Từ ngày Đường Duệ mật báo cho hắn đã qua gần một tháng, miệng vết thương của hắn bởi vì tìm đường chết điên cuồng làʍ t̠ìиɦ, đã băng đi băng lại rất nhiều lần, cuối cùng ngoan cường khép lại.
Cô muốn đi trường học , Liễu Dục không suy nghĩ bác bỏ, vết thương trên đùi còn chưa tốt, vạn nhất lão nhân kia thừa lúc hắn không chú ý, đem cô bắt đi chẳng phải là xong rồi sao.
Hắn phải nghĩ biện pháp giải quyết một chút, lão nhân kia không phải là muốn hắn phải nghe lời phục tùng sao, hắn cố tình muốn cùng ông ấy phản kháng.
Hắn bên này sứt đầu mẻ trán nghĩ cách, Vệ Duy Nhất sáng sớm tinh mơ tỉnh lại, thấy hắn còn chưa tỉnh lại, trực tiếp ngồi lên xe lăn, tự mình đến trường.
Cô đã một tháng không đến trường học, cũng không muốn cứ ở mãi bên người hắn, cái gì cũng không cho làm, xem cái tin nhắn thôi hắn cũng ghen ồn ào nửa ngày, mỗi ngày da đầu đều tê dại hận không thể gϊếŧ chết hắn.
Chờ hắn tỉnh lại phát hiện không thấy cô, Liễu Dục liền nóng nảy, thiếu chút nữa đem xốc cái ghế sopha duy nhất trong phòng hướng lên trời, lớn tiếng kêu tên cô.
Đúng lúc này, Đường Duệ gọi điện thoại đến.
"Tôi ở trường học thấy cô ấy, cô ấy ở phòng học ngồi học , hẳn là chưa nói cho cậu biết, nếu nói khẳng định không có khả năng cậu để cô ấy ra ngoài."
"Mẹ nó ai cho cô ấy không nghe lời tôi!Phòng học nào, lão tử này liền đi qua bắt người!" Hắn kẹp điện thoại bên tai , một bên mang quần, vô cùng lo lắng cầm chìa khóa chạy ra bên ngoài .
Đường Duệ cảm thấy phản ứng của hắn có chút quá độ, "Cậu không cần sốt ruột, có tôi bên này nhìn giúp cậu, dù sao cha cậu còn chưa đổi người khác đến đem cô ấy bắt đi, chỉ cần tôi không động thủ cô ấy sẽ không có việc gì."
"Lão tử không tin cậu! Cậu đối cô ấy chính là nhân vật nguy hiểm nhất , cách xa cô ấy một chút cho tôi , cút đi!"
Điện thoại bị ngắt , Đường Duệ bất đắc dĩ bĩu môi, hướng tới phòng học đi qua .
"Tự mình đi học, lá gan thật đúng là lớn a."
Nghe được thanh âm trên đầu cô bất giác ngẩng đầ lên nhìn, thấy là Đường Duệ thì Vệ Duy Nhất tiếp tục thu thập bút viết , "Cậu cũng sẽ không làm gì tôi, tôi vì sao không đi học, chẳng lẽ muốn tôi bị cậu ta phiền chết sao?"
Đường Duệ tức khắc cười lên, bởi vì có quan hệ phụ trợ, tươi cười phá lệ ngông cuồng, kéo một cái ghế bên cạnh ngồi xuống, "Tôi là nói chân cậu đều đã thành như vậy rồi, ngồi xe lăn đi học cũng không sợ xảy ra chuyện sao?."
"Tôi xin trường học cho người chuyên chiếu cố cho người tàn tật đến giúp, tới trường học sẽ có xe chuyên dùng đón đưa."
Đường Duệ chống đầu như bừng tỉnh nga một tiếng, "Trường học còn có loại đồ vật này nữa sao."
Cô cúi đầu tiếp tục viết cái gì đó lên vở , bộ dáng nghiêm túc học tập , thật là chăm chỉ, Đường Duệ còn nhớ rõ cô từng nói qua , lấy thành tích của cô , đại học đều có thể đậu, không phải ai cũng có đủ tự tin để nói những lời này.
"Vệ Duy Nhất, có đôi khi tôi cảm thấy cậu rất đáng thương."
Tay cầm bút của cô đột nhiên dừng lại, thậm chí trên giấy còn bị vạch một nét dài.
"Tôi không đáng thương." Thanh âm lãnh đạm kiên định.
"Rõ ràng thành tích tốt như vậy, lại bởi vì Liễu Duc mà không thể sống tùy tâm sở dục, đây còn không phải đáng thương là gì? Nếu đem đầu óc thông mình của cậu cho tôi thì tốt rồi."
Cô nhấp nhấp đôi môi, ngước mắt nhìn cậu ta, "Cậu là đang ghen tị với tôi sao?"
Đường Duệ cười, "Có thể nói là như vậy."
Bầu không khí tức khắc trầm mặc, hai người ai cũng không mở miệng nói chuyện, cô cúi đầu tiếp tục viết.
Ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân của giày cao gót , còn tưởng rằng lão sư đến, ngẩng đầu nhìn, phát hiện là một người quen thuộc, tóc dài màu đen cuộn sóng đáp trên vai, quần áo phong cách thành thục , quả thực không giống bộ dạng của một sinh viên .
Bạch Chi cố ý nhìn thoáng qua xe lăn cô đang ngồi, cười càn rỡ cực kỳ, "Tôi thấy trong danh sách người tàn tật viết tên của cô, còn tưởng rằng là hoa mắt, tới đây xem một chút, không nghĩ tới đúng thật là Vệ Duy Nhất cô a, sao vậy, ba cô lấy tiền từ đâu ra mà cho cô vào đại học vậy? Nghe nói công trường xảy ra chuyện nên có bồi thường, không phải là dùng này số tiền đi?"
"Thật đáng thương thật đáng thương ha ha ha, cô mẹ nó sao lại thành người tàn tật! Có cần nhờ học tỷ này chiếu cố cho hay không? Tôi thực thiện lương a."
Cô ta cười đến không khép miệng được, khuyên tai tua rua khoa trương mà cũng run rẩy theo .
mặt Vệ Duy Nhất không biểu tình , cũng không cảm thấy bị động chạm gì, chỉ thấy cô ta bị thần kinh.
Đường Duệ bị tiếng cười cùng động tác khoa trương của Bạch Chi, cầm lòng không đậu mà cũng cười, phát giác có người ngồi cạnh, vội vàng im miệng nói xin lỗi.
"Không phải cười cô."
"Tôi biết."
Bạch chi lúc này mới phát hiện bên người Vệ Duy Nhất có một nam sinh đang ngồi, tóc ngắn sạch sẽ, ngũ quan cương ngạnh , hốc mắt thâm thúy cơ trí,áo xanh phối với áo khoác trắng bên ngoài, tràn đầy hormone thanh xuân , ngồi ở trên ghế hai chân dài phản cuộn lên , có thể thấy là rất cao, khí chất nổ tung.
Tức khắc thu lại tươi cười khoa trương, đôi tay tinh tế đặt ở trước bụng , nở một nụ cười ưu nhã .
"Ai nha Duy Nhất, chân bị thương sao lại không cùng học tỷ nói một câu, có bị nặng không a? Học tỷ quen biết toàn bộ lão sư ở đây, bói một tiếng sẽ chiếu cố cô hơn một chút a!"
Vệ Duy Nhất nhướng mày, xem thái độ của cô ta đột nhiên biến chuyển, hỏi trọng điểm, "Cái kia, giới thiệu một chút, vị bên cạnh cô là ?"
Đường Duệ thực tự giác giới thiệu, "Năm nhất công trình ban ba Đường Duệ, xin chào học tỷ ."
Hắn lộ ra ý tươi cười, thanh âm ôn nhu từ tính vững vàng , trong phút chốc giống như có thứ gì trong tim nổ tung, đôi mắt Bạch Chi nhìn thẳng, vươn tay tới.
"Học đệ xin chào! Tôi, cái kia tôi là năm hai khoa diễn xuất, Bạch Chi, Bạch trong màu trắng, Chi trong sơn chi !"
Hắn như bừng tỉnh gật đầu, cầm tay cô, "tên học tỷ rất êm tai."
"Cậu cũng vậy! Tên cũng rất dễ nghe!"
"Cảm ơn học tỷ."
Đường Duệ muốn đem tay lùi về , thấy cô lại duỗi một cái tay khác ra, đôi tay bao vây tay hắn, ánh mắt phát ra ánh sáng si mê.
Bàn tay thô ráp, lòng bàn tay còn có vết chai, vừa thấy chính là do chơi bóng rổ lâu năm mà lưu lại! Bàn tay to rộng, rất ấm áp , má ơi, cứu mạng, người nam nhân này thật soái!
Vệ Duy Nhất nhìn khóe miệng cô ta nước miếng sắp ngăn không được nữa, cô ta đột nhiên mở miệng, trước nuốt nước miếng, nheo mắt lại si ngốc cười, "Học đệ cho cái phương thức liên hệ đi ? Nhân duyên của tôi rất rộng, có chuyện gì tôi che chở cậu!"
Tươi cười ở khóe miệng Đường Duệ có chút cứng đờ, "Được...... Có thể buông tay trước không? Tôi muốn lấy di động."
"Được được được!"
Cô ta kích động đến sắp nhảy dựng lên, hoàn toàn đã quên mục đích tới nơi này là để nhục nhã cô, cầm trong tay số điện thoại, hưng phấn nhảy nhót rời đi.
"Cô ta hình như thích cậu." Vệ Duy Nhất nói.
Đường Duệ cầm ngón tay tê mỏi lắc lắc, "Tôi nhìn ra được, sức lực thật lớn."
"Không tồi, cô ta chính là đại tiểu thư xí nghiệp nhà họ Bạch, có quan hệ tốt, cũng không có hại gì đối với cậu ."
Mày rậm sắc bén nheo lại, nhìn vào đôi mắt cô có vài phần biến hóa, "Tôi giống loại người sông nhờ đeo bám quan hệ lắm sao?"
"Ân hừ, ai biết được."
Đường Duệ thở dài, lắc đầu đứng dậy, "Tôi đi trước, chờ lát nữa Liễu Dục sẽ đến đây, phát hiện tôi ở cùng một chỗ với cậu, nói không chừng tôi lại bị hủy dung."
Vệ Duy Nhất sắc mặt bỗng nhiên biến đổi, "Cậu đem chuyện tôi đi học nói cho cậu ta?"
"Ân hừ, ai biết được."Đường Duệ buông tay, học khẩu khí của cô hừ hừ cười, lui về phía sau đi ra phòng học.