Tắm rửa xong, kéo cửa phòng tắm ra, liền nhìn thấy có người đang đứng ngay bên ngoài.
Cô nắm chặt khăn tắm trên người , gương mặt bị hơi nước làm hồng ửng lên phá lệ làm hắn mê muội, chống lên khung cửa đang cười ngu đần .
"Cậu vừa rồi vẫn luôn đứng ở chỗ này rình coi sao? Biếи ŧɦái."
Liễu Dục trừng lớn đôi mắt, "Em mắng ai biếи ŧɦái !Thân thể em còn chỗ nào mà lão tử chưa thấy qua ? Thời điểm em cao trào,cũng không thấy em mắng lão tử như vậy!"
Cô làm lơ lời hắn nói, sải chân đi ra ngoài, đầu tóc ướt dầm dề rơi lõa xõa trên vai, bọt nước trên người không ngừng hướng rơi xuống làn da nộn ngọc mịn màn.
Cầm lấy di động trên đầu giường, mới phát hiện đã sớm hết pin, sau khi sạt pin cho điện thoại, cầm quần áo chuẩn bị đi vào phòng tắm thay đồ.
Ai ngờ Liễu Dục trực tiếp cướp đi quần áo của cô.
"Mặc cái gì mà mặc, không cho mặc, em cứ trần trụi thân mình như vậy cho tôi!"
"Cậu biếи ŧɦái sao?"
"Tôi biếи ŧɦái đại gia em! Trên người của en tôi chỗ nào mà chưa nhìn qua, tôi cứ muốn nhìn em tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ , không được sao!"
Hắn vô cớ gây rối, giống như một đứa trẻ muốn dành được sự chú ý mà không ngừng quấy rối .
Thậm chí còn động thủ kéo khăn tắm trên người cô xuống , Vệ Duy Nhất làm ra động tác phòng bị cuối cùng, là ngã vào trên giường mà đá hắn, nhưng nhanh chống bị hắn ấn trụ bả vai, trực tiếp ức hϊếp mà nằm nè ở trên người cô .
"Không... Lên!"
Hai chân hắn quỳ gối bên cạnh người cô, giữ chặt hai cánh tay mảnh khảnh đưa cao quá đỉnh đầu, cúi đầu ngửi mùi thơm trên người cô.
"Em thơm quá , thật muốn cắn một ngụm."
Sức lực không địch lại hắn, biết giãy giụa cũng đều là phí công, cô đơn giản là nằm bất động, Liễu Dục thấy có cơ hội, liền ghé vào trên cổ cô mà gặm cắn lên, răng nanh cắn lên làm cô đau đớn, liếʍ mυ'ŧ ra một đám dấu hôn, từ cổ đến bả vai.
Vệ Duy Nhất quay đầu đi, đôi tay nắm chặt thành quyền, ngứa ý lan tràn, cắn răng không cho chính mình rêи ɾỉ ra tiếng.
Bên tai là hô hấp thô nặng của hắn , phun lên bên tai, dần dần làm tai ửng hồng lên.
"Em thơm quá, thật sự thơm quá, muốn thao em, đem em thao hư được không?"
Chỗ nào đó dần dần đứng thẳng lên, hắn thật sự nhịn không được, động thủ liền muốn giật khăn tắm của cô ra, nhưng di động đầu giường đột nhiên vang lên.
"Chậc."
Vang lên thật đúng mẹ nó không đúng thời điểm.
Vệ Duy Nhất nhìn hắn, "Tôi muốn nhận điện thoại."
Liễu Dục bị nghẹn sắp điên rồi.
"Nhận xong để tôi thao em!"
Cô không nói lời nào, thấy hắn thả lỏng sức lực, tránh ra sau cầm lấy di động.
"Xin hỏi, là Vệ Duy Nhất đúng không?" Đầu bên kia vang lên một giọng nam.
"Là tôi."
"Tốt quá , xin chào, rốt cuộc cũng liên hệ được với cô, những lần trước di động của cô vẫn luôn tắt máy, thật tốt quá,tôi có chuyện muốn nói cho cô biết."
Vệ Duy Nhất khó hiểu hỏi, "Ông là ai?"
"Vệ Xuyên là là cha cô đúng không? Tôi là nhân viên của công ty bảo hiểm,cha cô 5 năm trước ở công ty tôi mua bảo hiểm nhân thọ “
"Bởi vì đã đến thời gian muốn duy trì thủ tục, muốn hỏi một chút ông ấy có muốn tiếp tục tham gia hay không , nhưng hai ngày trước tôi vừa mới vừa biết được ông ấy đã qua đời, phần bảo hiểm này còn ba ngày nữa là hết hạn, bên trên phần bảo hiểm này ghi người được hưởng là cô , trước mắt khi thời hạn còn hiệu lực, dựa theo quy định pháp luật, cô có thể đạt được gần hai ngàn vạn tiền bảo hiểm , chúng ta có thể gặp mặt nói chuyện không ?."
Cô nghe mà kinh ngạc không thôi, lặp lại lần nữa để muốn xác nhận chính xác, "Ông nói, ba tôi mua bảo hiểm nhân thọ ở chỗ công ty ông ?”.
Nghe được là đáp án khẳng định .
Liễu Dục nhướng mày, "Chuyện tốt a."
Mãi cho đến khi gặp mặt cũng còn cảm thấy thật khó tin, đối phương là một nam nhân trung niên , lấy ra hợp đồng mua bảo hiểm 5 năm trước , góc phải bên dưới ký tên thật sự là chữ viết của Vệ Xuyên , cũng viết tên cô lên .
"Lúc trước mỗi năm cha cô đều sẽ đến chỗ tên làm thủ tục duy trì, vào một lần cuối cùng trực tiếp mua 3 năm, lần đó ông ấy đã lấy ra toàn bộ tiền tích lũy của mình."
Vệ Duy Nhất nhìn hợp đồng, ngón tay đều đang run rẩy, "Vì sao ông ấy lại mua những thứ đồ vật như này?"
Người đàn ông trung niên hồi tưởng nói, "Lúc ấy ông ấy có nói cùng tôi , là sợ chính mình vạn nhất có cái gì xảy ra, còn có thể để lại đường lui cho con gái."
"Ký tên vào đây, hai ngày này tôi sẽ đi làm các thủ tục trình tự, sau đó sẽ giao toàn bộ số tiền bảo hiểm cho cô."
Cô cầm bút, tay cũng run run, nhưng lại không do dự,chữ viết tinh tế , từng nét bút viết xuống, nhìn một vào nơi ký tên , quyết đoán viết xuống bên cạnh tên Vệ Xuyên, hốc mắt bỗng nhiên đỏ lên.
Đi ra quán cà phê, Vệ Duy Nhất giữ chặt Liễu Dục cánh tay.
"Tôi muốn về nhà một chuyến."
Phòng ở hỗn độn bất kham, nơi nào giống cái nhà, trên mặt đất đều là thủy tinh bị ném vỡ từ các khung ảnh, bên trong là ảnh chụp, bàn trà cũng bị đập nát, sô pha rách nát ngã lão đão một bên, rõ ràng là có dấu vết đánh nhau, là những dấu vết của những người đến thúc giục trả nợ trước đây lưu lại.
Cô vào phòng ngủ của Vệ Xuyên tìm kiếm trong ngăn kéo, quả nhiên, ở trong ngăn kéo tủ đầu giường có một phần hợp đồng bảo hiểm nhân thọ kia, cùng với rất nhiều quảng cáo chào mời mưa hợp đồng bảo hiểm, dính đầy tro bụi, chỉ sợ chính ông ấy cũng đã quên là còn có chuyện này.
Còn tìm được thật nhiều ảnh chụp, đều là lúc cô còn nhỏ lưu lại, mặt sau ảnh chụp đều viết ngày chụp ảnh , cùng cô tên.
Một quyển nhật ký ố vàng, quyển sổ này bắt đầu ghi từ khi cô sinh ra được 100 ngày, , chỉ có mấy chữ có thể thấy rõ, nhưng từng câu từng chữ đều khắc ghi vào đầu cô.
【 Hôm nay Duy Nhất, ê ê a a muốn nói chuyện, con gái ba thật quá dễ thương, nhìn thấy người xa lạ đều không khóc, sau khi lớn lên nhất định sẽ thực hoạt bát 】
【 Duy Nhất sẽ bò, mỗi lần tìm không thấy baba liền muốn bò xuống giường, thiếu chút nữa ngã xuống, tìm thật nhiều tiệm làm lan can giường em bé đều không hài lòng, ba chỉ có thể động thủ làm, mẹ con còn giễu cợt tay nghề baba】
【 Duy Nhất lớn hơn rồi, về sau là có thể ăn cái này cái kia, càng ngày càng đáng yêu thật giống mẹ còn bé, về sau nhất định sẽ là một đại mỹ nhân, ba cũng sẽ không đem con gái mất công dạy dỗ cho tên tiểu tử thúi nào đó, cũng không thể cho con bé thích người giống mình được 】
Phần sau đã không thấy rõ, nước mắt cô lạch cạch đi xuống rớt, dùng sức xoa đôi mắt, ngừng khóc thút thít, ôm đồ đã thu thập tốt đi ra ngoài.
Liễu Dục ôm cánh tay dựa vào khung cửa ,lẳng lặng nhìn cô.
"Tôi muốn thu thập nhà ở một chút."
"Không đi vội."
Cô ngồi xổm xuống nhặt những ảnh chụp, cửa cũ nát nghiêng lệch bị gõ vang.
Ngẩng đầu nhìn lại, là một phụ nữ trung niên mập mạp, khi nhìn thấy cô đầu tiên là kinh ngạc một chút.
"Ai nha, đây không phải là Duy Nhất sao?Sao con lại còn ở đây, đồ vật trong nhà vẫn còn chưa thu thập xong sao?"
"Cái gì?" cô kỳ quái hỏi.
Nữ nhân càng kinh ngạc hơn , "Con không biết sao? Nơi này phải bị phá bỏ và di dời, mỗi nhà mỗi hộ phá bỏ và di dời được phân một khoảng một trăm triệu!"