Bầu không khí ngột ngạt bao trùm lên cả căn phòng , hắn giống như đem cô nhốt ở một cái chai nhỏ hẹp, ngay cả hô hấp thông thuận cũng là một loại xa xỉ.
Đem cô coi như món đồ chơi, khóa cùng hắn một chỗ, tùy ý hắn điều khiển các thao tác, nhìn được phản ứng thú vị nào đó của cô thì du͙© vọиɠ hư không của hắn mới được thỏa mãn.
Ngay cả hiện tại, hắn cũng dùng hết các mối quan hệ, đem cô nhét vào chung trường đại học với hắn, trước một ngày tiến vào trường đại học, cô tham gia một cái khảo thí cho có lệ, cô vĩnh viễn cũng sẽ không thể rửa sạch cái danh tiếng học sinh dựa vào quan hệ để tiến vào trường.
Chung quanh mấy lão sư đối với cô thực khách khí, không biết là đang sợ hãi cái gì.
Thật phiền.
Rõ ràng hiện tại cô có nhiều tiền như vậy, thậm chí cô còn muốn rời đi càng xa càng tốt muốn thoát ly khỏi hắn, nhưng hiện thực cho cô biết cô vĩnh viễn sẽ không thoát được sự khống chế của người này ,
Liếc mắt nhìn người đang lái xe , cô đột nhiên cảm thấy hắn không có gì là không làm được, nếu thật sự đào tẩu , dù cho chân trời góc biển thì hắn cũng có khả năng bắt cô trở lại , nhà hắn rốt cuộc là làm gì.
Vệ Duy Nhất chống cằm tự hỏi, xe không biết từ khi nào đã ngừng, Liễu Dục bắt lấy tóc cô để cô quay đầu, nhìn vào đôi mắt lạnh thấu xương của hắn .
"Em đang suy nghĩ cái gì?"
"Không có gì." Mặt không biểu tình trả lời.
"Dám nghĩ đến thằng khác em chết chắc rồi!"
"Không có."
Liễu Dục buông tay dựa ra sau , "Đúng rồi, tôi còn chưa hỏi em là em học ngành nào"
"Công trình."
Hắn nhíu mày, "Vì sao lại chọn cái này?"
"Thích."
"Vậy em thích tôi sao?"
Cô liền không hé răng, bỗng nhiên hối hận đã nói ra chữ kia.
Trơ mắt nhìn biểu tình của hắn từ bình tĩnh dần dần biến thành phẫn nộ.
Cuối cùng bị âm thanh chấn động của điện thoại vang lên mà đánh vỡ.
Hắn cúi đầu nhìn thoáng qua tên trên di động, Vệ Duy Nhất vì vậy mà nhẹ nhàng thở ra một hơi, nơi không ai phát hiện ngón tay cô cũng đang run rẩy.
Cầm di động lên tựa hồ như đang cân nhắc cái gì, nhìn cô một cái.
"Không phải muốn đi học sao, xuống xe đi."
Xe ngừng ở cổng lớn, cô không kịp đáp lại một câu, cơ hồ là gấp không chờ nổi mà xuống xe.
Liễu Dục không thoải mái bĩu môi, nhận điện thoại.
"Lão cha có chuyện gì."
"Tới công ty một chuyến ."
"Lão cha đang mơ tưởng gì vậy, khi nào đến lượt ông ra lệnh cho tôi vậy."
Đầu kia truyền đến một tiếng trào phúng, "Phải không? Vậy ta sẽ cho người điểu tra một chút cô gái tên là Vệ Duy Nhất thì sao? ."
Trong giây lát khóe miệng hắn sắp không giữ được độ cong nữa, sắc mặt nháy mắt trầm xuống.
"Lão cha chờ!"
Ném di động xuống, dẫm chân ga chạy nhanh như bay.
Ở cửa lớn đột nhiên có một người mặt hùng hổ bước vào, đại sảnh lầu một qua lại rất nhiều nhân viên không khỏi quay đầu liếc nhìn, ở phía trước ánh mắt thư kí đã định vị ra Liễu Dục liền chạy tới.
"Chủ tịch đã ở văn phòng chờ thiếu gia một hồi lâu ."
Liễu Dục không phản ứng trả lời hắn, trực tiếp đi lên thang máy ấn tầng 38 , một chân không kiên nhẫn mà dậm trên mặt đất, phát ra tiếng vang.
Thang máy lắp kính trong suốt nhanh chóng di chuyển đi lên, ánh sáng lúc sáng lúc tối thay phiên nhau chiếu vào, thư lí đứng cạnh một tấc cũng không rời, chờ sau khi hắn rời khỏi sảnh đi vào thang may cũng vội vàng đuổi kịp.
Liễu Dục một chân đá văng cửa, đối diện một nam nhân trung niên đang ngồi ngón tay cầm bút máy chuyển động, nhìn hắn một cái, con ngươi sắc bén không có sai biệt gì lắm tương tự nhau, đường cong ngũ quan lãnh đạm cương nghị , uy nghiêm không thể xâm phạm.
"Lão cha mẹ nó muốn chết sống kêu tôi đến đây làm gì!"
Không đợi hắn tiến lên, hai bên không biết từ khi nào đã xông tới hai người đàn ông vạm vỡ , ăn mặc âu phục giống nhau , trên lỗ tai còn có tai nghe vô tuyến, rõ ràng là bảo tiêu.
"Làm gì!"
Nam nhân dựa vào ghế, đem bút máy ở đầu ngón tay chuyển động, lạnh nhạt trầm giọng mở miệng.
"Đánh."
Vừa dứt lời, Liễu Dục bị đá mạnh một cú mà ngã trên mặt đất, sau khi bị ăn liên tiếp thêm hai cú đá nữa thì, nghênh đón những nắm tay đầy hữu lực, hướng trên người hắn mà đấm đá túi bụi.
Hắn như thế nào có thể chịu đựng được loại này khuất nhục này, thậm chí nhảy dựng lên cũng phải phản kháng, một bảo tiêu trực tiếp ấn xuống hai tay hắn, không thể động đậy, sức lực hắn tuy lớn, nhưng khả năng làm sao có thể sánh với hai người đã chịu qua huấn luyện chuyên nghiệp.
Tiếng đấm đá vang dội khắp phòng, bụng Liễu Dục bị ăn hai cú đá mạnh , sắc mặt dữ tợn thống khổ há to miệng, hô hấp tɧác ɭoạи nhịn không được ho khan lên, phẫn nộ tràn ngập hai mắt, cơ hồ muốn trừng rớt cả tròng mắt, dùng hết toàn lực nâng chân lên , ý định hướng về nửa người dưới của một trong số hai người đàn ông kia hung hăng cho anh ta một đá.
Ai ngờ động tác sớm đã bị phát giác , anh bảo tiêu kia nghiêng ngườ trốn một chiêu này, giơ nắm tay lên hướng trên mặt Liễu Dục cho một đấm.
Khuất nhục, hoàn toàn khuất nhục, hắn đời này dù là đánh nhau với ai, thì cũng chưa có ai dám hướng lên trên mặt hắn đánh!
Máu mũi nháy mắt chảy ra, một bên xương gò má cũng sưng lên.
"Lão cha mẹ nó bức......"
Nam nhân trung niên nhướng mày, "Lão tử không nhớ là có giáo dục con nói lời thô tục, dám mắng mẹ con, hướng miệng nó đánh."
"Rõ!"
Bảo tiêu thu được mệnh lệnh, một quyền trực tiếp đánh lên, không biết có cái răng nào bắt đầu lung lay không nữa, trong miệng trên mặt đều đã chảy máu.
Trận ẩu đả giằng co này mất hai mươi phút, thẳng đến cuối cùng hắn rốt cuộc không mắng ra nổi một câu, nằm trên mặt đất dù động đầu ngón tay cũng đều xa xỉ, mặt mũi bầm dập, hô hấp hấp tấp, híp mắt thần chí dường như đã mơ hồ.
Nam nhân hạ lệnh dừng lại, đứng lên, buông bút máy, chậm rì rì hướng hắn đi đến, ánh sáng hắt lên giày da màu đen đạp lên cánh tay hắn, dù đã hơn 40 tuổi , cạo râu sạch sẽ lại phá lệ trầm ổn mị lực, đối với con trai nằm trên mặt đất châm chọc mỉa mai.
"Con không phải rất lợi hại sao? Dám dùng quan hệ của ta mà làm việc,để người của lão tử đi hủy một đống phòng thổ địa quy hoạch, còn dám dùng quan hệ của ta đem một đứa con gái đưa vào Đế Đại, con thực càn rỡ ."
Liễu Dục muốn động nhưng không động nổi, tròng mắt trừng lớn nổi lên tơ máu, há to miệng hô hấp thô lỗ, không khí hít được đa phần đều là không khí loãng, trước mặt chỉ nhìn đến được đôi giày da.
Đột nhiên, cha hắn ngồi xổm xuống dưới , nắm lấy tóc của hắn giật ngược lên, nâng lên gương mặt thảm không nỡ nhìn kia, Liễu Quý Xuyên thấy khuôn mặt bầm dập của con trai không nhịn được mà nở nụ cười.
"Mắng tiếp a, sao không mắng nữa? Cô bé kia đối với con mà nói rất quan trọng đi, để cho con việc như vậy cũng dám làm , con nói xem có phải ta đã nắm được nhược điểm của con rồi không?”.
"Cha dám......" Hắn nghẹn ngào gắng sức buông ra lời cảnh cáo lão cha mình, nhưng lời nói , nói ra cũng nghe không rõ lắm.
Lão cha vỗ vỗ khuôn mặt hắn, mày kiếm sắc bén , "A, tiểu quỷ , mẹ con lúc ấy, lão cha con chính là vác rìu đem bà ấy khiêng về, còn xem con như vậy, còn dám nhận là con trai ta? Đúng là mất mặt lão cha của con."
"Cha muốn làm gì..." Da đầu khẽ động, kéo đôi mắt sưng đỏ hướng lên trên nhìn cha mình, phá lệ chật vật.
"Cha muốn làm gì?"
"Chỉ là cảm giác con gần đây thực không nghe lời , lời ta nói đều trở thành gió thoảng bên tai, còn dám cầm tiền của ta cho đi cho vay nặng lãi."
Khóe miệng Liễu Dục cười nhạo, thế nhưng vẫn còn cười được, "Lão cha, cha không sợ tôi đem chuyện cha bao dưỡng mấy người phụ nhân truyền ra cho truyền thông sao?"
"Chậc chậc chậc."
Liễu Qúy Xuyên vẻ mặt đáng tiếc lắc đầu, buông tóc hắn ra.
"Đây là con trai ta sao, chỉ số thông minh sao lại thấp như vậy ,ta chuyên môn thả ra các tin tức giả cho con mà con vẫn không phân biệt ra, chính là cố ý để cho con bắt được nhược điểm của ta lấy lí do đó mà cho con tiền sài, hiện tại nhìn một chút, ai thắng? lão tử ta lại bắt được nhược điểm của con trước ."
Liễu Qúy Xuyên lấy tay chống hai chân đứng dậy, nhìn con trai mặt mũi bầm dập, đá đá hai chân, tay cắm vào túi, cao cao tại thượng cúi đầu coi rẻ con trai.
"Cuộc đánh đố này con thua, từ giờ trở đi, thẻ ngân hàng sẽ bị đình chỉ, một phân tiền cũng sẽ không cho con, chỉ là cô bé mà con thích, ta sẽ tiếp tục cho lưu tại ở Đế Đại, còn con, trước mắt ta chưa nghĩ ra nên định đoạt con như thế nào , nhưng trong khoảng thời gian này , nếu con còn dám làm ra chuyện gì làm ta không thoải mái, ta liền lấy cô bé ra uy hϊếp con."
Liễu Quý Xuyên nhếch khóe miệng lên, "Đây chính là con chủ động đem nhược điểm đưa tới cửa, cũng đừng nói ta chưa cho con cơ hội."