Mỹ Nhân Kiều Mềm Bị Điên Phê Cưỡng Chế Ái

Chương 128: Trứng màu 2 - H++++

“Ư… Cắm vào rồi… Toàn… Toàn bộ cắm vào trong rồi a a… Tử ©υиɠ hỏng mất… Ưm… Thoải mái quá… Sướиɠ quá… Ha… Cɧó ©áϊ bị cᏂị©Ꮒ sướиɠ chết mất… A a…”

Phương Ninh nâng cơ thể đang run rẩy của cậu lên, kéo cậu đến chỗ chiếc bàn bên cạnh, để cậu nằm sấp trên đó. Thẩm Gia Ngọc khó khăn đỡ bụng nằm lên trên, thịt huyệt bị nhét vào một cây gậy to dài chọc đến tận phần bụng cậu, thà gãy chứ không chịu cong, cậu chỉ có thể ướt đẫm mềm nhũn nằm một chỗ, bị đối phương đùa nghịch chơi thành các kiểu tư thế.

Phương Ninh xoa nắn bộ ngực trắng nõn no đủ căng tròn của cậu, cúi người xuống, dùng đầu lưỡi nóng bỏng nhẹ nhàng liếʍ láp. Đầu lưỡi lướt qua núʍ ѵú sưng đỏ béo tròn, tàn nhẫn hút hết dòng sữa đang chảy ra vào trong miệng. Cái miệng kia như một đứa trẻ đang bú sữa ngon lành, không ngừng phát ra tiếng chụt chụt dâʍ ɖu͙©. Thẩm Gia Ngọc bị anh hút đến toàn thân mềm nhũn, tử ©υиɠ bị gậy gỗ cắm sắp hỏng đến nơi, không ngừng co rút mấy máy khó khăn nuốt vào. Miệng tử ©υиɠ bị thân gậy ép mở ra đến cực hạn, miễn cưỡng bao chặt lấy cây gậy to dài kia. Ngậm không hết khiến cho nước dâʍ ɖị©ɧ theo khe hở chảy ra ngoài, nhớp nháp ướt dính ở bên ngoài miệng lỗ.

“Sữa ngọt quá…” Phương Ninh bú ʍúŧ ngực cậu một lúc lâu, sau đó thở gấp hỏi: “Anh Thẩm đã từng sinh con rồi đúng không?”

“Chưa, chưa từng sinh con… Ha… Liếʍ tiếp đi… Hư… Ngực ngứa quá…” Thẩm Gia Ngọc run rẩy nâng bộ ngực trắng nõn mềm mại của mình lên, đưa đến gần miệng anh: “Hưm… Sữa của cɧó ©áϊ có phải rất ngon đúng không… Ha… Còn rất thơm nữa… A a… Ưm… Họ đều nói rất thích… Hưm…”

Vẻ mặt của Phương Ninh ngay lập tức trở nên lạnh lùng, tàn nhẫn cắn một cái xuống đầṳ ѵú non mềm hồng hào, nhéo lên bộ ngực trắng hồng đang không ngừng đưa đẩy. Thẩm Gia Ngọc nức nở siết chặt lại cơ thể, hai bầu ngực mềm mại bị bóp đến nỗi phun sữa liên tục.

“Nha a… Hưm… Sướиɠ quá… Ha… Sữa phun ra rồi… A a… Mất mặt quá…”

Phương Ninh chộp lấy bộ ngực trắng sữa, dùng sức kéo giật, khiến cho sữa bên trong ngực phun hết ra ngoài. Thẩm Gia Ngọc mơ màng ôm chặt lấy anh, ưỡn người nâng ngực lên, anh cúi đầu ngậm bầu ngực trắng nõn mềm mại kia vào miệng, dùng hàm răng cắn ra một dấu răng đỏ hồng in lên phần thịt trắng tuyết. Thẩm Gia Ngọc bị anh cắn đến nỗi toàn thân run rẩy, cây gậy to dài lại cắm sâu thêm vào lỗ thịt đỏ hồng, có cảm giác như bị đâm đến tận ruột, chỉ có thể cố gắng kẹp chặt cây gậy to lớn kia trong cơ mình không cho nó tiến thêm vào nữa, toàn thân phát run, dươиɠ ѵậŧ hồng hào nhỏ nhắn hơi co giật, lập tức bắn ra một dòng tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng sệt. Cả người không ngừng run rẩy, hai mắt trợn trắng, lại bị chơi đùa đến ngất đi.