Đồng Tích cũng không có biện pháp khác tốt hơn, "Được, vậy tôi chờ điện thoại của anh."
Bất luận làm sao, cô suy nghĩ nát óc đều không nghĩ ra, người trăm công nghìn việc như Hoắc Thiên Kình, xuất phát từ lý do gì muốn bỗng nhiên làm những việc này.
Nói chung, loại chuyện bị điều khiển, bị thay đổi giấc mơ không hiểu ra sao này, làm trong lòng cô cực kỳ khó chịu, cực kỳ phản cảm. Người bên ngoài, mãi mãi sẽ không hiểu ý nghĩa đại học B đối với cô.
Giấc mộng kia không đơn thuần thuộc về mình cô, còn thuộc về ba cô.
Sau một tiếng.
Tập đoàn Hoắc thị.
Hoắc Thiên Kình nắm tay từng khách hàng, cho người ta đưa bọn họ ra ngoài, quay lại văn phòng.
Ngô Dư Sâm lập tức đuổi tới, "Hoắc tổng, Đồng tiểu thư vừa gọi điện thoại tới."
Đồng Tích hầu như không bao giờ gọi điện thoại cho mình. Lần trước thông qua điện thoại liên hệ, khoảng chừng là ở nửa năm trước. Ông bệnh nặng, muốn gặp anh. Cái kia là chuyện cực kỳ quan trọng.
Lần này, sẽ bỗng nhiên điện thoại tới, trên mặt anh không gặp bất ngờ chút nào.
"Muốn gặp tôi?"
"Vâng. Muốn hỏi lịch hẹn buổi tối của ngài, nói là muốn nói mấy câu với ngài."
Hoắc Thiên Kình tiện tay đặt văn kiện ở trên bàn. Hơi trầm ngâm, ngón tay dài khớp xương rõ ràng điểm ở trên văn kiện, một lúc mới nói: "Cho cô ấy đến."
... ... ... ...
Buổi tối, tám giờ.
Đồng Tích ở trong biệt thự ăn xong cơm tối, bắt xe đến trụ sở tư nhân "Vân Đoan".
Những này nơi xa hoa, cô là lần đầu tiên tới đây.
Trên người là đồng phục học sinh. áo sơmi lụa màu trắng rất đơn giản, cổ áo kết cái nơ con bướm.
Phía dưới là váy dài màu đen và giày thể thao màu trắng. Tóc dài xõa vai, thanh tân non nớt.
Trang phục như vậy và loại hoàn cảnh trước mặt này quả thực hoàn toàn không hợp.
Đồng Tích không chút biến sắc đánh giá nơi kỳ quái lạ lùng này. Đây là thế giới của Hoắc Thiên Kình, óng ánh, hỗn loạn, mới mẻ, nhưng cũng thối nát.
Và thế giới nhất quán thanh tân bình thản của cô là một trời một vực.
Cô đi vào, trực tiếp báo số phòng của Hoắc Thiên Kình, để người phục vụ dẫn qua đó.
Một bên khác, trong gian phòng, náo náo nhiệt nhiệt.
Một đám người đang chơi mạt chược.
Ngoại trừ Hoắc Thiên Kình, bên cạnh ba người kia đều dẫn theo bạn gái xinh đẹp. Tinh tế khẽ nói nỉ non với bọn họ, không khí thật náo nhiệt.
Tâm tư Hoắc Thiên Kình không ở trên mạt chược, cúi đầu liếc nhìn đồng hồ đeo tay, đã tám giờ rưỡi.
Đối diện, Lục Vân Thâm cất thẻ đánh bạc thắng từ trong tay anh vào ngăn kéo, trêu ghẹo, "Hôm nay cậu không mang bạn gái, chơi không công bằng nha."
Tống Ti Trạch xấp bài, "Hiếm thấy Hoắc tam gia chịu thả thứ nước, tôi lên tinh thần, hôm nay có thù báo thù, có oán báo oán."
Lệ Trạch Giai nhìn đến trên mặt Hoắc Thiên Kình một chút, cười cười, "Xem cái khuôn mặt này, tam gia của tôi đây là có tâm sự à. Sẽ không phải là nghĩ tới phụ nữ chứ?"
Hoắc Thiên Kình liếc anh một chút, "Cậu nói thật nhiều."
"Nếu không như vậy, tôi đưa Tiểu Lộ Lộ cho cậu mượn dùng một lát." Lệ Trạch Giai vỗ vỗ eo bạn gái, ngả ngớn giương giọng: "Đi đi đi, động viên cô đơn trái tim cô quạnh lạnh lẽo của tam gia chúng ta cho tốt."