“Thật tốt quá!” cô nhìn anh cười, tự đáy lòng vui vẻ.
Tươi cười rất đáng yêu, rất hồn nhiên, anh chuyển tầm mắt, sợ mình vừa thấy sẽ dao động. “Bây giờ em lái xe, đưa anh đi bờ biển”
“ Sao?” La Phù sửng sốt. Anh đột nhiên yêu cầu này làm cho cô dở khóc dở cười, nam nhân này cùng đứa trẻ hoàn toàn không phải sai, trừ bỏ lúc nghiên cứu giống người lớn, lúc này anh quả thực có thể tùy hứng, “ Nhưng là, em còn chưa phơi quần áo xong……….”
“ Anh giúp.” anh đoạt lấy rổ quần áo trong tay cô, bằng thân người cao, thoải mái phơi đồ.
Ngoài giặt quần áo, còn có khăn bàn, thảm, may mắn có anh giúp đỡ… nhanh chóng phơi xong.
Lúc cô đem tấm khăn bàn cuối cùng giao cho anh, ngón tay hai người hơi hơi đụng vào nhau, cô không khỏi có chút thất vọng, hôm nay nếu giặt nhiều quần áo thì tốt rồi, giống như hai người cùng phân công làm việc, hạnh phúc thật nhiều!
Anh phơi xong cái cuối cùng, lập tức nói “ Tốt lắm! Chúng ta đi!”
“ Uhm…” chúng ta đi bờ biển, cô phát hiện chính bản thân mình không thể cự tuyệt anh, mà cô nói ra hai chữ “chúng ta” này, trong lòng căng thẳng một chút, giống như mong đợi từ lâu, cuối cùng giấc mộng trở thành sự thật.
Phía trước trong mắt là biển lớn, cô nguyện ý làm một cành hoa, cho dù chỉ là lướt qua, nhưng cô từng cùng hắn ôm ấp nuôi dưỡng.
Là hương vị của biển. Ngoài cửa sổ gió thổi vào mang mùi vị, Hạ Vũ Tuyên có thể xác định được.
Xe chạy một chút nữa, hai mắt anh sáng rực, vẻ mặt như là nhảy nhót chờ mong. La Phù không cần hỏi cũng biết, anh cực yêu thích nơi này.
Bởi vì anh không thích nhiều người, cô không dẫn anh đi bãi tắm, đặc biệt chọn một nơi biển chưa khai phá, trời xanh, biển xanh, mây trắng, đơn giản chính là kinh điển, ngày mùa hè lãng mạn đều ở trong đó.
La Phù mở cây dù nhỏ, che nắng, nhưng Hạ Vũ Tuyên không sợ ánh mặt trời, đi hướng phía biển, quần dài bị ướt không sao cả, mở ra hai tay, nghênh đón tất cả, thổi quét qua anh cuốn đi tất cả mệt mỏi cả thể xác lẫn tinh thần, giống như đứa trẻ được mẹ ôm ấp, thản nhiên tự tại.
Trên bờ cát La Phù lại như dọa, nhìn anh càng ngày càng đi vào trong biển, cô kinh hãi, hay là anh không muốn sống chăng? Vừa mới đề nghị muốn cùng cô làm thí nghiệm tình yêu, lẽ nào anh muốn tự tử, có hay không như vậy xúc động? [ Phù tỷ, sao tỷ nghĩ nhiều quá vậy?]
“ Hạ tiến sĩ! Anh muốn đi đâu? Nước rất sâu, nguy hiểm!”
Tiếng kêu của cô bị gió biển thổi tan, không truyền đến tai anh, chỉ thấy anh không nhanh không chậm đã dần biến mất trong nước, môi run run, không cô không thể để anh chết!
Không để ý mình váy dài cùng giày xăng ̣đan, cô đi nhanh xông lên trước, sức mạnh của thủy triều chống đẩy cô, trong biển anh quá xa xôi cô như thế nào sẽ tới gần? Cho dù cô bị bao phủ, cô không thể nhìn anh rời bỏ đi như vậy.
Một phen giãy dụa phía sau, cuối cùng, cô từ phía sau ôm lấy anh, hô lớn: “ Không thể! Không thể!”
Không cần rời đi, còn nhiều điều lưu luyến, trên đời này còn có rất nhiều chuyện tốt đẹp, chỉ cần mở cửa tâm hồn là có thể, chẳng lẽ anh thật sự không hề có vướng bận gì, tình nguyện ra đi? Nghĩ đến điều này, lòng cô cũng đau.
Chợt cảm nhận cô đến gần sát, Hạ Vũ Tuyên đã bị kinh hách cũng không bỏ tay cô. Anh chậm rãi quay đầu, vẻ mặt bất khả tư nghị--“ Em ôm anh làm cái gì?”
Từ lúc ông bà ngoại anh rời đi, anh chưa bao giờ cho bất luận kẻ nào ôm, cho dù ở nước ngoài ôm nhau cũng chỉ là lễ nghi, anh kiên trì không cho người nào tiếp cận, mà chuyện đó đối với anh rất chán ghét.
Nhưng mà La Phù là nữ nhân, nhưng không cho anh có cảm giác chán ghét, hơn nữa anh phát hiện cô đang run, cô làm sao vậy?
“ Anh...... anh không thể tìm cái chết, tại nơi đẹp như vậy.... Không nên có người tự sát!” Cô không biết mình hay không có thể khuyên anh, nhưng cô không thể không nói, cho dù khuyên không được, cô cũng muốn mang anh quay lại bờ, cho dù anh không trở về, cô cũng muốn ngăn cản anh đi về trước, sẽ có người chết!
“Ai muốn tự sát?” anh nghĩ hay mình nghe lầm, cô nói gì, lời nói ngu xuẩn?
Hai tròng mắt cô bối rối nhìn, hai tay giữ chặt vào lưng áo anh... “ Anh rõ ràng là muốn đi vào trong biển, để bản thân mình chết đuối, rốt cuộc là vì sao? Mặc kệ cái gì, vấn đề đều có thể giải quyết, anh không nên như vậy buông tha cho bản thân mình!”
“Ha ha ha” Anh nghe vậy cười to, cười đến vui sướиɠ thoải mái, nước mắt đều nhanh đến.
Cô ngây ngốc nhìn anh tươi cười, nghe tiếng cười anh, tuy rằng không rõ đã có cảm động không, nhưng mà anh cười rộ lên là như vậy, cả khuôn mặt đều dào dạt sung sướиɠ, không chỉ thoải mái, cũng tính trẻ con rất nhiều, kỳ thật anh mới hai mươi sáu tuổi, vẫn là cái người trẻ tuổi!
Anh hẳn là nên cười nhiều, thường xuyên cười, có lẽ sẽ hòa tan khuôn mặt lạnh lùng, rồi cho tâm anh cũng phơi nắng, phơi nắng ánh mặt trời, gió biển thổi thổi đi!
Anh cười xong, mới giải thích nghi vấn của cô nói: “ Anh chỉ muốn bơi lội, không có chuyện gì sao phải đi chết? “
”A?” nhìn anh mỉm cười, cô thế này mới hiểu là mình tưởng tượng phong phú “ Em nghĩ đến… nghĩ đến…. Xin lỗi..”
Trời ơi, cô thật sự mất mặt, tự nhiên hiểu lầm anh không muốn sống, còn đuổi chạy tới trong biển ôm lấy anh, đối anh nói những lời ngốc nghếch, cô thật muốn lấy cái lỗ chui vào, nhưng hiện tại tựa hồ chỉ có thể lặn xuống nước là thích hợp.
Mà càng không xong là, như thế nào cô còn giữ áo hắn, dán tại trước ngực anh? Này rất là khoa trương!
Cô nhanh tay buông tay, lại phát hiện hai người khoảng cách rất gần, anh bỗng nhiên tiến sát cô, cô thân mình phát run, cô không kịp nói cái gì đó, chỉ ngay lúc này, đôi môi đã bị chiếm cứ.
Cảm giác này không phải gió cũng không phải biển, là anh hôn cô sao? Không, không thể nào! La Phù nhất thời hoảng hốt, không xác định là chính mình thấy ảo giác hoặc sự thật?
Anh mang đến một cảm giác ấm áp, cô không thể lại hoài nghi, chuyện này quả thật là hôn, tuy rằng không kịch liệt cũng không cưỡng bức, chỉ như là gió biển phất quá hai má, lại cho cô cảm giác quý trọng, cảm giác được che chở.
Yêu nhau nên hôn môi? Hạ Vũ Tuyên đoán như thế, tuy là nụ hôn đầu tiên, nhưng hôn cô hẳn là không có khó khăn, nữ nhân này không cự tuyệt anh, anh rất chắc chắn.
Cánh tay anh nhẹ nhàng đặt bên hông cô, cũng không có ý muốn bắt buộc, mà cô cũng không muốn né tránh, có lẽ cô chờ mong từ lâu, chỉ vừa mới xảy ra nhưng lại thấy giống như từng đã đi qua, hay là ở trong mơ đã từng có?
Cô nhắm mắt lại, không nhìn tới trời xanh trong vắt, mây trắng thản nhiên, giờ phút này cô tri giác duy nhất là anh, cô không chịu phân tâm, cô muốn tận hưởng cảm xúc hôn.
Đã qua bao lâu? Khi anh nhẹ nhàng buông cô, hai người đối diện, hai gò má cô đỏ bừng, nguyên nhân phát run đã không phải kích động, mà là một loại cảm xúc khác, có chuyện gì, dự cảm cô thấy sắp phát sinh.
Anh vẫn là mỉm cười, vẻ mặt thản nhiên nhìn không ra nét biến hóa, cởi bỏ áo, tùy tay giao cho cô. “ Cầm lấy.”
Hôn môi là hành động thú vị, đúng vậy, nhưng anh hiện tại có chuyện càng muốn làm, hành động nhảy xuống biển
“Ah?” Cô cầm được quần áo anh, tiếp theo giây sau, anh đã giống cá heo nhảy vào trong biển, thống khoái, như không bị cản trở bơi lội, tự do tự tại rong chơi.
Anh cứ như vậy hôn cô rồi lại chạy đi? Đáy lòng anh rốt cuộc suy nghĩ cái gì? Nam nhân này không giống bình thường mà nan giải, mà đầu cô quá mức đơn thuần, lại bị hấp dẫn thật sâu.
Sóng đến sóng đi ướt xiêm y cô, cô vẫn bất động, đứng ở tại chỗ, ngóng nhìn bóng anh trong biển nước, không tự chủ được hôn quần áo anh, đôi mắt lặng lẽ nhìn thế giới khẩn cầu--
“ Xin cho con tới gần suy nghĩ của anh ấy, mong được đáp ứng là tự đáy lòng nguyện vọng của con…….......”
Mặt trời chiều ngã về tây, La Phù lái xe đưa Hạ Vũ Tuyên về nhà, khi vừa vào cửa liền hắt xì “ Hắt xì!”