Chàng Ở Rể Hào Môn

Chương 34: Giải Quyết (2)

“Tôi lập tức đi tìm hợp đồng ngay !”

Tiêu Tình Tuyết nói xong cũng vội vàng đi ra ngoài.

một đám người chờ ở cửa , thấy Tiêu Tình Tuyết mở cửa đi ra, biểu hiện mỗi người đều khác nhau.

làm xong nhanh như vậy hả ?

“Bác cả, hợp đồng đâu?” Tiêu Tình Tuyết nói.

Ký hợp đồng ?

biểu cảm trên mặt mọi người đều là không tưởng tượng nổi.

Chuyện này đối với Tập Đoàn Long Thành có thể nói sự kiện đặc biệt vui mừng.

“Tiêu Bạch, nhanh đem hợp đồng lấy ra đi !” Tiêu Thiên Thành lập tức quay đầu hướng Tiêu Bạch mà thúc giục.

Tiêu Bạch nghiến răng nghiến lợi, hung hăng liếc nhìn Tiêu Tình Tuyết một cách sắc bén, vội vàng chạy đi lấy hợp đồng.

“Tiểu Tuyết, con cùng Thẩm tổng này, rốt cuộc là quan hệ thế nào?”

Tiêu Thiên Thành nhịn không được hỏi một câu.

Mọi người vừa nghe, tất cả đều đồng loạt nhìn về phía cô.

Tiêu Tình Tuyết nhíu mày, cô không thích bị người khác dùng ánh mắt như vậy dò xét, cho nên không có trả lời.

thấy cô không muốn nói, Tiêu Thiên Thành cũng không có ý định hỏi lại.

Trong văn phòng, Tề Dương vẫn như cũ ngồi ở chỗ đó, trưng ra một bộ dạng lười biếng .

Thẩm Siêu Phong đứng tại chỗ, đến thở mạnh cũng không dám.

Cuối cùng, Tề Dương mở miệng nói:

“lần này làm không tệ, tôi rất hài lòng.”

Tề Dương đã dần dần thích ứng với thân phận của mình, bây giờ ngay cả cách nói chuyện cũng không giống lúc trước.

Thẩm Siêu Phong vội vàng nói: “có thể vì Tề thiếu cống hiến sức lực, là vinh hạnh của Tôi.”

Nếu là bây giờ để người bình thường nhìn thấy cảnh này, nhất định sẽ giật mình đến ngoác mồm kinh ngạc.

. . . . . . . . . . . . . . . . . . .

Đây chính là Thẩm Siêu Phong đó!

chỉ cần động ngón tay, ông liền có thể hô mưa gọi gió ở cả thành phố Kim Hà.

thế mà bây giờ cung kính đối với người này như thế.

Quả thực là không thể tưởng tượng nổi.

“Về sau, vợ của tôi ở bên này còn muốn ông chiếu cố nhiều hơn.”

“Vâng, vâng”

Thẩm Siêu Phong sợ hãi đáp.

“Biết thân phận của Tôi thì đừng nói với ai, tôi không muốn để người khác biết.” Tề Dương lại bổ sung một câu.

“Vâng!”