“Chúc mừng người chơi đã qua cửa cốt truyện “Kim chủ ti tước”. Tiếp theo, hệ thống sẽ tính toán giá trị kinh nghiệm cho ngài.”
“Nhắc nhở, do lúc diễn vai nhân vật, người chơi đã để thiết lập nhân vật sụp đủ rất nghiêm trọng nên sau khi đánh giá cấp bậc xong, hệ thống sẽ trừng phạt cấp bộ kinh nghiệm của ngài ở mức độ nhất định.”
“Bởi vì ngài đã không ngừng nỗ lực, nên số lượng tϊиɧ ɖϊ©h͙ mà lỗ da^ʍ nhận được từ đàn ông đã đạt tới ba con số! Chúc mừng người chơi đã mở khóa thành tựu “Bị trăm người cưỡi”!”
“Chúc mừng người chơi đã đạt được kết thúc nhánh: Thịt chậu công cộng. đạt thành chi nhánh kết cục: Công cộng chậu. Cốt truyện nhánh này đã được đưa vào phần phát lại của ngài, ngài có thể phát lại và xem lại bất cứ lúc nào để thỏa mãn sở thích đặc biệt của mình.”
“Đã tính toán xong giá trị kinh nghiệm… Chúc mừng ngài đã lên tới cấp mười! Có thể mở khóa càng nhiều cốt truyện và cách chơi trò chơi! Chức năng chơi trực tuyến của trò chơi cũng hoàn toàn mở ra cho ngài! Người chơi chỉ cần tạo phòng và mời người chơi khác mà mình quen biết vào phòng là có thể bắt đầu hưởng thụ sự vui sướиɠ khi chơi trực tuyến!”
Thẩm Gia Ngọc thở hổn hển ra khỏi khoang trò chơi, cậu cau mày vì sự dính nhớp của nước da^ʍ ở giữa hai chân. Trò chơi này đúng là vô cùng kí©ɧ ŧɧí©ɧ, cũng có thể thỏa mãn những ảo tưởng tìиɧ ɖu͙© với người khác mà thường ngày chỉ có thể thầm nghĩ của cậu. Nhưng dù sao trò chơi vẫn là trò chơi, tuy rằng trò chơi có chuẩn bị thiết bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ phụ trợ để khiến người chơi có cảm nhận như đang làʍ t̠ìиɦ thực thụ. Nhưng khi trở lại hiện thực, cậu vẫn cảm thấy như bị thiếu thốn cái gì đó.
Ví dụ như bây giờ chẳng hạn, lỗ da^ʍ ở thân dưới của cậu đang khe khẽ run rẩy, không kìm được mà cứ để nước da^ʍ chảy xuôi ra từ lỗ huyệt đỏ bừng ướŧ áŧ. Hiển nhiên là nó đang khát vọng một trận làʍ t̠ìиɦ mãnh liệt.
Thẩm Gia Ngọc vốn định lấy một chiếc dươиɠ ѵậŧ giả ra khỏi ngăn kéo để giải quyết nhu cầu sinh lý xong đã. Nhưng khi nhìn thoáng qua đồng hồ treo trên tường, cậu lại nhận ra sắp đến giờ phải ra ngoài rồi. Cậu đành phải hít một hơi thật sâu và cầm một cái khăn lông đi vào phòng tắm, dùng vòi sen trong đó để tẩy rửa xử lý sơ qua dáng vẻ chật vật đến vô cùng của mình.
Ngón tay cậu xoa lên cánh môi hoa đầy đặn đang sưng lên như bị tụ máu và chơi một hồi, thế mà lại vân vê khiến cho hộŧ ɭε hơi nhô lên giữa hai chân sưng hẳn lên. Thẩm Gia Ngọc đứng ở phía dưới vòi hoa sen đang phun nước, nước ấm lướt nhẹ qua da thịt trên người cậu khiến cậu tê ngứa lạ thường. Một tay cậu chống vách tường, tay còn lại không kìm được mà duỗi ra đâm vào lỗ nhỏ chặt khít mềm mại, dùng sức mà quấy đảo bên trong. Đầu ngón tay cậu chạm đến màng thịt hơi mỏng kia rồi ra vào tới lui trong lỗ mềm, mang ra rất nhiều chất nhầy trong suốt.
Thẩm Gia Ngọc run rẩy dữ dội, tứ chi cậu mềm mại mà quỳ rạp xuống đất, hai chân mở rộng đến cực hạn. Cậu nâng mông lên một chút để tiện cho ngón tay của mình ra vào hơn. Kɧoáı ©ảʍ tê dại chua xót truyền đến từ chỗ lỗ nhỏ đang điên cuồng phun ra nuốt vào ngón tay, cậu khóc thút thít khẽ kêu một tiếng, dươиɠ ѵậŧ cũng co giật theo. Một luồng tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng bắn lên gạch men sứ và chảy xuống dọc theo vách tường, sau đó bị nước từ vòi hoa sen giội xuống cống thoát nước.