Ngón tay cậu ta chợt chạm vào màng thịt mỏng trơn ướt đang chặn đường đi của cậu ta. Trình Dục nở nụ cười và nói: “Thì ra đàn anh vẫn chưa nếm thử mùi vị dươиɠ ѵậŧ à!”
Thẩm Gia Ngọc giãy giụa một chút, cậu hơi cau mày lại và nói: “Buông anh ra.”
Trình Dục cười nhẹ một tiếng, cậu ta cũng không ép cậu mà chỉ rút ngón tay ra khỏi lỗ mềm nhầy nhụa chặt khít của cậu, phát ra một tiếng “Nhóp nhép” nho nhỏ dâʍ đãиɠ. Thẩm Gia Ngọc thoát khỏi sự khống chế của cậu ta thì mềm nhũn người, cậu suýt nữa ngã ngồi xuống đất. Cậu thở hổn hển hai hơi rồi đỡ bàn đứng dậy, cậu giả vờ bình tĩnh mà quay đầu lại nhìn Trình Dục, nói: “Có chuyện gì sao?”
Trình Dục nhìn chằm chằm cậu một lát, sau đó bật cười: “Không có gì, em chỉ cảm thấy bộ dạng run bần bật bây giờ của đàn anh…” Cậu ta trầm giọng xuống một chút rồi liếʍ môi: “Vô cùng ngon miệng.”
Thẩm Gia Ngọc run người cụp mắt xuống. Cậu căng thẳng mím môi lại, trên làn da trắng như sứ hiện lên một màu hồng nhạt: “Em muốn làm cái gì?”
“Chắc đàn anh không muốn người khác biết chuyện mình là người song tính đâu nhỉ?” Trình Dục tiến đến bên cạnh cậu, giọng điệu mang theo vẻ xấu xa: “Vừa rồi đàn em bị thân thể dâʍ đãиɠ của đàn anh quyến rũ đến độ dươиɠ ѵậŧ cứng ngắc luôn rồi, đầu óc lúc đó cũng sẽ không dùng được, thế nên không giữ được miệng mình đâu. Chính vì vậy, em sẽ rất dễ nói một số việc không nên nói ra cho người khác.”
Thẩm Gia Ngọc chợt ngước mắt lên, trong con ngươi đen nhánh chứa đựng vẻ đáng thương nhu nhược. Cậu khẽ nói: “Điều kiện của em là gì?”
“Em không bắt buộc đâu nhé.” Trình Dục chỉ cười đáp: “Hay là đàn anh dùng cái lỗ mềm của mình giúp đàn em bắn ra đi, chỉ cần đàn anh không mở miệng, chắc chắn em sẽ không cắm vào. Đương nhiên, nếu đàn anh không nhịn được mà cầu xin em cᏂị©Ꮒ anh thì...”
Hai má Thẩm Gia Ngọc đỏ bừng, cậu cúi đầu cởϊ qυầи ra để lộ hai chân thon dài trắng nõn. Cậu đi đến trước mặt Trình Dục rồi run tay cởϊ qυầи cho cậu ta luôn. Dươиɠ ѵậŧ thô dài màu đỏ tím bật ra khỏi quần cậu ta, đập thẳng lên mặt cậu. Cậu đỏ mặt nhỏ giọng nói: “Em muốn chơi thế nào?”
Trình Dục kéo một chiếc ghế đến để ngồi, sau đó cậu ta vỗ chân mình, ra hiệu cho Thẩm Gia Ngọc tách chân ra ngồi lên đó.
Thẩm Gia Ngọc ngoan ngoãn giạng chân ra ngồi xuống theo chỉ thị của cậu ta, cậu đè hoa huyệt đang chảy nước không ngừng lên dươиɠ ѵậŧ căng to của cậu ta. Độ ấm nóng bỏng của gậy thịt lập tức truyền đến da cậu, cảm giác trống rỗng ở lỗ da^ʍ càng sâu sắc hơn. Nước da^ʍ chảy xuôi xuống dưới, dính lên khiến cho dươиɠ ѵậŧ loáng lên ánh nước tràn đầy thân cán.
Trình Dục nắm lấy eo nhỏ của cậu, dùng ánh mắt dẫn đường cho cậu đong đưa eo mông, để cậu ma sát côn ŧᏂịŧ của mình bằng thịt non ở miệng lỗ: “Đàn anh, di chuyển về phía trước một chút, đúng rồi, dùng lỗ nhỏ và hộŧ ɭε để cọ, ưm…”
Qυყ đầυ thô to đè mạnh lên miệng lỗ, đâm nông nửa qυყ đầυ vào rồi lại mạnh bạo rút ra. Thẩm Gia Ngọc khó có thể tự kiềm chế được mà xoa nắn cặρ √υ' da^ʍ đã hơi căng lên trước ngực mình, thở hổn hển mà kéo áo ở thân trên ra. Cậu tháo đai ngực ra luôn để xoa bóp hai đầṳ ѵú đã sưng đỏ lên từ lâu. Lỗ da^ʍ không ngừng co rút lại chảy nước, chảy luôn lên dươиɠ ѵậŧ thô dài nổi đầy gân xanh của Trình Dục, nó chậm rãi ma sát lên đó để cọ nước da^ʍ lên, cứ như đang mài dây thừng vậy.