Xuân hạ qua đi đông tới, thân mình Tần Thục bắt đầu xuất hiện nhiều tật xấu, trừ bỏ làn da tràn đầy vết thương chồng chất , vẫn như cũ không nhìn ra một tia dấu hiệu lão hoá, thế nhưng thân thể bởi vì hàng năm ngốc ở trong phòng lâu ngày, không tạo được kháng thể miễn dịc của một số loài vi khuẩn, sức chống cự trở nên phi thường kém.
Đặc biệt là khi những trận quất đánh ngược đãi qua đi, miễn dịch thân mình càng tệ hơn, đã bị nhiễm phong hàn, xương cốt dần dần có xu thế thoái hóa ngừng phát triển.
Nơi này là vùng duyên hải, thời tiết đặc biệt lạnh , nhiệt độ không khí một khi thấp xuống quá mức, thân thể của nàng liền chịu không nổi, cùng với cảm mạo ho khan phát sốt, liền cánh tay cánh tay cũng bất động.
Số lần hắn thao nàng cũng ở giảm bớt, trừ bỏ buộc nàng ăn cơm, uống thuốc, từng hộp thuốc lớn nhỏ chất đầy ở đầu giường, bệnh tình không giảm mà càng nghiêm trọng, Liễu Quý Xuyên cũng càng ngày càng lo âu,không rảnh lo cho công ty , mỗi ngày ở nhà tìm danh y.
Nhìn bằng mắt thường cũng có thể thấy được cảm xúc nóng nảy của hắn ,thân thể cũng hao gầy xuống, mất đi tinh lực, dễ giận, nhưng dù hắn liền phát hỏa cũng không dám đối với nàng như cũ nữa, sợ làm nàng chịu kí©ɧ ŧɧí©ɧ bệnh sẽ càng nghiêm trọng.
Chìm trong cảm xúc nôn nóng giằng co như vậy tầm nửa tháng, mùa đông nhiệt độ không khí lạnh băng, thân thể càng ngày càng kém, hắn chuẩn bị đổi nơi khác để làm trị liệu cho nàng , nhiệt độ không khí Singapore là lựa chọn không tồi , triệu tập đội ngũ chữa bệnh , dùng thời gian một ngày , đem nàng mang đi, rời đi căn phòng cơ hồ đã giam nhốt nằng nửa đời người.
Tần Thục không khoẻ, bắt đầu ho khan nghiêm trọng, mỗi một chút run rẩy của thân thể , đều đưa đến mãnh liệt đau đớn kí©ɧ ŧɧí©ɧ thần kinh.
Tạm thời dừng chân ở khách sạn,đoàn chữa bệnh mỗi thời mỗi khắc đều ở bên cạnh quan sát nàng , không dám xuất hiện một tia sơ sót, nếu không hậu quả rất nghiêm trọng, tử vong cách nàng không xa.
Mép giường có rất nhiều thiết bị dụng cụ mà nàng nhìn không hiểu , có cái kẹp, kẹp lấy ngón trỏ nàng , cũng có đồ vật lạnh lẽo dán ở trên người nàng .
Ban đêm độ ấm rất cao, dù vậy, trong phòng vẫn là mở hệ thống lò sưởi, Liễu Quý Xuyên ngồ trên ghế cạnh mép giường , cúi đầu chống hai chân, bên tai truyền đến tiếng hít thở không mấy bình ổn của nàng .
“Khụ…… Khụ khụ, khụ!”
Nàng lại bắt đầu ho khan, thân mình đau quá, mỏi mệt cố gắng mở to mắt, môi khô ráo suy yếu đóng mở.
“Liễu Quý Xuyên……”
Thân mình nam nhân cứng đờ, chậm rãi ngẩng đầu, tóc đã dài hơn rất nhiều, che đậy lông mày sắc bén, thế nhưng lại có chút nhu hòa, hốc mắt đỏ lên, ánh mắt sắc bén thế nhưng cũng có một ngày rã rời co quắp bất an nhìn nàng.
“Để tôi chết đi.”
Nàng rốt cuộc đã nói ra cái câu mà hắn không muốn nghe nhất.
Liễu Quý Xuyên căng chặt môi, hô hấp càng nặng.
Hắn vươn tay, chỉ vào nàng, cắn răng uy hϊếp , đôi mắt trừng lớn, “Em đừng cho tôi hiện tại không dám động em, câm miệng trị liệu thật tốt cho tôi, còn dám nói thêm một lần nữa, tôi sẽ đánh em!”
Nước mắt lặng lẽ rơi xuống, nhỏ giọt đến gối đầu , ánh mắt không chút ánh sáng nhìn hắn.
“Vì sao…… Tôi đã thành như vậy, anh còn không chịu buông tha cho tôi?”
Hầu kết trượt lên trượt xuống, hốc mắt càng ngày càng hồng.
“Buông tha tôi, tôi đau quá, còn chưa đủ sao? Cái gì cũng đều đã cho anh…… Tôi còn có cái gì đáng giá mà còn lưu lại cái mạng này?”
“Là em không chịu buông tha tôi!”
Hắn đột nhiên đứng dậy hướng về nàng hung ác rống to, nước mắt nhanh chóng trào ra bên ngoài , càng ngày càng nhiều, khống chế không được, cổ mặt đều đỏ lên chỉ vào nàng.
“Tần Thục! Em vô tâm không phổi, ở bên người tôi nhiều năm như vậy, có khi nàolà chịu thành tâm a liếc mắt nhìn tôi một cái, em không nói yêu tôi, em không chịu chấp nhận tôi, thời thời khắc khắc đều nghĩ cách chạy trốn khỏi tôi, tôi chịu đủ rồi, tôi chịu đủ rồi a!”
Hắn giống như điên rồi rống to kêu to, bắt lấy đầu tóc chính mình , nước mắt theo cằm rơi xuống trên mặt đất, “Tôi phải làm sao thì em mới bằng lòng buông tha tôi a!Em sẽ yêu tôi sao? Muốn tôi làm thế nào? Trừ bỏ thả em đi, trừ bỏ làm em chết, em mẹ nó tột cùng là còn muốn tôi làm điều gì khác sao ?, tôi nếu không tìm cách uy hϊếp em, thì em chịu lưu lại bên cạnh tôi sao?”
“Tôi cho rằng em sẽ ngoan ngoãn nghe lời, kết quả em căn bản là không có! Hết thảy đều mẹ nó là tôi tự mình đa tình, em yêu tôi đi,là cách buông tha cho tôi? Tôi cũng cầu xin em, cả đời dài như vậy , có thể đừng ủy khuất chính mình cùng tôi sống tót qua đời này được không?”
Hắn thống khổ bắt lấy quần áo trước ngực mình , nhìn ra được hắn là khó chịu cực kỳ, hô hấp không thông , khom lưng đỡ lấy mép giường che lại trái tim, từng ngụm từng ngụm thở dốc, đôi mắt ửng thoạt nhìn rất dữ tợn, dung mạo vốn vô cùng yêu nghiệt , chung quy cũng không thắng nổi thời gian, trở nên tiều tụy như thế.
Tần Thục chậm rãi nhắm hai mắt lại.
Nàng trước sau cũng không nói ra câu nói trong lòng.
Cả đời dài như vậy, cho nên nàng mới càng không muốn cùng hắn ở bên nhau, vì sao nàng không thể có được cuộc sống sinh hoạt mà mình muốn.
Nhưng cả đời đã thế này, cũng không đổi được.
Trị liệu gần hai tháng, bệnh tình của nàng đã được khống chế, muốn sản xuất ra loại thuốc phù hợp tốt nhất cho nành, Liễu Quý Xuyên buông tay công ty trong nước, mua một tòa biệt thự ở khu ngoại ô an tĩnh, dân cư thưa thớt, trừ bỏ đội ngũ chữa bệnh thay phiên đúng giờ đến kiểm tra, cũng không hề có người làm, cuộc sống hàng ngày của nàng, hắn đều tự mình chăm sóc.
Ánh mặt trời vẫn như cũ thực tươi đẹp, thời tiết hơn ba mươi độ , thoải mái có chút khô nóng, biệt thự cũng không bật điều hòa, nàng còn mặc áo ngoài, ngồi trên xe lăn trong viện, cây ngô đồng tươi đẹp rũ người đón ban mai .
Đã bao nhiêu lâu không được hít thở không khí bên ngoài , nhắm mắt tận hưởng say mê một khắc này, gió nóng hầm hập thổi tới, đối với nàng lại phá lệ ấm áp.
Liễu Quý Xuyên gấp xong quần áo, dọn ghế đi đến, ngồi xuống bên người nàng, thân ảnh cao lớn đến gần, một phần dương quang bị che đậy.
Nàng mở mắt, vẫn như cũ dựa vào trên xe lăn, ngẩng đầu nhìn trời, tay đặt ở đầu gối lại bị hắn nắm lấy.
Tay rất lớn, đem cả bàn tay nàng bao bọc lấy, đặt ở trên đùi của mình , tinh tế cọ xát , ôn nhu vuốt ve làn da nàng .
Quay đầu ngóng trong nhìn nàng,dung nhan mỹ lệ,chóp mũi nho nhỏ tinh xảo nộn hồng, sắcmôi phấn nộn ướŧ áŧ, thời tiết quá nóng , trên trán cũng ra chút mồ hôi.
Không biết thời gian đã qua bao năm, nàng vẫn như cũ như lầm đầu gặp , trừ bỏ không thấy được tươi cười của nàng, thì hết thảy đều không có gì in hằng lên người nàng.
“Tần Thục.”
Người bị kêu tên không đáp lại, cũng không muốn đáp lại.
“Buổi tối muốn ăn cái gì?”
“Ăn chút thịt đi, em gầy.”
“Vậy xương sườn, chờ lát nữa tôi cho người hầm một ít đưa tới cho em .”
“Em không ăn lương, tôi đã đổi phương pháp loại bỏ đi mùi tanh rồi, còn muốn ăn cái gì?Món thịt khác thì sao.”
Hắn lot ự mình nói, tựa hồ biết nàng sẽ không đáp lại, cũng tự nhiên không ngừng .
“Rau xanh đi.”
Nàng đột nhiên mở miệng, Liễu Quý Xuyên sửng sốt, hai mắt hơi hơi mở to .
“Thanh…… Em muốn ăn rau xanh?”
“Phải.”
Ánh mắt Tần Thục vẫn như cũ nhìn lên không trung xanh thẳm, không chú ý tới vui sướиɠ của hắn.
“Được, tôi cho người đưa đến đây, muốn ăn rau xanh xào với cái gì?Hay chỉ ăn rau xanh không? Còn muốn ăn thịt sao, có món gì em muốn ăn nữa không?”
Trong giọng nói ai cũng có thể nghe ra được hắn không giống với ngày thường, hưng phấn thậm chí kích động.
“Đều được.”
Hắn vội vàng đáp ứng, đi đến trong phòng gọi điện thoại để người đưa đồ ăn đến.
Ánh mắt Tần Thục chậm rãi buông xuống, cúi đầu nhìn đôi tay chính mình, hai tay gắt gao nắm lại, một bàn tay mang theo nhẫn kim cương màu bạc, rất nhiều năm không để tâm, nó vẫn hiện hữu trên người nàng , nghĩ đến đây hô hấp trầm hơn một chút thở dài.
Cả đời, quá dài.
Hà tất làm gì , Tần Thục.