[Đường Môn] Tiểu Phu Lang Của Pháo Ca

Chương 47: Muốn được sờ sờ

EDIT BY HÀ ROCKIN

Cuối xuân đầu hè, trong không khí đã phảng phất chút nắng nóng của mùa hè, cành liễu rũ bên đường rậm rạp phát ra âm thanh xào xạc theo làn gió nhẹ.

Tiếng đọc sách trong học viện theo gió truyền đến, là tứ thư ngũ kinh quen thuộc nhất của Liên Thụy.

Trước cửa học viện Kim Thạch(*), Liên Thụy một thân áo cổ tròn màu xanh nhạt tóc được búi gọn gàng, ngẩng đầu nhìn tấm biển Học viện Kim Thạch, gằn từng chữ chậm rãi đọc ra, "Học viện Kim Thạch? "

" Ừm, nghe nói học viện Kim Thạch này là Cát đại thiện nhân quyên góp, phu tử dạy học bên trong cũng là ngài ấy mời tới, nghe nói trong đó còn có danh nho!" Đây chính là tin tức Liên Kỳ nghe được, "Lần trước ta cùng sư huynh tới, còn nhìn thấy một đám nhỏ nghe trộm ngoài cửa sổ. "

" Phu tử không có đuổi người?" Liên Thụy rất kinh ngạc, lúc cậu học ở trường tư thục thôn bên cạnh phu tử không cho phép người khác nghe lén!

"Không có, phu tử còn rất tiếc một đứa nhỏ trong đó." Liên Kỳ suy nghĩ một chút, vẫn không nhớ tới tên đứa nhỏ kia, dứt khoát không nói nữa.

Học viện Kim Thạch không từ chối những đứa trẻ đến học vỡ lòng, chỉ cần cho một chút học phí có lòng một chút, thư viện sẽ nhận. Tuy nhiên, hầu hết những đứa trẻ này không học được lâu dài, có thể nhận ra chữ để đối phó với tình huống bình thường sẽ không tiếp tục học nữa.

Và đối với những người thực sự muốn đi đến khoa cử cũng không được tùy ý thu nhận, sẽ có một phu tử khảo sát học vấn của họ.

Liên Thụy muốn học tập ở Kim Thạch thư viện, cũng chỉ có thể nhìn bản lĩnh của mình.

Sau khi nghe quản lý học viện giải thích, Liên Kỳ cảm thấy bước khảo sát học vấn này không phải là "thi viết" và "phỏng vấn" của hiện đại sao?

Nếu "thi viết" "phỏng vấn" đều thông qua, có thể ở trong học viện có phu tử dạy một kèm một, mà không thể thông qua cũng có thể nộp học phí, cùng các học sinh khác đi học.

" Này——" Liên Kỳ sờ sờ cằm mình, " Đó không phải là sự khác biệt giữa tầng lớp bình thường và tầng lớp ưu tú sao? "

Mô hình này ngược lại rất giống với lớp phụ đạo kiếp trước của hắn, chẳng qua lớp phụ đạo là thông qua giá cả tiến hành phân biệt, mà nơi này rõ ràng là căn cứ vào học vấn nông cạn để phân biệt.

À, ở điểm này nó giống với lớp chọn và lớp thường được phân chia bởi các trường học trước đây.

"Có bảo vệ ca làm việc không?" Nhớ tới lớp dạy kèm kiếp trước, Liên Kỳ liền thuận miệng hỏi thêm một câu.

"Cái gì, bảo... Qua ca? "Quản sự trong học viện có chút nghi hoặc.

"Ừm, là cái loại này..." Liên Kỳ nói đến một nửa lại bị kẹt.

Bởi vì hắn đột nhiên nghĩ đến, kiếp trước một ít bảo vệ đã rò rỉ một ít đề bài khoa cử cho học viên... Nếu đặt ở bên này, tiết lộ đề khoa cử cũng không phải là trò đùa rất có thể sẽ bị tước đoạt tư cách thi khoa.

"Vị tiểu ca nhi này?" Thấy Liên Kỳ không nói nữa, quản sự không khỏi hỏi lần thứ hai.

"A, không có gì, " Liên Kỳ cười cười, "Chính là muốn hỏi, nếu A Thụy nhà ta có thể thông qua khảo sát của học viện liệu kỳ thi mùa thu năm nay có thể trúng cử hay không? "

Quản sự thư viện đại khái là chưa từng thấy qua phụ huynh có ý tưởng khác thường như vậy. Sau khi nghe được vấn đề này, vẻ khϊếp sợ trên mặt đã không thể che dấu nhưng vẫn tận chức tận trách giải thích, "Cái này ta cũng không dám cam đoan cho mấy vị, khoa cử này nhân tố có thể ảnh hưởng quá nhiều, không chỉ xem văn tài mà cũng phải xem vận khí. "

"Ta chỉ hỏi một chút thôi." Liên Kỳ cười gượng một tiếng, sau đó đưa tay vỗ vỗ bả vai Liên Thụy, "A Thụy cố lên! "

Liên Thụy gật gật đầu, "Thụy nhất định dốc hết toàn lực, không để cho đại ca thất vọng. "

Liên Kỳ nắm tay, làm ra một cái thủ thế cố lên, đưa Liên Thụy vào phòng.

Bởi vì "thi viết + phỏng vấn" mất thời gian tương đối dài, Liên Kỳ bọn họ cũng không có ở trong học viện chờ đợi. Sau khi cùng quản sự hỏi rõ ràng thời gian kết thúc liền quyết định đi huyện dạo một vòng trước, chờ sắp hết thời gian lại tới.

※※※

Sau khi thương nghị, mấy người đi y quán của Tuyên Chi Nghi trước.

Lần này ngược lại không có phát sinh chuyện ngoài ý muốn gì, mấy người rất thuận lợi gặp được Tuyên Chi Nghi, chỉ là không biết có phải là ảo giác của Liên Kỳ hay không, luôn cảm thấy nhìn qua Tuyên Chi Nghi phảng phất tiều tụy không ít.

"Điều trị cũng không tệ lắm, ta kê đơn thuốc một lần nữa cho các ngươi, mấy vị thuốc bên trong cần phải đổi một chút thì hiệu quả sẽ tốt hơn." Ngón tay dời khỏi cổ tay Liên Anh, Tuyên Chi Nghi gật gật đầu hài lòng nói, "Sau đó cứ cách ba, bốn tháng lại đây một lần, ta cũng dễ điều chỉnh phương thuốc. "

" Đa tạ Tuyên Y Sư!" Liên Kỳ rất cảm kích, chỉ là nhìn bộ dáng tiều tụy của Tuyên Chi Nghi, hắn rốt cục vẫn không nhịn được, "Tuyên Y Sư, cũng phải bảo trọng thân thể. "

Tuyên Chi Nghi nhẹ nhàng nở nụ cười, hơi nghiêng đầu, "Nhìn" về phía Liên Kỳ, "Liên gia tiểu ca nhi yên tâm, thân thể ta tuy rằng không tốt lắm nhưng kiên trì thêm vài năm nữa vẫn không thành vấn đề. Còn nữa, cho dù ta không còn ở đây các ngươi cũng có thể đi tìm Tiết đại phu Hồi Xuân đường, y thuật của hắn không dưới ta. "

"Không Tuyên Y Sư, ta không có ý này." Liên Kỳ vội vàng giải thích.

Tuyên Chi Nghi lại khoát tay áo, "Ta biết, bất quá là phòng ngừa vạn nhất mà thôi, thân thể của ta ta rõ ràng. "

"Vậy cũng không cần nguyền rủa chính mình."

Những lời này của Liên Kỳ khiến Tuyên Chi Nghi sửng sốt, một lát sau bả vai run run cười ra tiếng, "Được, không nguyền rủa. "

Không biết tại sao, Liên Kỳ luôn cảm thấy trong câu nói vừa rồi của Tuyên Chi Nghi, có một ít sủng nịch? Như là trưởng bối của mình.

Tuy rằng nghi hoặc nhưng không thể nói, thái độ của Tuyên Chi Nghi lại làm cho Liên Kỳ càng thêm thả lỏng.

"A, đúng rồi." Tuyên Chi Nghi giống như vô tình nói: "Quyển Thư lần trước còn nói với ta, tiểu ca nhi nhà họ Liên lớn lên rất dễ nhìn, là giống mẫu thân sao? "

Liên Kỳ gật đầu, "Đúng, khi còn bé phụ thân ta vẫn nói ta cùng mẫu thân trông rất giống nhau. "

Kỳ thật, đó không chỉ là giống mà cơ hồ cùng Cát Mộc Hàm khắc ra, chẳng qua khí chất bất đồng, bởi vậy cũng sẽ không bị người cho là cùng một người.

"Ồ? Phải không? "Tuyên Chi Nghi hơi nghiêng đầu, bộ dáng giống như rất hứng thú, "Vậy mẫu thân ngươi còn có người thân nào khác không? Ta ngược lại thường xuyên nghe người khác nói gì cháu trai giống cậu, không biết ngươi cùng cữu cữu ngươi có thể giống bao nhiêu? "

"Cái này, năm đó phụ thân và mẫu thân ta là chạy nạn tới, sau khi ổn định cuộc sống cũng không nghe nói còn có thân nhân khác." Liên Kỳ cẩn thận suy nghĩ trong chốc lát, khẳng định nói.

"Chạy nạn?"

"Đúng vậy, mười sáu năm trước phương Nam không phải là lũ lụt sao? Phụ mẫu ta chính là lúc đó trốn đến Minh gia thôn, về sau liền trực tiếp ở bên kia định cư, ta nghĩ có thể là bởi vì thân thích khác nhà ta đều không có, cho nên mẫu thân mới không nhắc tới. "

16 năm trước. Tuyên Chi Nghi yên lặng nghĩ đến, giống hệt tư liệu Quyển Thư tra được.

Nàng cúi đầu, trên mặt lộ ra một nụ cười hỗn tạp khổ sở, "Xin lỗi, nhắc tới chuyện thương tâm của các người. "

Liên Kỳ lắc đầu, "Không có việc gì. "

※※※

Sau khi đi ra một khoảng cách, Liên Kỳ dừng bước xoay người nhìn về phía một tòa nhà nhỏ tầng hai, "Sư huynh, ngươi có cảm giác được lần này đến y quán của Tuyên Y Sư, thái độ của các nàng đối với chúng ta có chút không thích hợp? "

Đường Vô Dục gật đầu, "An phận rất nhiều. "

Liên Kỳ: "... An phận là cái quái gì vậy? Khi Quyển thư đối mặt với chúng ta, nàng ấy rất cung kính bọn họ. Ta có thể cảm giác được, không phải loại cung kính không cam lòng, mà là loại xuất phát từ đáy lòng. "

"Ta cũng có cảm giác như vậy." Liên Anh một tay kéo tay Liên Du, một tay nắm Liên Kỳ, ngẩng đầu nhìn đại ca của mình nghiêm túc nói: "Lần trước đi, tỷ tỷ tên là Quyển Thư kia, hình như rất không hoan nghênh chúng ta. "

" Vậy rốt cuộc là vì cái gì đột nhiên thay đổi thái độ?" Liên tưởng đến những vấn đề vừa rồi Tuyên Chi Nghi hỏi, Liên Kỳ suy đoán, "Chẳng lẽ là bằng hữu trước kia của phụ mẫu chúng ta? Nhưng nếu đó là bạn bè, tại sao không nhận ra ta trong lần đầu tiên gặp nhau? Ta rõ ràng cùng mẫu thân lớn lên giống nhau như đúc. "

"Cũng có thể là quen thân thích của mẫu thân." Liên Anh suy đoán, "Ta nhớ rõ nàng lúc đầu hỏi chính là họ hàng bên mẫu thân. Ừm, chỉ gặp qua thân thích của mẫu thân, lại chưa từng thấy mẫu thân? "

"Quên đi, cho dù thật sự là thân thích bên nào, nhiều năm như vậy cũng không có liên lạc, tình cảm khẳng định cũng không sâu được bao nhiêu. Người ta nếu tìm tới vậy ta liền chiêu đãi, nếu không tìm tới vậy ta vẫn nên làm cái gì thì làm cái đó!" Liên Kỳ sờ sờ đầu Liên Anh và Liên Du.

Sau một khắc Đường Vô Dục cũng duỗi đầu qua, ý tứ rất rõ ràng, ta cũng muốn sờ sờ đầu.

Liên Kỳ vẻ mặt hắc tuyến, Liên Anh cùng Liên Du lui ra sau một bước, che miệng cười trộm.

Thấy Đường Vô Dục bộ dáng không sờ đầu sẽ không đi, Liên Kỳ vẻ mặt ghét bỏ sờ sờ đầu y chỉ là thần sắc trong mắt hắn cũng không phải ý như vậy.

※※※

Điểm dừng chân tiếp theo của mấy người là Cẩm Thành y phường. Cẩm Thành y phường này chia làm hai bộ phận, một bên là quần áo chế tác xong, mà bên kia đều là vải vóc. Chọn lựa vải xong sau khi xác nhận kiểu dáng, sẽ có thời gian khoảng mười ngày.

Bất quá, vì nói mua quần áo mới cho nên Liên Kỳ mang theo Liên Anh Liên Du đi tới bên khu quần áo may sẵn.

Vừa vào cửa, liền có tiểu nhị nghênh đón, "Mấy vị khách quan, có quần áo muốn xem không? "

Liên Kỳ đẩy Liên Du và Liên Anh về phía trước, "Đúng, ta muốn mua cho hai tiểu tử này mấy bộ quần áo, có đề cử gì không? "

"Khách nhân mời đi về phía này." Tiểu nhị dẫn mấy người đi phía sau, "Phía trước đều là quần áo người lớn, quần áo cho hài tử vì ít người mua cho nên không đặt ở phía trước. "

"Tại sao?" Liên Kỳ thuận miệng hỏi.

Sắc mặt tiểu nhị biến đổi, nghĩ thầm nguyên nhân này còn cần nói sao? Đương nhiên là bởi vì hài tử mỗi ngày một lớn, mọi người cũng không phải là người giàu sang gì, bình thường cũng chỉ dùng quần áo cũ trong nhà sửa sang lại mặc, chỉ mặc đồ đẹp lúc cần ra ngoài.

Thế nhưng lời này có thể được nói với khách sao? Vậy khẳng định không được, vạn nhất khách nhân cảm thấy hắn nói rất có đạo lý, không mua thì làm sao bây giờ?

Tròng mắt tiểu nhị vừa đảo, lập tức nói: "Đó không phải là bởi vì làm cha mẹ, luôn thích tự tay làm quần áo cho con mình sao? "

Liên Kỳ dừng một chút, một lúc lâu sau mới gật đầu, "Nói cũng đúng. "

Tiểu nhị thấy đoàn người này sắc mặt có chút không tốt lắm, tựa hồ chính là sau khi một câu nói vừa rồi của mình nói ra, trong lòng nhất thời dâng lên một cỗ cảm giác không ổn.

Hắn lại quan sát bốn người này một chút, cái này... cái này.. chẳng lẽ là không còn cha mẹ?

Nghĩ đến điểm này, tiểu nhị kia nhịn không được muốn cho mình một cái tát, còn không bằng nói như cũ! Người ta vào không phải là muốn mua quần áo sao?

Ai, hiện tại cũng không biết đơn này làm ăn đến tột cùng có thể thành công hay không.

Hà: có lỗi thì báo ngay cho tôi sửa nhé.