý của anh. “ Ý của anh là......anh cùng bất luận kẻ nào cũng không từng thân cận quá?”
“Em hẳn là biết, anh chán ghét cùng bất luận người nào tiếp xúc.” Cô đã là đột phá lớn nhất của anh, anh cùng ông bà ngoại sống mười hai năm, nhưng cho tới bây giờ không nghĩ tới muốn hôn bọn họ.
Ở bờ biển anh tám phần là bị ma quỷ ám ảnh, mới có thể xúc động hôn cô, nhưng anh lại một chút cũng không hiểu, sao lại thế này? Chỉ vì giọt nước mắt của cô, vì cô chăm chú nhìn, vì mùi hương của cô, khắp nơi làm cho lý trí anh hỏng mất, nếu không anh như thế nào làm ra liên tiếp hành động không giống bản thân mình?
“ Cho nên, anh căn bản không biết anh đối em là cảm giác gì?”
“ Vừa rồi anh đã nói qua, còn muốn hỏi?” Anh so với cô còn hoang mang, vì sao lại biến thành như vậy? Bình tĩnh không hề, cô độc không hề, thói quen anh nhiều năm cách sống, cũng sắp bị cô phá hoàn toàn tan rã.
Chẳng lẽ đây là như lời Thạch Tĩnh Lam- tình yêu? Không chỉ não ba phần bị người khống chế, còn phải mở ra lòng mình, cho một người khác không hề khoảng cách quan sát, đó là chuyện nhiều nguy hiểm!
“ Vậy anh vì sao...... Muốn chọn em làm thí nghiệm tình yêu?” cô đối người này từ có chút yêu thích, nhưng cũng tìm không thấy cách nói khác.
Qua vụ việc này, anh nhưng thật ra có giải thích. “ Thứ nhất, anh không chán ghét em, thứ hai, em thích anh, thứ ba, dù sao cũng không muốn tuyển người khác”
“ Ách” cô mặt ngoài trấn định, nội tâm lại ở điên cuồng gào thét: Trời ơi ơi trời, vì sao ban cho cô đàn ông này? Cỡ nào thực tế lại nhiều lý lẽ, thế nhưng tình yêu lấy từ thí nghiệm, anh thực nghĩ đến đây là môn khoa học sao?!
Quả nhiên sinh bi, ngay tại cô nghĩ đến khả năng anh cũng thích cô, lại phát hiện nhân sinh quan của anh trong từ điển không có hai chữ tình yêu, đây là cảm giác đau cỡ nào, cô có nhiều mộng đẹp đều bị anh làm tan biến.
“Em làm sao vậy?” anh mơ hồ nhìn ra được, ánh mắt cô ảm đạm rơi xuống.
“Không, không có a......” cô miễn cưỡng mỉm cười trừ, nói cho bản thân mình tình cảm không thể cưỡng cầu, nhất là đối một người đàn ông như vậy.
“ Em trước nghỉ ngơi đi!” Anh đứng lên đi ra ngoài, thay cô đóng cửa, ngăn cách hai thế giới. Anh suy nghĩ một chút nữa, anh rốt cuộc là muốn cái gì? Tình yêu thực sự như vậy đặc biệt, đặc biệt đến làm cho trái tim anh mở ra?
Từng xa xôi, từng tới gần hai người, giờ phút này chỉ có lặng yên mà chống đỡ, suốt đêm gió đều giống như thở dài, đêm đẹp vừa đi không hề, yêu nên đúng lúc, người yêu có không hiểu được?
Đêm khuya, mưa đến, đầu tiên là tí tách, tiện đà mưa tầm tả rơi xuống, nháy mắt bao trùm tất cả.
La Phù cũng không phải bị tiếng mưa rơi đánh thức, mà là một cái giấc mộng kỳ quái. Cô mơ thấy Hạ Vũ Tuyên đi ở phía trước cô, cô vỗ vỗ bờ vai của anh, hoặc trực tiếp ôm lấy anh, lại như thế nào đều cản không nổi bước đi của anh.
“Ah” đột nhiên mở mắt ra, ngực cô phập phồng, không ngừng thở, lau đi trán mồ hôi lạnh.
Nếu nói cảnh trong mơ là sự thật, như vậy cô hẳn là hiểu được, cô vô luận như thế nào đuổi theo cũng không hơn Hạ Vũ Tuyên, anh rất thần bí rất phiêu lãng, mà cước bộ của cô quá nhỏ, cho dù cô lại cố gắng chạy, khoảng cách kia vẫn không thể gần.
Mới ngồi dậy, cô lập tức phát hiện trong phòng không chỉ là mình cô, còn có một người khác, tầm mắt làm cho cô lại ra mồ hôi lạnh, bởi vì đó là Hạ Vũ Tuyên, người làm nhiễu loạn cảnh trong mơ của cô.
“Anh làm sao vậy?” kỳ thật hẳn là cô ân cần thăm hỏi anh, nhưng tình huống hiện tại xem ra, cô so với bộ dáng anh càng không xong.
Anh ngồi ngay ngắn ở ngay phía trước, cách cô có vài bước khoảng cách, chau mày, môi mím chặt, hai tròng mắt ở sâu thẳm, giống như có vạn ngôn vạn ngữ giấu ở trong đó.
“ Anh ngủ không được.” anh không có tình nguyện thừa nhận, trong mắt có chút không được tự nhiên, thậm chí là...... ngượng ngùng?
La Phù nghĩ đến chính mình xem tận mắt, này hình dung rất ly kỳ? Cô tim đập nhất loạn, chẳng lẽ là tình trạng cô chờ mong? Anh đối với cô đều không phải là không hề cảm giác? Cô không khỏi nín thở hỏi: “Vì sao?”