Không lâu sau, Thẩm Tu Minh quay lại, nhưng hắn không để ý đến Thẩm Gia Ngọc đang nằm rạp dưới đất, kẹp chân co rúm. Hắn ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, nhìn Thẩm Gia Ngọc bò dưới đất tới quỳ trước mặt anh, môi nở một nụ cười, nói: "Có phải Ngọc Ngọc rất thích gậy thịt của đàn ông đúng không? Nhất là loại côn ŧᏂịŧ vừa to vừa dài có thể lấp đầy lỗ da^ʍ rồi đâm thẳng vào tử ©υиɠ của Ngọc Ngọc."
Thẩm Gia Ngọc chậm chạp nhẹ gật đầu, sau đó lại lắc đầu điên cuồng. Khóe mắt cậu ướt đẫm đỏ hoe, có chút nước mắt chảy ra, cậu nắm chặt lấy vạt áo của Thẩm Tu Minh với vẻ đáng thương, cơ thể run rẩy sợ hãi co rúm lại. Thẩm Tu Minh lại làm như không thấy gì cả, hắn vỗ tay một cái, sau đó một vài nam nhân lực lưỡng mặc quần áo bằng vải thô màu xám bước vào.
“Đại thiếu gia.” Mấy người hầu rất cung kính, không để ý đến Thẩm Gia Ngọc tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ nằm trên mặt đất: “Không biết người có gì sai bảo ạ?”
"Thiếu gia Gia Ngọc, từ hôm nay trở đi sẽ là nô ɭệ tìиɧ ɖu͙© của các ngươi." Thẩm Tu Minh hất cằm chỉ vào Thẩm Gia Ngọc: "Cởϊ qυầи ra, ở đây đâm vào cái lỗ da^ʍ này của hắn cho đến khi nào ta nói ngừng thì mới được dừng lại. À đúng rồi, ta nhớ gần đây có người vừa đưa một con chó ngao đến đúng không? Mang nó tới đây cho ta, nhớ cho nó uống chút thuốc kí©ɧ ɖụ©."
Mấy gã hầu sững lại một chút rồi rồi thấp giọng tuân lệnh. Một người theo lệnh đi dắt chó, còn những người khác ngoan ngoãn cởi bỏ quần áo, để lộ cơ thể cường tráng với những vết sẹo chằng chịt, bên dưới là một con cự điểu cường tráng to lớn ngẩng đầu lên trời dưới ánh mắt nhìn chằm chằm của Thẩm Tu Minh. Thẩm Gia Ngọc nhìn thấy họ đi về phía mình thì thấp giọng bật khóc, ôm chặt chân Thẩm Tu Minh: "Nhị ca đừng mà, Ngọc Ngọc biết sai rồi, hu hu, đừng ném Ngọc Ngọc cho người khác"
Thẩm Tu Minh dùng mũi giày nâng cằm cậu lên, cười lạnh lùng, sau đó dùng mắt ra hiệu cho người hầu kéo cậu đi.
Người hầu nắm chặt lấy vòng eo trắng nõn mịn màng như ngọc của Thẩm Gia Ngọc rồi kéo cậu ra sau một phát. Ngay lập tức, lỗ nhỏ đỏ mọng đầy nước nuốt trọn lấy dươиɠ ѵậŧ vào bên trong, lỗ thịt hồng hào ướŧ áŧ cuốn lấy siết chặt cây gậy thịt khổng lồ. Vách thịt mềm mại trơn ướt nóng hổi co rút lại, mật dịch đặc sệt nóng hổi chảy ra. Gã người hầu nhấp hông, cấp tốc cắm rút dươиɠ ѵậŧ trong cái lỗ mềm kia, lỗ thịt bị làm phát ra tiếng "chẹp chẹp”. Trên dươиɠ ѵậŧ toàn là chất dịch ẩm ướt bóng loáng nhớ nháp, nó dùng sức thật mạnh đâm vào khiến nước da^ʍ văn tung tóe, khiến cơ thể Thẩm Gia Ngọc không ngừng run rẩy.
Kɧoáı ©ảʍ gần như ngập đầu lan tỏa đến từng ngóc ngách trên cơ thể, Thẩm Gia Ngọc đột nhiên quên mất chuyện mình đang khóc lóc kêu oan với Thẩm Tu Minh, chỉ có thể run rẩy kẹp chặt lấy gậy thịt, dùng nữ huyệt ẩm ướt nóng hổi mềm mại ngậm chặt lấy dương vậy đang đâm vào trong cơ thể. Phần thịt mềm nhũn của cổ tử ©υиɠ mυ'ŧ chặt lấy đầu côn khổng lồ mà đối phương vừa đẩy vào, "phụt phụt" phun ra thứ dịch trắng đặc dính vào trong khoang tử ©υиɠ. Chẳng mấy chốc, cái lỗ da^ʍ chín mọng bị người khác chơi liên tục run rẩy rồi phun ra nước da^ʍ trắng nhạt, lần nữa đạt đến cực khoái dưới sự đâm chọc của dươиɠ ѵậŧ
“A a a muốn nữa, nữa đi, ư ư, điểm sướиɠ trong tử ©υиɠ cũng được chọc đến thật là sướиɠ, a a, côn ŧᏂịŧ lớn đâm Ngọc Ngọc cảm thấy rất sướиɠ, a, sướиɠ chết mất thôi, gậy thịt lớn của ca ca tuyệt quá..."
"Ha ha"
"Ư ư, đút vào sâu một chút đi, a, thật là lợi hại, ha a, chỗ này mạnh nữa lên, a aa, gậy thịt to chọc tuyệt quá, đâm Ngọc Ngọc sướиɠ chết rồi, nha, lỗ da^ʍ bị chơi tê dại, ư, thật thoải mái haa!"