Mỹ Nhân Kiều Mềm Bị Điên Phê Cưỡng Chế Ái

Chương 50: Thiếu gia yếu ớt của nhà giàu

Thẩm Tu Minh bị luồng dịch trắng đυ.c kia bắn lên đầy người, mặt hắn tức khắc chùng xuống.

Hắn lạnh mặt cởi đai lưng bên hông xuống rồi quấn nó trên ngọc hành đang nhạt màu vẫn còn đang run rẩy của Thẩm Gia Ngọc. Sau đó, hắn ác ý mà búng chim nhỏ đó. Thẩm Gia Ngọc khủng hoảng vặn vẹo eo rồi nhìn Thẩm Tu Minh nói: “Nhị ca, đây, đây là cái gì?”

“Thứ tốt có thể khiến ngươi sướиɠ bay lên.” Thẩm Tu Minh nói: “Tiểu da^ʍ phụ, há mồm.”

Nói xong, hắn cũng mặc kệ Thẩm Gia Ngọc có để ý đến mình hay không mà vạch miệng cậu ra, nhét mạnh một viên thuốc vào miệng cậu. Hắn ép Thẩm Gia Ngọc phải nuốt viên thuốc. Sau đó, hắn nắm lấy hai bầu vυ' run rẩy của Thẩm Gia Ngọc bằng hai tay rồi dùng sức xoa bóp nắn véo, mãi cho đến khi đùa bỡn cho Thẩm Gia Ngọc rêи ɾỉ liên tục không thôi.

Thẩm Gia Ngọc cảm nhận được cảm giác kỳ dị dần lan tràn khắp cơ thể, cơ thể cậu nhạy cảm đến kinh người, bầu vυ' bị Thẩm Tu Minh nắm trong tay lại càng căng lên đau đớn. Cậu nức nở nói: “Hu hu, nhị ca, nhị ca cho ta ăn cái gì vậy?”

“Ngươi đoán xem?” Thẩm Tu Minh buông tay ra đi đến bên cạnh cậu rồi nhấc một bên đùi của Thẩm Gia Ngọc để lên cánh tay mình. Hắn vươn tay không ngừng chuyển động xoa nắn vòng tròn trên đóa hoa thịt sưng đỏ chảy nước của cậu. Thẩm Gia Ngọc bị ngón tay kia sờ đến mức thở dốc không thôi, ửng hồng cả người. Lỗ mềm của cậu trống rỗng muốn chết, đầu óc chỉ nghĩ đến chuyện giá như có một thứ gì đó có thể thọc vào cái lỗ mềm đang vô cùng ngứa ngáy kia mà thôi. Cậu chảy một chút nước mắt, đáng thương vô cùng mà nhìn Thẩm Tu Minh, thở gấp nói: “Nhị ca, hu hu, Gia Ngọc, cơ thể Gia Ngọc ngứa ngáy quá, lỗ da^ʍ khó chịu quá.”

“Có phải rất muốn nhị ca lấy cái gì đó cứng cứng thọc vào lỗ da^ʍ của ngươi không?” Thẩm Tu Minh kề sát vào lỗ tai cậu: “Thứ gì đó vừa cứng vừa nóng, vừa thô vừa to ấy?”

Mặt Thẩm Gia Ngọc hiện lên ráng đỏ, hàng mi dày dài rậm tràn đầy nước mắt. Cậu nghe Thẩm Tu Minh nói xong thì không nhịn nổi mà bắt đầu tưởng tượng cảm giác đó ở trong đầu. Cơ thể nhạy cảm lập tức khe khẽ run rẩy vì điều đó. Đóa hoa thịt hồng hào e ấp giữa hai chân cậu khẽ co rút lại, nó phun ra một chút nước da^ʍ trong suốt sáng loáng, run rẩy dính trên môi cánh hoa. Cậu khẽ gật đầu rồi lại thẹn đến đỏ mặt: “Ừm, cầu xin nhị ca.”

Thẩm Tu Minh cười cởϊ qυầи ra và móc con chim dài sớm đã cương cứng của mình ra, dươиɠ ѵậŧ hắn đâm chỗ thịt non giữa hai chân Thẩm Gia Ngọc mà qua lại cọ sát một lượt. Qυყ đầυ thô cứng quy sượt qua hộŧ ɭε hơi sưng lên đỏ bừng của Thẩm Gia Ngọc, tàn nhẫn chọc lên chỗ hạt đậu đỏ đó. Thẩm Gia Ngọc bị qυყ đầυ đè mạnh lên điểm mẫn cảm đó nên thân mình trắng tuyết không tự chủ được mà căng cứng, cậu khóc thút thít run rẩy cả người. Đóa hoa đang phun ra dòng nước ngọt càng phun ra nhiều nước da^ʍ hơn, chúng chảy ra khỏi miệng hoa huyệt tươi đẹp.

“Ưm nhị ca ư ư xót quá, thoải mái quá a a sắp ra rồi. Lỗ da^ʍ của Gia Ngọc muốn đi tiểu, chảy ra nhiều nước quá a a!!”

Thẩm Tu Minh cười lạnh một tiếng rồi siết mạnh đai lưng trên gốc ngọc hành của Thẩm Gia Ngọc chặt hơn. Dây lưng thít sâu vào cán chim nhỏ, khiến Thẩm Gia Ngọc run rẩy thân mình và cuộn tròn người lại ngay lập tức. Người cậu cứng đờ, khóc thút thít ra thành tiếng: “Ư ư nhị ca, đừng mà, cầu xin ngươi, cầu xin ngươi tháo thứ đang buộc trên côn ŧᏂịŧ Gia Ngọc đi đi, Gia Ngọc muốn bắn quá…”

“Bây giờ đã bắn ra nhiều như thế thì một lát nữa ngươi sẽ bị nhị ca cᏂị©Ꮒ cho chỉ có thể bắn ra nướ© ŧıểυ mất.” Thẩm Tu Minh nói: “Hay là tiểu da^ʍ phụ như ngươi muốn bị nhị ca cᏂị©Ꮒ đến bắn nướ© ŧıểυ, rồi bò loạn trên đất như một con chó?”