Ta Ở Cổ Đại Mở Y Quán

Chương 79: Cải trắng

Edit: Hanna

Tiết Thanh Linh sửng sốt, ngây ngốc hỏi: "Đi rồi?"

Tề phu tử đi rồi, vậy... kết quả thì sao?

Liễu Ngọc Chỉ thấy bộ dạng ngốc ngếch của cậu, cuối cùng nhịn không được nở nụ cười dịu dàng, ngẩng đầu từ ái chạm vào tóc trên đầu Tiết Thanh Linh. Bà cố gắng nâng tay lên cao một chút, nói mới nhớ, con trai bà hiện giờ còn cao hơn bà một cái đầu, từ lâu đã không phải tiểu hài tử năm đó ôm bắp chân bà, bi bô tập nói rồi.

Sờ đầu xong bà liền bóp bóp cái mặt của cậu, quyết định không bắt nạt cậu con trai ngốc này nữa. Thấy tên nhóc đần như vậy, phỏng chừng Bùi đại phu kia cũng phải mệt tâm mệt thân lắm. Nhìn con trai gấp đến mức độ này, ôi cái tên ngốc không chịu được, Liễu Ngọc Chỉ khẽ cười một tiếng, lấy tay che miệng, ôn nhu nói: "Con không thấy bà mối Lưu không phải cũng về rồi đó sao?"

"Ủa?" Tiết Thanh Linh chớp mắt một cái.

"Tiểu Linh nhi nhà mình không ngại đoán thử xem nay bà mối Lưu tới làm cái gì đi?"

Tiết Thanh Linh lầm bầm nói: "Chắc không phải bị nương đuổi ra nữa đâu nhỉ..."

Liễu Ngọc Chỉ ánh mắt chán ghét liếc cậu, chậc lưỡi nói: "Bảo con ngốc con đúng là đầu óc có vấn đề thật rồi."

Tim Tiết Thanh Linh tạm thời dừng đập một cái, một cảm giác suиɠ sướиɠ như điên khó có thể tin được nhảy lên đầu cậu. Cậu liều mạng đè cỗ cảm xúc đó xuống, song ngữ khí lại không nhịn được thay đổi vừa ngọt vừa mềm nhuyễn, y như lúc còn bé dính lên người mẹ làm nũng, giọng điệu vui như chú cá chép nhỏ nhảy lên khỏi mặt nước nói, "Nương trực tiếp nói cho con chút đi mà."

Liễu Ngọc Chỉ không chút hảo ý liếc nhìn cậu, vào lúc này lại càng cố ý không nói rõ ràng, "Nương nghe nói có một cặp chim nhạn..."

Trái tim Tiết Thanh Linh lập tức ngọt ngào hết cả lên, mặt mày nhất thời hớn hở, "Nương ơi..."

"Nương đã đồng ý rồi, còn con thì sao? Có đồng ý không?" Liễu Ngọc Chỉ cười chớp chớp mắt nhìn cậu.

Tiết Thanh Linh nỗ lực hết sức nhịn lại nụ cười, trái lại hiện giờ cậu lại tương đối dè dặt, ho khan vài tiếng, vui vẻ đáp một câu: "Con đương nhiên nghe nương làm chủ."

Liễu Ngọc Chỉ trong lòng cười ha hả. phihan.wordpress

"Được a, nếu nghe nương làm chủ, ta liền thấy..."

"Nương!" Tiết Thanh Linh trợn to hai mắt, đứng đắn nói: "Nương đừng cứ trêu đùa con nữa mà."

Lần này Liễu Ngọc Chỉ cười thành tiếng, trong giọng cũng mang theo vô số ý cười trêu chọc: "Nương cảm thấy Tiểu Bùi đại phu y thuật vừa cao, tài hoa lại giỏi, rất thích hợp với Tiết tam tiểu công tử nhà ta."

"Thực, thực sự ư?" Tiết Thanh Linh suýt chút nữa cắn phải đầu lưỡi mình, hai cái lúm đồng điếu không khống chế nổi nữa mà toe toét nở ra.

"Đương nhiên là thật rồi." Liễu Ngọc Chỉ nhìn nhi tử ngốc cười khúc khích trước mắt trong lòng đột nhiên đau xót, tiến về phía trước một bước, ôm Tiết Thanh Linh vào trong vòng tay mình. Đứa con út bà nuôi bao năm nay thật nhanh đã đến lúc phải thành thân, quả thực là không nỡ. Vốn bà muốn còn muốn kéo dài thêm chút nữa, giữ người bên cạnh thêm một khoảng thời gian, không ngờ rằng... Con rể tương lai lợi hại đến muốn phát cáu, bà liền không có cơ hội nữa rồi.

Người làm mẹ nào cũng đều không muốn con trai mình rời đi, tuy rằng bà đánh cược với Tiết Thanh Linh nói nếu đối phương thua cuộc sẽ phải chịu đi lấy chồng, nhưng thực ra người không muốn hài tử nhà mình kết hôn nhất chính là Liễu Ngọc Chỉ bà. Trong lòng bà hận không thể vĩnh viễn ngày nào cũng trải qua như vậy, Thanh Linh cho dù cả đời không thành thân, Tiết gia nhà họ cũng nuôi nổi. Hai mẹ con họ sống nương tựa vào nhau, dù sao cũng coi như là những ngày vui vẻ. Chỉ là Liễu Ngọc Chỉ biết nói như vậy chính là quá mức ích kỷ, bà chung quy vẫn phải buông tay với đứa con đã trưởng thành.

Chẳng qua, nhà Bùi đại phu kia hình như là mua ở cách vách Tiết gia bọn họ...

Như vậy nói cách khác...

Hai nhà cũng chỉ là cách nhau có vài bước chân, so với đến y quán Tiết gia có khi còn nhanh hơn! Làm tròn một chút thì cũng chỉ là con bà chuyển sang nhà bên cạnh ở, như vậy cũng chẳng khác gì mấy so với trước kia.

Liễu Ngọc Chỉ càng nghĩ càng cảm thấy hài lòng.

Bà trước đúng thực là quá hồ đồ, còn cảm thấy Bùi Sơ mua căn nhà của Trương gia là coi tiền như rác. Hiện sau khi trải qua cải tạo thì lại cực kỳ đẹp đẽ, vị trí cũng càng thập phần mỹ diệu mà.

Nghĩ đến đây, nỗi phiền muộn trong lòng Liễu Ngọc Chỉ lập tức tan biến không ít.

Bà vừa cười vừa ôm Tiết Thanh Linh trong l*иg ngực một cái, sau đó mới buông con trai ra. Hồi tưởng lại chuyện hôm nay, một đôi mắt xinh đẹp nhìn chằm chằm đối phương, xúc động lẩm bẩm: "Nương vốn nghĩ mình nuôi được một gốc cải trắng non mướt mát..."

Tiết Thanh Linh: "?"

Tại sao nói cậu là rau cải trắng chứ?

Liễu Ngọc Chỉ lại càng lúc cười càng lớn nói: "Lại không ngờ... nương lại nuôi được một chú heo nhỏ nha!"

Tiết Thanh Linh: "! ! ! ! ! !"

"Chú heo này còn có thể ở giữa một đám người gặm được gốc cải trắng non mướt nhà người ta về nữa đấy." Liễu Ngọc Chỉ thực không nhịn được há miệng cười to. Heo Thanh Linh nhà bà quá lợi hại, cư nhiên có thể lôi được cải trắng non mướt Bùi đại phu tài hoa vô song như vậy về.

Thực làm cho nương cậu nở mày nở mặt.

Tiết Thanh Linh thập phần u oán hỏi: "Nương, nương nói ai là heo?"

"Ai có thể gặm được cải trắng về thì người đó là heo..." Liễu Ngọc Chỉ quả thực vui muốn nở hoa, nụ cười trên mặt đến nín cũng không nín nổi, bà đã nhịn lâu lắm rồi.

Liễu Ngọc Chỉ nguyên còn muốn cười thêm một lát, lại thấy Bùi Sơ từ bên kia đi tới. Ngay thời điểm nhìn thấy thân ảnh của gốc cải trắng kia, bà cuối cùng cũng thu lại nụ cười trước mặt heo nhỏ nhà mình, duy trì hình tượng quý phu nhân đoan trang cẩn trọng của mình.

Ánh mắt Liễu Ngọc Chỉ dừng lại trên người Bùi Sơ một lát rồi liền dời đi...

Thực sự không được rồi, bà không thể nhìn gốc rau cải xanh mướt mà này nữa, càng nhìn bà lại càng muốn cười, ông giời ơi, bà sắp nhịn không nổi nữa rồi.

Đợi lát nữa cách xa bọn nhỏ một chút, bà nhất định phải tìm một chỗ trống trải mà cười lớn một canh giờ.

Bùi Sơ lúc nhìn thấy Liễu Ngọc Chỉ, cung kính hành lễ, gọi một tiếng: "Tiết phu nhân."

Nụ cười trên khóe miệng Liễu Ngọc Chỉ tràn ra, ngữ khí ôn nhu nói: "Còn gọi Tiết phu nhân gì nữa chứ, thực là xa lạ quá à, cứ gọi... thôi, cứ gọi vậy cũng được, qua một thời gian nữa thì trực tiếp đổi xưng hô là được."

Bùi Sơ trong lòng thầm thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy ngày hôm nay bản thân cũng không dễ dàng, cuối cùng cũng đạt được sự đồng thuận của nhạc mẫu tương lai.

Tiếp đó Liễu Ngọc Chỉ lại cùng hai người nói vài lời tâm tình thân thiết rồi bàn giao cho Tiết Thanh Linh bảo: "Bùi công tử lần đầu tiên đến nhà chúng ta, con dẫn cậu ta đi dạo đi, đến tối thì lưu lại trong nhà ăn một bữa cơm."

Bà hiểu phải cho đôi tiểu tình nhân này thêm nhiều thời gian riêng tư với nhau hơn, kết thúc ngày hôm nay bản thân bà cũng bị dày vò mệt mỏi quá sức. phihan.wordpress

Ở đất Giang Nam sau khi cầu hôn thành công, trao đổi thϊếp canh xong, sẽ lưu đối phương lại trong nhà cùng ăn bữa cơm thân mật với thân bằng hữu, làm quen với nhau một chút.

Mấy ngày sau, bà mai cũng sẽ tùy ngày mà dẫn Tiết Thanh Linh đến nhà đối phương nhìn, tương tự cũng ăn một bữa cơm như vậy.

Liễu Ngọc Chỉ nhớ lại toàn bộ ngày hôm nay quả là cũng làm khó dễ Bùi đại phu người ta, đây chính là con rể tương lai của bà, nhất định phải chiêu đãi cho ra ngô ra khoai.

"Vâng." Tiết Thanh Linh gật đầu đáp ứng.

Gật đầu xong, Tiết Thanh Linh đột nhiên nhớ lại một chuyện, lon ton chạy đến bên người mẹ cậu kéo đi qua một bên vài bước, tránh né Bùi Sơ, thì thầm vài lời cho hai mẹ con với nhau nghe thôi: "Nương à, bữa tối nay nhất định phải chuẩn bị thêm chút nha."

Liễu Ngọc Chỉ cũng nhỏ giọng lại nói chuyện với nhi tử: "Con còn lo lắng nương làm việc sao? Nhất định sẽ làm một bàn đầy mỹ thực, món ngon."

Bà làm sao có thể chiêu đãi không chu đáo với con rể của bà, con trai ngốc cũng quá xem thường bà rồi.

Cùi chỏ toàn hướng ra ngoài.

Chẳng lẽ bà còn có thể bỏ đói Tiểu Bùi đại phu?

Tiết Thanh Linh lại lôi nương mình sang bên cạnh một chút nữa, che miệng thấp giọng nói: "Không phải đâu nương... Ý con nói là, bữa tối nay phải chuẩn bị ít nhất ba mươi sáu món ăn."

Âm thanh Liễu Ngọc Chỉ từ vo ve nhỏ như con muỗi biết bình vò vè như con ong: "Cần nhiều như vậy sao?"

"Nương, cần đó..."

Gia đình họ chỉ có ba người ăn, có nhất thiết phải làm nhiều như thế không vậy?

Nhưng mà nếu như nhi tử yêu cầu, Liễu Ngọc Chỉ cũng đồng ý. Cho dù là một trăm món ăn thì Tiết gia bọn họ cũng có thể làm ra được! Nhà họ nhiều nhất chính là tiền.

Ngày thường tuy không phô trương lãng phí, thế nhưng... trong thời điểm đặc thù này, đúng là phải xa hoa hào phóng một tí.

Liễu Ngọc Chỉ gật đầu, nếu muốn xa hoa bà liền đưa ra một kiến nghị hỏi: "Vậy có cần trực tiếp chuẩn bị một trăm món luôn không?" Ý nghĩa trăm năm hòa hợp luôn.

Tiết Thanh Linh: "..."

Bên kia Bùi Sơ lấy ống sáo bên eo ra, cầm ở trên tay, ngón tay ma sát trên thân ống sáo một chút, trên ống sáo bỗng nổi lên mấy bông hoa tuyết nhỏ rồi lập tức tan biến. Bùi Sơ cũng lùi sang bên đối diện hai bước, cách bọn họ xa một chút, quay mặt sang một bên: "..."

Hai mẹ con nhà này cho là muốn trốn qua một bên lặng lẽ nói chuyện với nhau thì hắn không thể nghe thấy, chỉ là cố tình nội lực của hắn cao thâm, thính lực kinh người, dù muốn không nghe thấy cũng không được.

Ba mươi sáu món ăn?

Bùi Sơ cảm thấy Tiết Thanh Linh đang nói xấu mình trước mặt nhạc mẫu tương lai của hắn.

Rõ ràng hiện tại mỗi bữa chỉ là ăn mười bốn, mười lăm, mười sáu, mười bảy món? Cho dù hôm nay hắn đúng là đói bụng một lúc lâu sẽ có hơi chút khẩu vị ăn bù trả thù, nhưng cũng sẽ không ăn sạch ba mươi sáu món.

Còn về một trăm món?

Nhạc mẫu hắn đúng là ra tay kinh người.

"Nương, không cần nhiều như vậy đâu."

"Được, vậy làm theo lời con đi." Chuyện này đối với Liễu Ngọc Chỉ không tính là chuyện lớn gì, cũng như đối với yêu cầu của nhi tử, bà đều là có nguyện vọng tất sẽ đáp ứng.

Liễu Ngọc Chỉ quay đầu sang nhìn về phía Bùi Sơ bên kia một chút, nhìn gốc cải trắng này lòng bà càng cảm thấy vui mừng, thực không hiểu heo nhỏ nhà bà có năng lực gì mà lại gặm được gốc cải trắng non mướt này về được.

"Tiểu Linh nhi à, hay là con nói cho nương biết Bùi công tử thích ăn cái gì đi?" Liễu Ngọc Chỉ thấy đứa con nhà mình coi trọng người ta như vậy liền thẳng thắn hỏi thêm một chút, miễn cho con trai lại nói bà chiêu đãi không chu đáo.

Hôm nay bà tự nhiên sẽ đem hết bảo bối trong nhà ra đãi luôn.

Đương nhiên, nếu như có thể làm mọi người hài lòng thì càng tốt hơn.

"Nương, không cần con tỉ mỉ nói đâu, người hỏi hạ nhân trong bếp thường đưa món nào đến y quán là có thể biết đại khái rồi." Có chút éc thời gian, Tiết Thanh Linh sợ mình nói ra nương cũng chả nhớ hết được.

"Thế à... Cũng được."

Tiết Thanh Linh thấy vậy thỏa mãn gật đầu, do cậu phải dẫn Bùi đại phu đi dạo trong viện, không thể tự mình động thủ làm cơm tối, nếu nhờ nương cậu làm giúp, Tiết gia tiểu công tử cũng thấy yên tâm.

"Nương hôm nay hào phóng chút, cho con bắt ba con cá trong ao ra, còn có lá trà thượng phẩm kia cũng cho con bốc một ít làm món ăn. Con a, cứ bình tĩnh an tâm mà tiếp đãi cậu ấy một lát đi nha."

Tiết Thanh Linh cười đang định quay về chỗ Bùi Sơ thì đột nhiên nhớ lại một chuyện khác, "Đúng rồi, nương, dưới gốc cây táo có hai bình rượu, nương nhân tiện giúp con đào ra nhé."

Liễu Ngọc Chỉ: "..."

Ô, thực không khéo, rượu này hôm nay bà đào lên tặng người ta mất tiêu rồi.

Hết chương 79