Ẩn Dục Hoan Du

Chương 3: Từ bỏ (H)

Editor: Claudia

Giọng anh khàn khàn, cúi đầu thở gấp:

"Sở Đồng, anh là ai?"

Ngón tay bên dưới vẫn không dừng lại một giây phút nào, anh nhẹ nhàng xoa nắn cánh hoa, cọ xát khe hở chật hẹp từ trên xuống dưới, bên trong không ngừng phun ra chất lỏng.

"Ưm a..."

Thân thể Sở Đồng run rẩy, hai mắt mờ sương nhìn thiếu niên tinh xảo trước mắt, nhẹ giọng nói: "Học, học trưởng ạ..."

Ngón tay ấn mạnh lên cửa huyệt nhạy cảm, thiếu nữ liền không khống chế được cất tiếng rêи ɾỉ.

"Gọi tên anh."

Ham muốn bị lấp đầy khiến Sở Đồng vặn vẹo eo dưới, rầm rì gọi tên anh:

"Trình Ngôn, Trình..."

Ánh mắt Trình Ngôn tối sầm lại.

"Ưm a..."

Ngón tay thô ráp xâm nhập vào nửa khe hở mềm mại, lập tức bị vách trong chật hẹp quấn lấy chặt chẽ, giống như một cái miệng nhỏ nhắn vậy, nếu đã hút chặt rồi thì sẽ không buông ra.

Dị vật xâm nhập khiến tiểu huyệt của Sở Đồng vô thức co rút, hai chân cũng muốn kẹp vào nhau, nhưng lại bị Trình Ngôn dùng chân tách sang hai bên, nên chỉ có thể vô lực cọ xát lên quần thể thao của thiếu niên.

Thoải...thoải mái quá...

Muốn tiếp tục...

Mắt cô như bị sương mù che kín, răng khẽ cắn chặt cánh môi.

Trình Ngôn cau mày, cúi đầu hôn lên tai cô: "Thả lỏng đi."

Anh ngậm lấy vành tai mượt mà, trắng nõn của thiếu nữ, cố gắng xoa dịu cơ thể căng thẳng của cô. Không ngờ đây lại là điểm nhạy cảm của cô, thân thể cô chợt run rẩy, tiểu huyệt chật hẹp lại co rút lần nữa, gắt gao xoắn lấy ngón tay của anh.

"Ưʍ...Trình, Trình Ngôn..."

Tiểu huyệt vừa xót lại vừa trướng, rõ ràng đã cảm nhận được kɧoáı ©ảʍ nhưng chẳng hiểu sao cô ngày càng cảm thấy trống rỗng.

Không đủ, không đủ.

Trong đầu óc hỗn loạn của Sở Đồng chỉ còn lại thiếu niên trước mắt. Đường cong xinh đẹp của cằm anh, môi mỏng mím chặt, trên sống mũi có lớp mồ hôi mỏng, mặt mày tựa tranh vẽ và đuôi mắt lộ sắc hồng vì du͙© vọиɠ.

Cô rướn cổ lên như muốn lấy lòng, cũng học Trình Ngôn hôn lên tai anh, cái lưỡi liếʍ dọc đường nét tinh tế, khiến hô hấp của anh thêm phần gấp gáp hơn.

Ngón tay trong tiểu huyệt bỗng nhiên chọc về phía trước, không đi vào tận gốc, sau đó nhanh chóng ra vào động nhỏ.

"Ưm a..."

Quá, quá nhanh a a a...

Trong nháy mắt nước phun khắp nơi, chất lỏng trong suốt từ kẽ mông chảy xuống khăn trải giường, tạo thành một vết sẫm màu lớn.

Trình Ngôn nhíu mày ngậm lấy thịt mềm sau cổ cô, men theo đường cong của cổ đi xuống, khi thì khẽ cắn khi thì liếʍ mυ'ŧ, để lại trên làn da trắng như bạch ngọc nhiều vết đỏ.

"Ha...Trình, a a..."

Khó có thể kiềm chế được cảm giác tê dại kéo dài từ cổ xuống eo, dường như cảm giác ấy còn nối liền với tiểu huyệt, sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ nhân đôi khiến ngón chân Sở Đồng co lại, thân thể run rẩy.

Ngón tay trong hoa huy*t hết lần này đến lần khác chọc vào điểm mẫn cảm của cô, mỗi lần xâm nhập đều khiến Sở Đồng rêи ɾỉ, Trình Ngôn nghe vậy liền hận không thể xé rách quần áo của cô rồi hung hăng giải quyết cô ngay tại chỗ.

Nhưng không được, cô vẫn còn quá chặt, sẽ làm cô bị thương mất.

"A!"

Quá trướng!

Cảm giác trướng cùng với kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt chợt kéo tới, Sở Đồng chịu không nổi mà hé miệng ngâm nga, lại lập tức bị một đôi môi rơi xuống chặn lại, chỉ có thể phát ra tiếng kêu rên đứt quãng.

"Ưm a a... Á --"

Cơn kɧoáı ©ảʍ đạt tới cực điểm, trong đầu Sở Đồng lóe lên một tia sáng trắng, eo siết chặt, ngửa cổ lên, đôi chân trần duỗi thẳng trên giường.

Dâʍ ɖị©ɧ chảy ra theo động tác ra vào của ngón tay, kèm theo âm thanh "Òm ọp òm ọp", Trình Ngôn cuối cùng cũng chịu buông tha môi và lưỡi của cô.

Nhìn khuôn mặt đẹp trai của anh, cảm nhận được ngón tay trong tiểu huyệt không có ý định dừng lại mà lại có xu hướng thăm dò thêm, sự mệt mỏi và ủy khuất vô hình sau cơn cao trào ập vào trong lòng. Nước mắt thấm ướt khóe mắt, rơi xuống theo gò má mềm mại của cô.

Cô khóc lóc rêи ɾỉ: "Không muốn...ưʍ...từ bỏ...a ưʍ...Trình Ngôn...ô..."

Trình Ngôn suýt nữa bị cô làm cho tức giận đến bật cười.

"Lúc này mới không muốn? Muộn rồi."

Ngón tay thứ ba trượt vào miệng huyệt, mạnh mẽ chen vào, dư âm sau cơn cao trào lúc nãy vẫn còn sót lại khiến tiểu huyệt cô co rút. Hai ngón tay đã khiến miệng huyệt căng tràn đầy rồi, giờ đút thêm một ngón nữa thì sao cô chịu nổi đây?

"Không được, từ bỏ... Cầu xin anh mà...a..."

Bên trong hoa huy*t bị ép buộc căng rộng ra, cảm giác trướng và đau đớn khiến Sở Đồng theo phản xạ ưỡn eo lên, có chút sợ hãi, muốn phản kháng nhưng lại phát hiện hai tay bị trói chặt, nên càng khóc dữ dội hơn.

"Đau, đau...Trình Ngôn em đau..."

Rõ ràng là đang khóc thét lên đau đớn, nhưng cái miệng nhỏ bên dưới vẫn không ngừng chảy ra dịch thể, thấm ướt cả bàn tay anh.

Lối vào ra sức chống cự lại sự xâm nhập của ngón tay, Trình Ngôn dừng lại, đôi mắt ngập tràn du͙© vọиɠ nhìn thiếu nữ khóc lê hoa đái vũ*, cảm giác được du͙© vọиɠ dưới người lại căng trướng thêm vài phần.

(*)Lê hoa đái vũ [梨花带雨的]: Giống như hoa lê dính hạt mưa. Vốn miêu tả dáng vẻ khi khóc của Dương quý phi. Sau này được dùng để miêu tả sự kiều diễm của người con gái. (nguồn: magnoliaxiaomei.wordpress.com)

Anh cắn răng chửi nhỏ một tiếng, buông cánh tay đang bị đè chặt của Sở Đồng ra, sau đó đặt tay phải của cô lên chiếc lều đã sớm dựng sẵn của mình.

Nhiệt độ nóng bỏng khiến Sở Đồng sợ hãi rụt tay lại, nhưng vẫn chạm phải hình dáng vừa cứng rắn vừa thô to.

Thiếu niên ấn cả lòng bàn tay cô lên côn th*t của anh qua lớp quần, hít một hơi thật sâu.

"Em thoải mái rồi, còn anh thì sao? Hửm?"