“Ưm, hồi trước anh đều len lén lúc không có ai, không có ai nhìn thấy…” Thẩm Gia Ngọc nắm lấy bờ vai của cậu ta và rêи ɾỉ đứt quãng: “Ôi, dươиɠ ѵậŧ lớn tuyệt quá, làm tốt lắm, sâu quá, ư ư… Sướиɠ chết mất, c̠úc̠ Ꮒσα da^ʍ bị cᏂị©Ꮒ sướиɠ chết mất thôi…”
Côn ŧᏂịŧ thô dài ra vào c̠úc̠ Ꮒσα đỏ bừng của cậu với tốc độ nhanh chóng, kéo cả thịt ruột đỏ tươi trơn trượt ra theo. Dươиɠ ѵậŧ cắm cho dịch ruột non văng ra bốn phía. Qυყ đầυ cứng ngắc đè nặng lên điểm G ở vách tràng của Thẩm Gia Ngọc, sau khi phát hiện cậu đang run rẩy khe khẽ như sắp cao trào thì lại càng tàn nhẫn cắm mạnh hơn ở chỗ đó. Thẩm Gia Ngọc qua loa nắm chặt lấy cặρ √υ' dâʍ đãиɠ của mình, thân hình cạu bị côn ŧᏂịŧ lớn đâm cho lắc lư mất kiểm soát. Đầṳ ѵú cậu sưng to đầy đẹp đẽ, chúng không ngừng cọ sát qua lại trước ngực Trình Dục. Trình Dục bị làm cho chửi khẽ một tiếng, hai tay cậu ta nắm lấy cặρ √υ' lớn không ngừng lắc lư của cậu rồi mạnh tay bóp véo thành đủ loại hình dạng.
Thẩm Gia Ngọc khẽ nâng người lên, ngực cậu bị Trình Dục véo cho vừa căng vừa đau, nhưng đồng thời cũng mang theo một cơn kɧoáı ©ảʍ kỳ dị. Vách tràng bị dươиɠ ѵậŧ tra tấn đến độ gần như chết lặng đi, điểm G bị đùa bỡn đâm vào không ngừng truyền kɧoáı ©ảʍ ngập đầu đến khắp cơ thể, mãi mà không dứt. Điều đó khiến cơ thể cậu run rẩy không ngừng. Cậu bật ra một tiếng thét chói tai, dươиɠ ѵậŧ giữa hai chân đỏ lên và run run bắn ra một luồng tϊиɧ ɖϊ©h͙ thưa thớt, bắn thẳng lên quần áo bóng rổ của Trình Dục!
Tràng đạo đang kẹp lấy dươиɠ ѵậŧ bị cơn cao trào dẫn dắt mà bắt đầu run rẩy và co rút trong điên cuồng, cắn chặt lấy dươиɠ ѵậŧ của Trình Dục, ngăn cản không cho cậu ta tiếp tục ra vào vách tràng nữa. Trình Dục hung tợn mà vỗ bờ mông to trắng nõn của cậu, phát ra những tiếng vang dội. Sóng thịt trắng nõn lan ra từ bàn tay cậu ta, biến thành vệt đỏ dâʍ đãиɠ. Thẩm Gia Ngọc thở hổn hển nâng mông lên và cố gắng thả lỏng vách tràng ra để dươиɠ ѵậŧ chôn sâu trong đó có thể tự do ra vào.
Lúc này, ngoài phòng đột nhiên có người gõ cửa.
Hai người đang kịch liệt làʍ t̠ìиɦ lập tức cứng đờ. Thẩm Gia Ngọc còn bật ra một tiếng khóc nhỏ, cơ thể cậu cứng còng, hoa huyệt mềm mại phun ra một luồng nước da^ʍ trong suốt, vậy mà cậu lại bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến độ đạt cực khoái. Trình Dục giả vờ bình tĩnh mà kéo cậu lên khỏi bàn và kéo áo blouse trên người cậu lên, khó khăn lắm cậu ta mới che khuất được cặρ √υ' dâʍ đãиɠ đang lõα ɭồ trước ngực cậu.
“Tiến vào đi.” Cậu ta khàn giọng nói.
“Ờm…” Người ngoài cửa đi vào, khi nhìn thấy Thẩm Gia Ngọc đỏ ửng mặt đang rúc trong lòng cậu, cậu nhóc bối rối nói: “Em tới tìm đàn anh Thẩm.”
Trình Dục cúi đầu nhìn Thẩm Gia Ngọc đã bị mình cᏂị©Ꮒ cho bất tỉnh ở trong lòng, trên hàng mi dày rậm và dài vô cùng ấy dính đầy nước mắt, cậu đang khe khẽ nức nở. Vách tràng đang chứa dươиɠ ѵậŧ cậu ta co rút mạnh lại và chảy ra rất nhiều nước da^ʍ dinh dính, người cậu mềm như một vũng nước. Cậu ta giả vờ giả vịt mà ho khụ khụ rồi ôm chặt lất Thẩm Gia Ngọc để giấu cơ thể đang dính liền với nhau của hai người ở dưới bàn. Cậu ta đáp: “Ừm, đàn anh Thẩm đang dạy anh làm thí nghiệm nên tạm thời không rảnh lắm, có chuyện gì không?”
Người đó nhìn hai người họ một lượt với vẻ nghi ngờ, sau đó hỏi Thẩm Gia Ngọc với khóe mắt đỏ bừng: “Đàn anh Thẩm?”
“Đúng, đúng vậy.” Thẩm Gia Ngọc bủn rủn cả người mà ngẩng đầu lên nhìn lại, sự căng thẳng khi sắp bị phát hiện gian tình khiến cơ thể cậu càng thêm hưng phấn mà tiết ra càng nhiều dịch da^ʍ. Cậu dùng sức mà mím bờ môi ướŧ áŧ đỏ bừng, trong giọng nói mang theo sự yêu kiều quyến rũ đầy dịu dàng, cậu chậm rãi nói: “Anh đang bận chỉ cho Trình Dục, ngại quá, lần sau anh lại giúp em có được không?”