Hạnh Phúc Đến Nghiện

Chương 12: Cậu cứng rồi (H)

Editor: Dĩm

Hạ Doanh Nghiên vỗ lên cái đầu xù lông của Trang Tử Nguyên: “Dừng lại đi, có thể.”

Trang Tử Nguyên lưu luyến nuốt xuống ngụm cuối cùng, liếʍ liếʍ môi, ngẩng đầu hỏi: “Không ngứa sao?”

Chóp mũi với chiếc cằm của cậu dính nước sốt đẫm đìa, sáng lấp lánh, Hạ Doanh vừa nhìn đã thấy xấu hổ lại buồn cười, cô lắc đầu nói: “Không ngứa. Cậu đứng lên đi.”

“A......” Trang Tử Nguyên đồng ý, nhưng lúc mới đứng dậy được nửa thì bỗng dưng cơ thể cứng lại, cậu đột ngột ngồi xổm đỡ eo. Cậu liếc nhìn Hạ Doanh Nghiên rồi vội cúi đầu, cảm thấy vô cùng ngượng ngùng xoắn xít: “Cậu có thể nhắm mắt lại trước không?”

Hạ Doanh Nghiên hơi khó hiểu: “Tại sao? Cậu làm sao thế?”

“Không, không phải, tớ.......” Cơ thể Trang Tử Nguyên cuộn tròn lại một cách kỳ lạ, vẻ bừng đỏ trên gương mặt vừa tiêu tán thì lại quay về thiêu đốt thêm lần nữa, cậu cắn môi, dáng vẻ rất mệt nhọc.

Hạ Doanh Nghiên nghĩ tới một chuyện, theo bản năng nhìn về chỗ hạ thân mà cậu muốn che đậy, quả nhiên phát hiện thứ đó đang phồng lên bất thường.

Cô cười khẽ, duỗi chân tìm kiếm trên đùi cậu, đỡ đỡ đũng quần cậu.

“Cậu cứng rồi.”

Trang Tử Nguyên tránh né sự đùa giỡn của cô, xấu hổ đến mức sắp bật khóc: “Tớ không cố ý, tớ cũng không biết tại sao nữa, nó cứ như vậy.”

Hạ Doanh Nghiên mặc quần áo, cúi xuống hôn lên vành tai cậu an ủi nói: “Không sao đâu, đây là chuyện bình thường.” Cô lại khó hiểu hỏi: “Chẳng lẽ trước đây cậu chưa từng trải qua sao?”

Trang Tử Nguyên gật gật đầu, đầu gần như vùi vào trong bụng: “Từng có......”

Ừm, xem ra cậu đúng là tên ngốc có cơ thể cường tráng không kiềm được du͙© vọиɠ.

Hạ Doanh Nghiên cười thầm, lại trào dâng ý nghĩ muốn trêu chọc, cô hỏi: “Khi nào? Thường xuyên không?”

Trang Tử Nguyên nghĩ ngợi, lắc đầu: “Trước đây không thường xuyên lắm.......” Sau đó cậu hơi chần chờ nói: “Nhưng… Sau khi đám Triệu Học Vũ cho tôi xem bộ phim đó, hình ảnh ấy… Với cả video......”

Hạ Doanh Nghiên cảm thấy gấp gáp, như là cảm thấy may mắn vì tìm được thứ có thể vấy bẩn được tờ giấy trắng, cặp mắt cô đảo qua, phát hiện góc nào đó đã hằn lên dấu vết bị người khác làm trước rồi.

Cực kỳ khó chịu.

Vì vậy giọng nói bất giác thêm một chút vẻ nghiêm túc: “Sau đó cậu để nó cứng vậy?”

“Không có!” Trang Tử Nguyên xua tay, lại trở nên ngượng ngùng: “Khi tớ thấy nam nữ trưng cơ thể trần trụi thao nhau trong phim, tớ lập tức tắt đi không nhìn nữa, dì Đồng từng nói, mấy thứ đó không thể tùy tiện xem được!”

Tiếp đó cậu hơi ủ rũ cụp đuôi: “Nhưng, khi ban đêm nhớ tới, tớ sẽ mơ màng như vậy.......”

“Sau đó thì sao? Cậu giải quyết như thế nào?” Hạ Doanh Nghiên cảm thấy hứng thú hỏi, sợ cậu không hiểu nên còn hành động miêu tả động tác đó: “Có phải thế này không, tự mình xử?”

Trang Tử Nguyên nhìn thấy hành động của cô, vành tay của cậu đỏ hồng: “Tự xử.”

“Cảm thấy thế nào? Thoải mái không?”

Trang Tử Nguyên lắc đầu, vô cùng oan ức: “Không thoải mái, với lại tớ không bắn ra được.”

“Không bắn ra được? Vậy giờ phải làm sao?”

“Tớ nằm bất động chờ đợi, đến khi nò đè nén xuống, tớ sẽ không khó chịu nữa.” Trang Tử Nguyên cau mày hoạt động tư thế kỳ lạ, muốn cách xa Hạ Doanh Nghiên một chút: “Cậu đừng nhìn tớ được không? Tớ, tớ ngồi sang bên kia, chờ một lát là ổn.”

Hạ Doanh Nghiên nghe cậu nói vậy, chỉ thấy cậu vừa đáng thương vừa đáng yêu, bỗng dưng dâng trào ý chơi đùa, cô duỗi tay sờ đến cục lớn dưới thân cậu: “Phải chờ đến khi nào? Không bằng để tớ giúp cậu nhé?”

Cơ thể Trang Tử Nguyên giật bắn như bị điện giật, vội đẩy tay cô ra, vẻ mặt hoảng loạn: “Không, không được, dì Đồng từng nói, chỗ này không thể cho người khác sờ.”

“Dì Đồng là ai?” Hạ Doanh Nghiên có hơi tò mò, Trang Tử Nguyên nhắc đến người này nhiều lần rồi.

Trang Tử Nguyên nghiêm trang nói: “Dì Đồng là người mà ông nội mời đến chăm sóc tớ, dì ấy rất tốt, nấu cơm cũng ngon, ngày nào cũng đến tâm sự với tớ, giảng cho tớ rất nhiều đạo lý, dạy dỗ tớ vô vàn chuyện. Ông nội bảo tớ không hiểu chuyện gì thì có thể hỏi dì.”

Hạ Doanh Nghiên hiểu ra một chút, người đó hẳn không chỉ là bảo mẫu, mà còn có thể là vị chuyên môn nhà cậu mời đến chữa bệnh cho cậu hoặc là nhà tâm lý dẫn đường, hoặc là làm tâm lý dẫn đường, người có học vấn chuyên nghiệp—— nếu gia đình cậu thực sự có tiền có quyền, thì chắc chắn không thể mặc kệ đứa cháu trở thành tên ngốc được đâu.

Vì vậy cô không muốn hỏi nhiều nữa, chỉ đành không vui nói: “Nhưng cậu đã sờ soạng chỗ đó của tớ rồi, còn liếʍ cơ.”

Trang Tử Nguyên do dự một chút, buồn bã lắc đầu từ chối: “Không giống, chỗ đó của cậu vừa đẹp vừa thơm, của tớ vừa xấu… lại còn thối.”

Hạ Doanh Nghiên nghĩ đến đủ loại màu sắc hình dạng mùi hương nam tính khi nhìn thấy ở P trạm.

Được rồi, thứ kia hẳn xấu thật

“Vậy,” Hạ Doanh Nghiên nói bên tai cậu: “Nếu tớ không chạm vào cậu, thì cậu tự làm cho tớ xem đi.”

Trang Tử Nguyên mở to hai mắt nhìn, hệt như con thỏ đang kinh hoảng, chết lặng ở đó không nói nổi nên lời.

Thiếu nữ dịu dàng dụ dỗ: “Chẳng phải cậu bảo làm không ra sao? Chắc chắn là dùng cách không đúng rồi, để tớ dạy cho cậu cách làm thoải mái, được không?”

Thỏ con đáng thương đơn thuần giãy giụa, nhưng vẫn không thể chiến thắng lại du͙© vọиɠ, nó từng bước đi vào đầm lầy mờ mịt ẩm ướt.

Trang Tử Nguyên bị thiếu nữ kéo đến, ấn ngồi trên giường, vành mắt hồng hồng như bị người ta ức hϊếp, vừa kích động hưng phấn, vừa chờ mong.

Cậu đang mặc một chiếc quần đùi thể thao, rất dễ dàng kéo cả qυầи ɭóŧ xuống, côn ŧᏂịŧ thô to sưng dài “Bang” bắn ra.

Hạ Doanh Nghiên ngồi bên cạnh cậu, cúi đầu nhìn kỹ, thở dài một hơi: “Lớn quá......”

Không ngờ rằng đầu óc trống rỗng của tên ngốc này lại thật mênh mông khi phát dục, bộ tóc sậm màu trên côn ŧᏂịŧ vừa lớn vừa thô, trên cán có nổi rõ gân xanh, mang lại cảm giác hơi dữ tợn, nhưng đầu cột lại mượt mà yêu kiều mềm mại, đang tiết ra một chút chất nhầy, thấm vào toàn bộ đầu cột giống như đầu nấm bóng loáng, mang theo sự tương phản đáng yêu, phía dưới là tinh hoàn màu nâu đang rũ xuống, tất cả xem như sạch sẽ, chấp nhận được chút ít so với dự đoán của Hạ Doanh Nghiên.

Nhưng, thứ thô to đáng sợ như thế, đút vào nơi đó của mình, sẽ có cảm giác gì đây?

Chắc làm cho người ta phải chết đi sống lại nhỉ?

Hạ Doanh Nghiên vừa tưởng tượng mà tim đã đập nhanh, hơi thở trở nên nặng nề hơn rất nhiều.

Trang Tử Nguyên ngượng ngùng dùng tay che, Hạ Doanh Nghiên lại ấn trên tay cậu thúc giục nói: “Ngày thường cậu làm thế nào? Giờ làm cho tớ xem đi.”

Thiếu niên chần chờ một lúc lâu, cuối cùng cũng từ bỏ giãy giụa nhắm mắt lại, cầm lấy côn ŧᏂịŧ cực nóng của mình, cơ thể run lên, hừ một tiếng, rồi máy móc xoa lên hạ xuống.

Cậu dần dần ngẩng đầu lên, cau mày cắn môi, vẻ mặt thống khổ không thể nhịn: “Ưʍ...... Khó chịu quá.......”

Hạ Doanh Nghiên nghĩ lại kỹ thuật về khóa học này, thấp giọng chỉ dẫn cho cậu ở bên cạnh.

“Đừng dùng sức như thế, chắc chắn sẽ rất khó chịu, nhẹ chút, đúng rồi.”

“Dùng ngón tay ma sát lên phía trước, cái lỗ nhỏ kia, sờ nhiều vào nó......”

“.......”

Bên tai Trang Tử Nguyên là giọng nói thanh linh nhu mị của cô, khiến trái tim của cậu vô cùng tê dại, cậu dần dần thả lỏng xuống dưới, lực đạo của tay cũng từ từ chậm lại, làm theo lời cô nói, vừa xoa vừa vân vê, an ủi côn ŧᏂịŧ đang ngày càng mẫn cảm.

Gương mặt cậu dần dần hiện ra vẻ si mê và khoái ý.

“Thoải mái không?” Giọng nói của thiếu nữ vang lên bên tai, như tiếng trời, như cổ độc.

“Thoải mái...... ừm....... Thật thoải mái.......” Thiếu niên rêи ɾỉ, thở hổn hển, sa vào.

Làm tận nửa ngày, Trang Tử Nguyên ngày càng thêm sảng khoái, Hạ Doanh Nghiên dần dần không được kiên nhẫn, chủ yếu là vì bọn họ đợi trong phòng y tế lâu rồi, cô sợ sẽ có người tới đây trông thấy.

Cô nhìn thấy Trang Tử Nguyên vẫn chưa có dấu hiệu xong việc, chỉ đơn giản vươn tay, sờ lên côn ŧᏂịŧ của cậu, ngay trong khoảnh khắc chạm vào ấy, cơ thể của Trang Tử Nguyên lại run lên, kêu rên nói: “Đừng, chớ có sờ.......”

Nhưng lúc này cậu đã không thể chống cự được cơn kɧoáı ©ảʍ ồ ạt tới rồi, chỉ có thể bất lực ngẩng đầu, hầu kết kịch liệt lên xuống, mặc cho thiếu nữ vân vê vuốt ve, côn ŧᏂịŧ trướng lớn tận một vòng.

Bàn tay trắng nhỏ của thiếu nữ lưu loát nắm lấy côn ŧᏂịŧ thô dài dữ tợn của thiếu niên đang trướng lớn.

Bao qυყ đầυ của thiếu niên cường điệu kí©ɧ ŧɧí©ɧ cùng với khe rãnh bị cán liên tiếp qua, cô nhớ rằng khoa học từng phổ cập, đây chính là nơi mẫn cảm dễ bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ bắn tinh nhất.

“A.......” Trang Tử Nguyên quả nhiên phải kêu rên ra tiếng, hơi thở càng thêm dồn dập, sắc mặt ngày càng mê ly thất thần.

Mày kiếm của thiếu niên nhíu chặt, đáy mắt là một khoảng sắc dục, cậu khẽ nhếch bờ môi đầy đặn, thở ra làn hơi nóng rực có thể khiến cho người ta phỏng. Gương mặt gợi cảm quyến rũ như thế, kể cả Hạ Doanh Nghiên có áp chế cơn du͙© vọиɠ xuống thì cũng không thể kháng cự được, trái tim của cô bị câu dẫn tới ngứa ran.

Cô nhìn bờ môi trầm thấp thở dốc của cậu thiếu niên, quyết đoán hôn lên một lần nữa.

Trang Tử Nguyên dừng lại, cặp mắt mê muội lập tức hoàn hồn, nặng nề đôi mắt và sống mũi phóng đại của thiếu nữ trước mặt, đáy mắt cô không chứa nhiều du͙© vọиɠ, chỉ lạnh nhạt, kiên định, nhưng khóe mắt với đuôi lông mày lại toát lên vẻ chăm chú và dịu dàng.

Thật xinh đẹp, rất thích, rất muốn.....

Miệng của cậu chứa môi lưỡi của cô, trong cơ thể ẩn tàng nảy sinh cảm giác đói khát.

Dù nhiều hay ít thì cũng không thể no.

Đây là bản năng của dã thú, cậu muốn ôm cô, muốn chiếm hữu cô, nuốt cô vào bụng.

Xúc cảm mãnh liệt thúc đẩy cậu dùng tay không đột ngột đè gáy của Hạ Doanh Nghiên lại, cặp mắt đảo một hồi rồi hôn lên môi cô. Nụ hôn ấy vừa triền miên vừa mạnh mẽ, vừa dày đặc lại ngang ngược, khi liếʍ mυ'ŧ có cảm giác như cậu muốn nuốt hết lục phủ ngũ tạng và cả linh hồn của cô vậy, còn khi đâm xâm nhập vào lại cảm giác như cậu muốn đưa tất cả sự chấp niệm du͙© vọиɠ và nhiệt huyết tình trường của mình vào tận nơi sâu thẳm, cực kỳ chặt chẽ, không có chút khe hở.

Khi xúc cảm đó dâng trào, dường như cũng là lúc cậu chuẩn bị xuất tinh, phun trào mà bắn ra ào ạt.

Tâm trí cậu dừng lại rồi lóe lên ánh sáng cậu, cuối cùng thì cậu vẫn không thể khống chế được, cơ thể cứng đờ, cậu bắn ra.

Cho đến khi Trang Tử Nguyên thở hổn hển tỉnh táo lại, cậu nhận ra mình đã bắn rất nhiều, bắn tới cả khăn trải giường, đôi giày và sàn nhà, còn có cả...... bàn tay của Hạ Doanh Nghiên.

Hạ Doanh Nghiên rõ mắt nhìn lòng bàn tay loang lổ chất nhầy, sắc mặt cô bình tĩnh, nhưng trong lòng lại vô cùng hứng thú.

Cô đưa mũi ngửi ngửi, hơi nhíu mày, giận dỗi nói: “Mùi vị thật kỳ lạ......”

Gương mặt của Trang Tử Nguyên lại đỏ hồng lên, vội vàng kéo tay cô qua để giúp cô lau đi, trong miệng cậu còn lẩm bẩm nói: “Thứ này, thứ này không dễ ngửi......”

Hạ Doanh Nghiên rút tay ra, có hơi ghét bỏ: “Nhưng tay cậu cũng dơ hết rồi.”

Trang Tử Nguyên cúi đầu nhìn bàn tay dính đầy chất lỏng nhớp nháp của mình, sắc mặt càng thêm quẫn bách.

Hạ Doanh Nghiên lôi cậu đứng dậy, đến bồn rửa tay trong phòng y tế. Bồn rửa tay rất nhỏ, chỉ chứa được một người, cậu thanh niên rũ mi ngoan ngoãn đứng bên cạnh cô, nhìn cô rửa xong, cậu mới rửa sạch tay của mình.

Đến khi bàn tay của hai người sạch sẽ, Hạ Doanh Nghiên ra lệnh cho Trang Tử Nguyên thu dọn dấu vết da^ʍ tục mà lúc nãy dây ra, còn bản thân thì sửa sang lại quần áo, buộc lại phần tóc rối tung vì cơn hỗn độn khi nãy.

Cơn thỏa mãn chóng qua, cô hệt như con mèo lười biếng sau khi ăn no thì chải chuốt lại bộ tóc của bản thân, mỗi lần giơ tay nhấc chân đều mang theo chút lưu luyến mị ý, tuy gương mặt luôn duy trì vẻ điềm tĩnh lạnh lùng, nhưng khóe mắt phiếm hồng, bờ môi ướŧ áŧ sưng tấy đã nói lên vẻ đa tình phóng túng của cô, khiến cho người ta cam nguyện sa vào, trở thành con chó trung thành của cô, nô bộc của cô, và thành tù nhân dưới váy của cô.

Trang Tử Nguyên dừng động tác lau sàn nhà, cậu ngồi xổm trên mặt đất ngơ ngẩn nhìn thiếu nữ bên cửa sổ đang tỏa sáng dưới ánh mặt trời.

Cậu tất nhiên không thể hình dung ra được rằng giờ Hạ Doanh Nghiên đẹp quyến rũ đến bao nhiêu, cậu cũng chẳng thể hình dung ra được tâm trạng của mình ngay lúc này, cậu chỉ biết khi nãy bị cô làm bắn ra, cảm giác đói khát lại anh dũng dâng trào.

Bụng rất đói, trong lòng hư không, rất muốn ăn cô vào bụng.

Cực kỳ muốn cô.

Hạ Doanh Nghiên sửa sang lại xong, khi đang định cất lời nói mình muốn rời khỏi nơi đây thì cô đã bị Trang Tử Nguyên túm đến ôm vào trong ngực. Cậu giam giữ cô rất chặt, giống như đang che chở món bảo vật trân quý nhất vậy, cậu gục đầu xuống, gương mặt chôn vào bả vai cô cọ cọ, giống như chú chó lớn trung thành dính người.

“Làm sao thế?” Cô vỗ vỗ lưng Trang Tử Nguyên.

“Nghiên Nghiên, cậu rất tốt.” Trang Tử Nguyên nhỏ nhẹ nói.

Hạ Doanh Nghiên rũ đôi mắt, cong môi.

Tốt gì chứ, tôi đang làm chuyện xấu với cậu đó.

Ngốc à~