Tất Cả Các Dòng Sông Đều Chảy

Chương 7

Tới Echuca, họ trọ ở khách sạn Palace; trong khi bà Hester nằm nghỉ, hai anh em đi xem cảnh vật. Thị trấn này nhộn nhịp, ồn ào, phố nào cũng có trồng bạch đàn và có các tháp nhà thờ hình chóp, và hầu như ở góc đường nào cũng có khách sạn.

Họ đi học theo các bờ sông và về phía cầu sắt to đến New South Wales. Cô nhảy múa qua các bụi cây thấp hình dáng trắng bé nhỏ của cô tung tăng dưới những thân cây khổng lồ, khi trong ánh nắng và bóng mát lốm đốm trên chiếc rốp trắng nhẹ và mái tóc sậm màu của cô.

Cô nhìn dòng nước lướt đi, nghĩ đến những con sông nhỏ dưới lớp tuyết chảy trong vùng núi tại chỗ cô đã ra đi. Ngày hè chói chang nóng bức này, nước ở đây có lạnh không? Cô muốn cởi tất cả ra để lội ở mé sông, nhưng Adam vẫn rảo bước không dừng lại.

Cô nhắm mắt, hít thở mùi ngan ngát của bụi bạch đàn sum suê, hăng hăng và âm ấm. Ngoài kia, một bầy chim duyên dáng đang nối nhau bơi lội. Chúng màu đen, cổ dài và mỏ màu đỏ sáng.

- Có phải chúng thật là thiên nga không?

Cô kêu lên, cô nghĩ xứ này thật kỳ lạ, tháng sáu mà có tuyết, cây cối thì không bao giờ trụi lá vào mùa đông hoặc xanh lục vào mùa hè, nhưng lúc nào cũng xám xanh hoặc nâu vàng, đôi khi màu hoa cà, còn thân cây thì xanh hơn lá.

Cả hai trở về, bị bà Hester càu nhàu suốt năm phút.

Từ khu đất mới mua, ông Charles đến thị trấn rất muộn nên nhỡ chuyến xe lửa bèn vội vã đến khách sạn gặp vợ.

Sáng hôm sau, họ lên đường về nhà mới trên cơ sở mọi thứ đều được chuyển cho chủ mới, cho tới những con dao xếp, nĩa và bàn là. Cả những người đầy tớ cũng ở lại- Một người làm công việc lặt vặt biết mổ heo, chải lông cừu, làm vườn, chăn nuôi gà vịt, một người chăn nuôi súc vật và hai người phụ nữ da đen lo việc bếp núc cùng gia đình họ.

Trước mặt họ, ngay sát khúc quanh của dòng sông và khá cao lên trên mực nước cũ, là trại ấp với những căn nhà làm bằng gỗ cứng, mái lợp ván, tòa nhà chính đối diện với con sông.

Hiên có bóng mát mọc đầy nhài trắng, lấm tấm nụ hoa và ngát hương. Một làn khói bay lên bầu không khí tĩnh mịch từ một ống khói của một ngôi nhà bên ngoài ở phía sau. Bà Hester ngồi thẳng lên, nhìn đăm đăm, quên hết cả đau đớn, khuôn mặt của bà trông dịu dàng như lúc bà mừng đón Adam trở về nhà.

Khi họ đến cửa sau, một chiếc rốp màu thoáng qua sau bể nước và có tiếng cười khúc khích nhưng không ai đi tới. bà Hester đòi đi xem nhà bếp trước tiên. Nhà bếp cất riêng ra ở phía sau, rộng và thoáng, sàn nhà bằng đá rải cát.

Delie chọn phòng mình bên trái ngôi nhà, bờ sông ở xeo xéo, bên ngoài cửa số có khung kính là một cây bạch đàn nhựa đang nở hoa. Bà Hester ở phòng ngủ phía trước.

Có ai nắm cánh tay cô, âm ấm.

- Đi xem vườn đi, em Delie. – Adam nói.

Trong đôi mắt cậu biểu lộ mối thiện cảm lặng lẽ.

Bà Hester trở lại nhà bếp, tập hợp mấy người làm đang rúc rích phía sau bể nước, bảo họ rằng bà muốn giữ gìn nhà bếp như thế nào. Mặc dù họ có đôi mắt đen hiền dịu và hàm răng thật trắng, bà Hester cũng cho rằng họ vừa xấu xí vừa thiếu đạo đức, trong những chiếc rốp vải cũn cỡn để thòi cặp chân rong khi họ lúng túng kéo lê những ngón chân trên sàn nhà đầy cát.

Cô bé nhất, Minna không lớn tuổi hơn Delie bao nhiêu.

Bên ngoài, Delie và Adam đi xem tất cả ngôi nhà phụ, rồi chạy vòng ra vườn hoa phía trước.

Cô và Adam nhìn xuống dòng sông, bờ sông có nhiều chớn nước. Con sông cong cong về phía trái lại khuất ở một khúc quanh nữa bên phải, lượn lờ chảy không một làn sóng gợn và rát trong đến nỗi thấy tận đáy sâu.

Bà Hester đã cho chở đến ngôi nhà mới nhiều thứ, những chiếc thìa xúp bạc vốn là của bà ngoại Delie giờ đây đã mòn và mỏng lét, mép thìa sắc một cách nguy hiểm, chum nước đỏ, một cái chụp đèn sơn bằng thủy tinh- Cũng như nhiều món đồ không giá trị khác như bưu ảnh cũ, bưu thϊếp, thư từ và cái rưng đầu tiên của Adam.

Khi phụ dọn đồ, cô làm bể cái chụp đèn nên bà mắng cô vụng về và bảo cô đi ngủ.

Cô quét sơ căn phòng của mình, rồi cầm nến đi xem nhà dưới trước khi thay quần áo. Cô bước qua ngôi nhà nhỏ có bìm bìm bao phủ, và đẩy cánh cửa gỗ. Qua ánh nến, cô trông thấy có mạng nhện trong một góc. Hàng trăm con muỗi bay vo ve.

Cô bước ra ngoài, tắt nến, chờ cho mắt mình quen với bóng tối.

Đêm lặng lẽ, ấm dịu. Bầu trời lấp lánh ánh sao nên không hoàn toàn tối hẳn. Dải ngân hà chạy dài, sáng nhạt.

Cởi giày và tất, cô dặt bên cạnh chân nến ở bậc thềm phía sau, và quay lại bước xuống sông. Đất vẫn toát hơi nóng của ban ngày, cô cảm tháy đất như sống động dưới đôi chân trần của cô. Cây nhài trắng với những đóa hoa chập chờn như những ánh sao mờ nhạt, tỏa hương ngào ngạt trong không khí.

Lúc bờ sông trải rộng trước mặt cô, dường như cô có thể thấy rõ hơn ánh sáng từ mặt sông hắt lên. Cô thận trọng leo xuống nước. Nước mượt mà, mát rượi quanh mắt cá chân cô, cát thì chắc và không có cỏ dại. Nước gợn lăn tăn, một ánh sao run run phản chiếu và vỡ ra như những mảnh kim cương.

Những cây bạch đàn bên bờ song đối diện làm thành một bức tường đen, không phân biệt được với bờ sông rắn chắc. Dòng sông chảy giữa hai bàn chân cô và màu đen đó với những ngôi sao như những viên đá quý trên bờ ngực láng mướt của phụ nữ. Quả quyết, không dứt, từ cội nguồn xa xôi, dòng sông chảy về biển cả xa lạ. Lần đầu tiên, cô cảm thấy sự tuôn chảy vô tận của nó thật hết sức kỳ diệu.

Dòng sông vẫn rất lặng lẽ. Thế rồi có một âm thanh không nghe rõ được, từ trên không và từ bầu trời sâu thẳm vọng xuống.

Cô cố mở mắt nhìn lên trên và cảm thấy hơn là trông thấy, cảm giác hơn là nghe thấy, những ánh ao mờ nhạt và tiếng những đôi cánh lớn vỗ nhanh…Những con thiên nga đen! Những con thiên nga đen, chúng đang bay đến một vũng nước ẩn khuất, bí mật nào đó.

Khi tiếng kỳ lạ từ những ánh sao rơi xuống đó tắt đi, cô vãn còn đứng sững như một thân cây bên bờ sông.

Cô nghĩ: “Ngày nào còn sống, ngày đó mình còn nhớ đêm nay. Cho đến già mình vẫn còn nhớ đêm nay.”