Ẩn Dục Hoan Du

Chương 8: Ꮯôn Ŧhịt̠ Cắm Vào (H)

Editor: YingHayĐiLinhTinh

Sở Đồng chỉ cảm thấy bản thân như ở trong đám mây, tiểu huyệt run rẩy trào ra nước sốt róc rách, tim nhảy lên đập kịch liệt, cô cảm thấy ngón tay trong thân thể đang chậm rãi căng ra, ngạnh sinh sinh đem mật huyệt sau lêи đỉиɦ tạo ra cái động.

"Thoải mái sao?"

Trình Ngôn trêu đùa nhìn mặt cô mang theo biểu tình da^ʍ mĩ sau khi lêи đỉиɦ, ngón tay đang không ngừng co rút xoay tròn trái phải trong đường đi.

Cái miệng nhỏ của Sở Đồng khẽ nhếch, rầm rì đáp lại: "Ha… Thật, thoải mái."

Anh nhân cơ hội rút ra ngón tay nhét vào miệng cô, kẹp lấy lưỡi cô vuốt ve, cười xấu xa nói:

"Nếm thử hương vị của em đi."

Trong miệng có vị thơm ngọt nhợt nhạt.

Đó là đồ vật tiểu huyệt cô chảy ra…

Mặt Sở Đồng đỏ càng lợi hại hơn, cô ngậm lấy ngón tay Trình Ngôn nhẹ nhàng liếʍ láp.

Lần liếʍ này xem như hoàn toàn bật lửa du͙© vọиɠ của Trình Ngôn, anh đè thấp giọng nói, du͙© vọиɠ làm tiếng của anh khàn khàn mà gợi cảm:

"Là em nói muốn, kế tiếp đừng khóc xin tha."

Sở Đồng đột nhiên cảm thấy không ổn.

Ngay sau đó, ngón tay trong miệng rút ra, thiếu niên để qυყ đầυ bóng loáng trước cửa mật huyệt, sau khi dính đầy đủ nước sốt liền đột nhiên đi vào!

"A!"

Cô nhất thời kêu lên đau đớn.

Đau!

Sở Đồng cảm giác hạ thể như bị xé rách đau đớn, cố tình tiểu huyệt lại gắt gao không ngừng co rút, bất luận như thế nào đều không giảm bớt được loại đau đớn này.

"Đi ra ngoài… Ô ô… Trình Ngôn anh đi ra ngoài… Em đau… Đau quá…"

Cô đau không chịu nổi mà đánh thân thể Trình Ngôn, đau đến khóc thút thít ô ô ô.

Trình Ngôn lúc này cũng tiến thoái lưỡng nan, côn ŧᏂịŧ khó khăn đi vào được một nửa, tiểu hoa huyệt của cô kịch liệt co rút lại gắt gao kẹp lấy anh.

Mồ hôi từ trên trán trượt xuống, thiếu niên hút khí chửi nhỏ một tiếng, vươn một bàn tay xoa chỗ hai người giao hợp, một cái tay khác vân vê đầṳ ѵú đứng thẳng của Sở Đồng.

Hoa môi nho nhỏ bị cự vật căng đến mãn trướng, mật huyệt bị anh lấp kín kẽ cơ hồ không chứa thêm được gì khác.

"Ngoan… Đồng Đồng ngoan… Thả lỏng, một lát thì tốt rồi, thả lỏng lại."

Trình Ngôn trấn an hôn lấy cánh môi trắng bệch của Sở Đồng, câu lấy lưỡi cô, liếʍ láp địa phương mẫn cảm của cô.

Đầṳ ѵú cao cao bị nắm lấy, xoa bóp vê chuyển qua lại. Hơn nữa ngón tay phía dưới tìm được hoa hạch sung huyết, vuốt ve thịt châu nho nhỏ làm Sở Đồng ở trong đau đớn dần tìm lại được kɧoáı ©ảʍ.

Trình Ngôn nhẫn đến thống khổ, ánh mắt nhìn chăm chú biểu tình thiếu nữ dưới thân, thấy biểu tình cô rốt cuộc thả lỏng, liền động thân một cái, cắm một nửa côn ŧᏂịŧ vào trong huyệt cô.

"A a a ––"

Sở Đồng tức khắc cảm giác bản thân bị xỏ xuyên qua, khóc đến lợi hại hơn. Vật trong huyệt vừa thô vừa cứng còn mang theo độ ấm cực nóng, cảm giác tồn tại cực rõ ràng.

"Ô quá lớn, quá lớn, không được, ô ô ô… Em sẽ hư mất… Học trưởng, từ bỏ được không…"

Cô khóc đến đáng thương, bộ ngực tuyết trắng cũng run run, cố tình loại bộ dáng này càng làm thú tính anh tăng vọt.

Trình Ngôn ở bên tai cô như là dã thú săn mồi gầm nhẹ:

"Đồng Đồng, sự tình đã đồng ý rồi thì không thể đổi ý."

Trình Ngôn hút khí, nhịn đã lâu mới không ở một khắc kia liền bắn ra.

Anh một ngụm ngậm lấy đầṳ ѵú cô, hạ thân bắt đầu chậm rãi đâm vào.

"Ngô… A ha…"

Quá căng… Thật thô…

Cảm giác tồn tại của côn ŧᏂịŧ làm Sở Đồng rất khó chịu, tiểu huyệt vừa căng vừa đau, nhưng bên trong nước sốt đầm đìa, thọc vào rút ra lại đột nhiên sinh ra một loại kɧoáı ©ảʍ khắc sâu.

Thì ra bị học trưởng cắm lộng là loại cảm giác này sao…

Dưới đáy lòng cô thỏa mãn mà than ra tiếng.

Sở Đồng bị nhợt nhạt thọc vào rút ra một hồi, thực mau cảm giác đau đớn liền giảm bớt rất nhiều, cô cũng bắt đầu rêи ɾỉ khi đầṳ ѵú bị đùa bỡn, tiểu huyệt bị cắm làm bên trong trở nên vừa nhẵn vừa mềm, dường như câu lấy người cho cô càng nhiều.