Mỹ Nhân Kiều Mềm Bị Điên Phê Cưỡng Chế Ái

Chương 110: Thiên Vương Thanh Lãnh Hóa Thân Thành Choá Cái Cầu Thao

Thẩm Gia Ngọc bị ông ta cᏂị©Ꮒ vào hét lên một tiếng, khóc lóc nức nở đến nỗi dường như sắp hỏng mất ôm chặt lấy chiếc gương trước mặt. Diệp Đạo bóp lấy cặp mông trắng nõn béo mập của cậu, dươиɠ ѵậŧ cắm vào trong lỗ thịt phát ra tiếng kêu nhóp nhép, hai túi trứng dái vỗ bạch bạch vào mông cậu, để lại một mảng vệt đỏ hằn trên da thịt như tuyết trắng. Một lượng lớn chất nhầy nóng bỏng chảy ra từ nơi hai người kết hợp, dọc theo đó mà nhỏ giọt chảy xuống đất, tiếng thở dốc nức nở không ngừng vang lên. Phương Ninh như chết đứng nhìn chằm chằm vào Thẩm Gia Ngọc đang quỳ gối trên bàn, chỉ thấy toàn thân cậu trở nên phiếm hồng, khóe mắt ướt đỏ một mảng, lông mi cũng treo lên một tầng sương mù, ánh mắt tan rã.

Đôi môi đỏ mọng ướŧ áŧ mềm mại bị cắn đến nhỏ máu, ngay cả hơi thở cũng trở nên ấm nóng kinh người. Đột nhiên, cậu thở gấp nghẹn ngào nức nở một tiếng, cả người căng chặt ngẩng đầu lên, trong miệng phát ra tiếng rên cao vυ't quyến rũ, vừa khóc vừa lẩm bẩm nói: “Ư… Muốn bắn… A a… Anh Diệp mau bắn cho em đi… Ha a… Tất cả tϊиɧ ɖϊ©h͙ đều bắn cho em… Hưm… Cɧó ©áϊ da^ʍ muốn ăn tϊиɧ ɖϊ©h͙ của anh Diệp… Á…"

Diệp Đạo bóp chặt lấy mông cậu, thở hổn hển gia tăng tốc độ đâm chọc của mình, cắm rút thẳng đến khi khiến cho huyệt thịt đỏ hồng mềm mại kia bị chơi đến đáng thương, ướt đẫm mà tràn ra dâʍ ɖị©ɧ trơn trượt dính nhớp của chính mình.

Thẩm Gia Ngọc bám chặt vào mặt bàn như sắp chết, một tay che lại bụng nhỏ bị cắm hơi nhô lên, dươиɠ ѵậŧ nhỏ nhắn hồng hào co rút bắn ra một dòng tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng đυ.c. Âʍ ɦộ non nớt điên cuồng mấp máy cắи ʍút̼ dươиɠ ѵậŧ, kẹp đến nỗi khiến cho Diệp Đạo không khỏi gầm nhẹ một tiếng, tàn nhẫn đâm thẳng dươиɠ ѵậŧ vào trong cơ thể cậu, liên tục nghiền nát hai bên mép thịt, như thể sắp nhét luôn hai quả tinh hoàn vào trong huyệt thịt. Sau đó là một trận điên cuồng cắm rút, ngâm dươиɠ ѵậŧ ở bên trong thịt huyệt một lúc lâu, gân xanh trên tinh hoàn không ngừng sôi sục co giật.

Dường như toàn thân Thẩm Gia Ngọc đều bị ông ta làm cho mềm nhũn thành một vũng nước, cả người ngã ngồi ở trên bàn, ánh mắt mơ hồ. Nước miếng trong suốt óng ánh chảy ra từ hai cánh hai đỏ tươi hơi hé mở của cậu, theo gò má trắng như tuyết chảy xuống cổ, tạo thành một dòng nước nhàn nhạt.

Diệp Đạo thở gấp rút dươиɠ ѵậŧ từ bên trong vách thịt của cậu ra, ngay sau đó lập tức nhìn thấy một lượng lớn tϊиɧ ɖϊ©h͙ màu trắng đυ.c to bằng quả hạch chảy ra từ cái lỗ thịt đỏ au ẩm ướt. Tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng đυ.c đặc sánh lại nối tiếp nhau chảy tràn ra từ mép thịt đỏ tươi đang hơi co giật. Không bao lâu sau, trên mặt đất đã xuất hiện một bãi chất lỏng màu trắng không sạch sẽ.

Diệp Đạo rút một ít giấy vệ sinh ra, lau đi chút dấu vết dính trên dươиɠ ѵậŧ, mặc lại quần vào. Sau đó nói với Thẩm Gia Ngọc vẫn còn đang cuộn tròn ở một góc: "Cậu cứ thoải mái ở lại chỗ này, tôi còn có việc, đi trước đây.".

Thẩm Gia Ngọc nhìn ông ta, nhỏ giọng "Ừ" một tiếng. Diệp Đạo duỗi ngón tay ra mân mê đôi môi mềm mại, cậu lập tức chủ động vươn đầu lưỡi đỏ tươi ra, dùng lưỡi của mình cuốn lấy ngón tay của đối phương, giống như là đang liếʍ mυ'ŧ một cái dươиɠ ѵậŧ nhỏ. Hàng mi dày đẫm nước khẽ nhếch lên, đáy mắt tràn ngập một tầng nước mỏng, đôi môi mềm mại ửng hồng mê man thở ra, gần như khiến cho dươиɠ ѵậŧ của hai người có mặt tại đây ở đây đều trở nên cứng ngắc.

Diệp Đạo thở hổn hển, rút ngón tay lại, chỉ nói một tiếng rằng mình có việc, rồi vội vã ra khỏi phòng.

Phương Ninh đã sớm tránh được ông ta, nhìn bóng dáng ông ta rời đi, trong lòng đủ loại cảm xúc phức tạp. Anh chưa bao giờ nghĩ rằng bản thân một lòng một dạ thích Thẩm Gia Ngọc hóa ra lại là một tên da^ʍ phụ dâʍ đãиɠ như vậy, còn có loại hành vi này giống như đang có quan hệ với rất nhiều người. Điều này khiến cho anh lập tức ném đi cảm giác áy náy trong lòng trước đó, gần như biến thành một ngọn lửa giận dữ mà đi đến.

Anh đẩy cánh cửa phòng nghỉ khép hờ ra, bước chân chậm rãi đi vào. Lại nhìn thấy đối phương vẫn còn đang đắm chìm trong dư vị cao trào cùng với dáng người quyến rũ xinh đẹp ấy, nhưng thay vì bộ dạng cuộn tròn mình lại trước đó, cậu lại lớn gan dựa vào mặt bàn của tấm gương, đặt mông ngồi lên trên bàn, dang rộng hai chân ra, ánh mắt mơ mơ màng màng dùng ngón tay vân vê viên châu kiều diễm sưng lên phấn chấn bừng bừng ở âʍ ɦộ. Cùng với cơ thể cao trào của mình, tϊиɧ ɖϊ©h͙ sền sệt nhớp nháp bị ngọ nguậy bên trong âʍ ɦộ mấp máy run rẩy rồi bắt đầu chảy xuống, dọc theo đường cong ở khe mông, chảy xuống mặt bàn được làm bằng gỗ.