Thẩm Gia Ngọc khe khe “Ưm” một tiếng, ống nghiệm đè nặng lên điểm G ở vách tràng cậu và chuyển động qua lại. Kɧoáı ©ảʍ như thủy triều dâng lên gần như đổ ập vào người cậu đến nát tương ra. Hai chân cậu run rẩy không thôi, cậu hơi quỳ xuống, lỗ nhỏ run rẩy điên cuồng, hoa huyệt đỏ hồng diễm lệ phun ra một cột nước trong suốt, phun thẳng lên sàn nhà!
Cậu thở dốc một tiếng, động tác tay cũng chợt nhanh hơn. Khi cậu nức nở giải phóng cho côn ŧᏂịŧ đang phấn chấn bừng bừng khỏi cơn sóng tìиɧ ɖu͙©, trên mông lại có thêm một nguồn nhiệt nữa. Bàn tay to có những vết chai mỏng mê mẩn mà vuốt ve mông thịt đầy đặn trắng nõn của cậu, xoa bóp vân vê một cách mạnh bạo.
Thẩm Gia Ngọc sướиɠ đến mức chảy cả nước mắt, khóe mắt cậu đỏ hết cả lên, Khi nhìn qua đó bằng ánh mắt ướŧ áŧ, cậu trông thấy một cậu đàn em khác mà giảng viên của cậu cũng hướng dẫn, hình như tên cậu ta là Trình Dục.
Trình Dục mặc bộ đồ chơi bóng rổ, cả người tản ra mùi mồ hôi nhàn nhạt, thân nhiệt cậu ta cũng nóng đến phát khϊếp. Cậu ta nở một nụ cười nghiền ngẫm mà nhướng mày nhìn Thẩm Gia Ngọc, một tay cậu ta cầm lấy ống nghiệm cắm ở c̠úc̠ Ꮒσα cậu mà đâm ra đâm vào với tốc độ không nhanh không chậm, cả nửa người đè lên người cậu.
Hơi thở giống đực nồng nặc tỏa ra từ người Trình Dục, cậu ta nhỏ giọng nói: “Đàn anh Thẩm ơi? Giảng viên không ở phòng thí nghiệm một cái là đàn anh lại lén chơi như vậy ở phòng thí nghiệm sao? Ồ, lại còn là người song tính nữa. Đàn anh giấu kỹ thật đấy.”
Thẩm Gia Ngọc bị cậu ta chơi đến độ nước mắt lăn dài xuống gò má, cảm giác ngại ngùng và hưng phấn khi bị người khác bất chợt phát hiện ra bí mật trộn lẫn vào nhau khiến cơ thể cậu căng lên một cách mất tự chủ. Lỗ mềm chảy ra một dòng nước nóng bỏng, bắn ra khỏi miệng lỗ và xối thẳng lên quần Trình Dục. Dòng nước bắn lên cẳng chân cậu ta, khiến cẳng chân bóng loáng ánh nước dâʍ đãиɠ.
Thẩm Gia Ngọc sợ hãi co rụt đồng tử lại, cậu không kìm được mà cắn bờ môi đỏ bừng ướŧ áŧ. Tóc mai ướt nhẹp vì mồ hôi trán dán lên da thịt tuyết trắng như sứ, ướt dầm dề. Trên lông mi và má cậu đều phủ một lớp mồ hôi nóng bỏng, hàng mi dài rậm quét qua quét lại, chớp chớp sượt qua mắt kính trên mũi cậu, trông cứ như một cây quạt nhỏ vậy, dâʍ đãиɠ đến độ khiến Trình Dục ngứa ngáy không thôi.
Cậu ta duỗi tay nắm lấy ống nghiệm đang lộ non nửa ở bên ngoài cơ thể Thẩm Gia Ngọc rồi mạnh bạo rút ống nghiệm ra khỏi thịt ruột đang mυ'ŧ chặt lấy nó, kèm theo đó là nước da^ʍ phun ra chảy đầy đất. Sau đó, cậu ta vuốt ve c̠úc̠ Ꮒσα bị cᏂị©Ꮒ cho nóng bỏng mở to kia rồi cúi đầu nhìn vách thịt đỏ hồng diễm lệ đang mấp máy không ngừng ấy. Cậu ta cười nói: “Ôi, không ngờ bình thường đàn anh Thẩm trông lạnh lùng như vậy thế mà lại là kiểu da^ʍ ngầm. Mới tùy tiện đâm hai cái đã phun ra nhiều nước như thế rồi.”
Thẩm Gia Ngọc “Ưm” một tiếng, thở hổn hển và lạnh lùng nói: “Trình Dục, cậu, cậu vào đây từ khi nào?”
“Đại khái là lúc đàn anh tự thủ da^ʍ được một nửa thì phải?” Trình Dục khẽ cười đáp: “Ống nghiệm này có chất lượng rất tốt, có thể phô bày toàn bộ phong cảnh trong cơ thể đàn anh, lại còn khiến cho nó vừa đỏ vừa diễm lệ nữa chứ. Chưa kể còn nhiều nước và mυ'ŧ chặt đến thế, em chỉ mới nhìn thôi mà đã không kìm được muốn bắn ra rồi.”
Cậu ta vuốt hoa huyệt mềm mại đang điên cuồng phun nước của Thẩm Gia Ngọc rồi thăm dò mà thọc ngón tay đi vào một chút ở lỗ thịt dính nhớp. Cậu ta sờ soạng một hồi rồi phát ra một tiếng than thở thỏa mãn: “Lỗ thịt của đàn anh mềm thật đó, lại còn nóng nữa, a…”