Tất Cả Các Dòng Sông Đều Chảy

Chương 26

Delie luẩn quẩn trong phòng nơi Adam nằm, không dám lại chiếc giường. Cô không muốn đến gần hoặc sờ cậu; trong khi cô chỉ xua đẩy như một ảo ảnh của giấc ngủ tự nhiên. Nhẹ nhàng như một phụ nữ, dượng cô rửa ráy khuôn mặt của người chết và vuốt mái tóc ướt khỏi đôi mày rộng và đẹp...khuôn mặt của Adam bình yên, môi mím lại, như mỉm cười; tựa hồ như cậu vừa bắt đầu đi vào một sự huyền bí nào đó đã khiến cậu bối rối, và vui sướиɠ vì tìm được lời đáp giản dị đến không ngờ.

Cuối cùng, ông Charles nhìn lên và thấy gương mặt trắng bệch và dôi mắt thâm quầng của cô, dường như đang chìm sâu trong một nỗi đau khổ cố nén.

- Cháu đến với dì cháu đi. Bảo dì cháu cầu nguyện với cháu nếu dì cầu nguyện được...chúa ban cho, và chúa lấy đi...

Cô nấc lên:

- Thế thì chúa độc ác quá!

Cô nhìn cái miệng của Adam, cái miệng không bao giờ cười nữa, nói nữa, hôn nữa, im lặng, giam hãm mãi giọt lệ tràn ra từ trái tim đang vỡ tung của cô, nhưng một đốm lửa trong đôi mắt cô dường như làm cho những giọt lệ ấy khô đi trước khi rơi xuống.

Cô đến phòng người dì gõ cửa. Không có tiếng trả lời. Cô bước vào. Những bức màn đã buông xuống, căn phòng tối lờ mờ. Bà Hester đang nằm trên giường, mặt quay vào vách, chiếc khăn mùi-soa đẫm nước nắm chặt trong tay. Mắt bà nhắm nghiền, từ hai hàm răng nghiến chặt, thoát ra lời rêи ɾỉ ai oán lặng lẽ không dứt, dường như không dừng lại để thở.

- Thưa dì, cháu đây, Delie đây. Cháu có thể giúp dì được chi không ạ?

- Đi đi. Đi đi.

Delie lấy một chiếc mùi-soa từ ngăn kéo trên cùng của cái tủ com-mốt, nhúng vào nước hoa oải hương đặt lên trán bà Hester. Cô cố nhẹ tay để chiếc khăn mùi-soa ướt không làm cho bà co giật, nhưng bà không chịu buông khăn. Delie đặt một chiếc mùi-soa sạch khác lên gối. Tiếng ai oán lặng lẽ vẫn tiếp tục. Cô bước khỏi cửa sổ đến đứng bên lan can hiên nhà, tại đây cô đã thường đợi Adam từ dòng sông bước vào.

Cô nắm lan can và với đôi mắt nóng bỏng, ráo hoảnh, cô nhìn khúc quanh của dòng sông xuôi chảy. Cô đã sợ dòng sông- và Adam đã chết đuối trong một vũng nước! Dượng cô bảo rằng cậu đã ngã xuống trong khi băng qua khe, đập đầu vào một khúc gỗ ngả và nằm sấp dưới nước bất tỉnh. Chỉ một vài tuần nữa, khe sẽ khô cạn, không còn đủ nước để làm chết đuối một con chuột đồng. Nhưng đêm qua Adam lại băng ngang đấy, trong lúc trăng lặn mờ tối, trong khi khúc gỗ tướt sương đêm trơn trợt. Và cô đã để cậu đi tới đó.

Cô chạy xuống bậc thềm, chạy lên những đồi cát theo cách chúng đã đưa cậu về nhà, xuyên qua đám cây sồi và cây thông, quanh các bãi lầy khô cạn, về phía nơi cậu đã chết.

Buổi chiều hôm nay thật bình yên, thật tuyệt diệu như chế giễu cô, như trùm lên người cô; dòng sông thanh thản, những đám mây bạc làm cho bầu trời thêm xanh, những thân cây thêm bất động, đám cỏ thêm vàng. Cô chạy tiếp, không thấy gì, tam trí cô chỉ vương vấn một hình ảnh: Adam nằm bất tỉnh trong cái khe phản phúc.

Nhưng khi tới khúc gỗ ngả, cô không thể chịu được khi trông thấy nơi ấy, cô quay lại và băng qua lòng khe nơi khe đổ vào dòng sông.

Cô có thể cảm thấy những giọt lệ chưa chảy nóng bỏng trong mắt cô. Chúng ở đấy, như đọng lại thành cục cứng làm trán cô đau. Cô bước tiếp,. Đi như người mù quanh những khúc gỗ tròn và băng qua những đám lignum sột soạt. Có một lần cô ngã xuống bùn chưa kịp khô, và ao ước được chết đuối ở đấy để được bình yên. Nhưng muỗi đốt dữ dội hai bàn tay cô, cổ cô, khiến cô lại đứng lên đi tới.

Mặt trời đã khuất hẳn sau những rặng cây. Thoạt đầu cô có ý nghĩ mơ hồ là đẩy khung cảnh chết chóc ra sau cô, càng xa càng tốt. Cuối cùng, cô bước đi như một cái máy. Những đám cây thấp mỏng dần và biến đi, và cô đi qua một khu rừng bạch đàn nhựa đỏ trên một cách đồng ngập nước bao la. Không có dấu hiệu của dòng sông hay bất cứ một ánh nước loáng nào. Người cô nóng bừng vì sốt và cô rất khát.

Bỗng nhiên cảm thấy mệt mỏi, cô ngồi trên một khúc gỗ ngả xám xịt.

Tất cả điều im lặng đến nỗi cô cảm thấy như chìm sâu dưới biển. Rồi một đôi chim rừng cất tiếng cười chua chát.

Trời tối mịt dưới các tàng cây. Toàn thân cô run rẩy. Hai mươi bốn giờ qua cô ngủ rất ít, nhưng cô không ý thức gì cả ngoài cái lạnh và cái khát. Cô phải đi tiếp. Cô bước vấp ngã, quên không ngó lên các mảng trời để tìm những ánh sao quen thuộc. Cô phải đi đến dòng sông ngay...