“Hoan nghênh tiến vào thế giới “Kim chủ ti tước” của trò chơi.”
“Kế tiếp, tôi sẽ gửi ngài cốt truyện của thế giới trò chơi này. Làm ơn hãy đóng vai nhân vật cho tốt, cố gắng dùng lỗ da^ʍ của ngài sưu tập đủ tϊиɧ ɖϊ©h͙ để ngài có thể đi đến thế giới tiếp theo.”
Thẩm Gia Ngọc chợt rơi vào một chiếc giường lớn mềm mại, cậu choáng váng cả người. Cơ thể dâʍ đãиɠ nhạy cảm của cậu vẫn còn đang chìm đắm trong cao trào mà người đàn ông do hệ thống hóa thành mang lại, đột nhiên bị thả vào thế giới bên trong trò chơi nên có hơi hoang mang ngơ ngác.
Rất nhiều mảnh ghép của nội dung cốt truyện vọt vào đầu cậu, giúp cậu hiểu những thiết lập cơ bản của thế giới trò chơi này.
Hiện tại cậu đang đóng vai một học sinh bần cùng cũng có tên là Thẩm Gia Ngọc. Học trò nghèo không quyền không thế, lại có một gương mặt xinh đẹp thanh tú, chưa kể còn lại là người song tính – những người có số lượng cực kỳ thưa thớt, nên không tránh khỏi việc có rất nhiều người ngấp nghé cậu ta với những suy nghĩ da^ʍ tà. Một ngày nọ, khi đưa rượu cho khách ở quán bar vừa học vừa làm, cậu ta bị một người đàn ông tuấn tú mặc âu phục để mắt tới và ép buộc cậu ta về chỗ của người đó. Người đàn ông tên là Lục Sướиɠ, là thiếu gia của gia tộc họ Lục vô cùng nổi tiếng, họ quản lý mấy công ty đa quốc gia. Người kia vứt vào mặt cậu ta một cọc tiền và nói nếu cậu ta chịu đi theo hắn, sau này sẽ không bao giờ phải đi ra ngoài ăn nói khép nép làm cu li nữa.
Nói đơn giản hơn thì, hắn bảo cậu ta bán thân cho mình, ý là muốn bao dưỡng lâu dài.
Học sinh nghèo cũng có tự trọng, huống chi trời sinh cậu ta đã cao ngạo nên đương nhiên đã giận đến run người, lập tức muốn đạp cửa chạy lấy người. Nhưng hiển nhiên cậu ta đã đánh giá mình quá cao, cậu ta còn chưa đi tới cửa đã bị Lục Sướиɠ trói về và cởi hết đồ ném lên giường.
Thẩm Gia Ngọc mới vừa sửa sang lại những chi tiết rải rác đó xong thì đột nhiên mông bị ăn một cái tét rõ mạnh. Trên bờ mông trắng tuyết căng mẩy lập tức có một dấu tay đo đỏ. Cậu khẽ kêu một tiếng “A”, đau đến mức khóe mắt hơi đỏ lên. Cậu bị lột sạch, cơ thể trần trụi bị đè trên giường lớn mềm mại, hai chân bị ép tách ra và quỳ xuống. Mông cậu bị bắt nhếch lên, lộ ra đóa hoa hồng nhạt non mịn.
Bị bắt bại lộ trước mắt người khác khiến Thẩm Gia Ngọc hoa hết cả mắt, cơ thể cậu không kìm chế được mà khẽ run lên. Ngay lập tức, nước da^ʍ dinh dính trong suốt từ từ chảy ra khỏi đóa hoa nho nhỏ đang thẹn thùng khép lại. Cùng với đường cong của cánh hoa, nước da^ʍ chảy từ lôиɠ ʍυ thưa thớt xuống đùi, nhỏ giọt lên khăn trải giường có màu thuần trắng.
“Lại còn giả vờ thanh cao với ông đây!” Nhìn thấy dòng nước da^ʍ đang chảy ra ồ ạt kia, Lục Sướиɠ nhịn không được mà hung hăng đánh mông người dưới thân mình: “Vừa rồi còn khóc kêu lắm cơ mà, giả vờ như một trinh tiết liệt phụ, dù có chết cũng không từ ấy! Giờ dươиɠ ѵậŧ còn chưa cắm vào mà cậu cũng đã da^ʍ đến độ tự chảy nước trước rồi! Đệt!”
Thẩm Gia Ngọc bị đánh cho vừa đau vừa sướиɠ, bờ mông trắng nõn sưng đỏ cả mảng, mang theo sự bóng loáng dâʍ đãиɠ. Bên trong đôi mắt đen nhánh đong đầy ánh nước, lông mi cậu sắp bị hơi nước dày đặc này làm cho ướt đẫm rồi, chớp mắt cái là sẽ rơi lệ.
“A ha ưm, đau quá.” Cậu không kìm được mà hơi ngửa cổ lên, sướиɠ đến mức ngón chân cũng cuộn tròn lại, cậu kêu lên đầy dâʍ đãиɠ: “Sướиɠ quá, ưm, đã quá!”
Đột nhiên, bên tai cậu vang lên một tiếng nhắc nhở lạnh như băng.
“Xin người chơi tôn trọng thiết lập nhân vật của trò chơi, đừng mới đầu mà đã dâʍ đãиɠ thế.”
Thẩm Gia Ngọc sửng sốt, vừa định hỏi như vậy là sao thì lại có một tiếng nhắc nhở khác vang lên.
“Tuy rằng hệ thống để người chơi chủ động dùng lỗ da^ʍ thu thập tϊиɧ ɖϊ©h͙ của NPC, nhưng xin hãy đi theo trình tự. Như vậy mới có thể dụ được càng nhiều dươиɠ ѵậŧ đến cᏂị©Ꮒ lỗ da^ʍ của ngài.”