Cô thở phì phò , sắc mặt hồng nghẹn ứ đáng sợ, rúc bên chân giường liều mạng ho khan, yết hầu nghẹn ngào càng khụ càng đau, ánh mắt thẳng tắp trừng mắt nam nhân dưới giường, trong mắt tràn ngập sợ hãi.
"Vệ Duy Nhất em không muốn sống nữa có phải hay không!"
Thanh âm bạo nộ truyền tới lỗ tai cô, thân mình cô run lên cuộn tròn , che lại yết hầu, ánh mắt mang theo một chút sợ hãi nhìn hắn, Liễu Dục nhìn thấy ánh mắt này của cô thì trong lòng run lên.
Hắn ngồi trên mặt đất ở sát mép giường chỉ vào cô, thần sắc không vui hỏi, "Em mẹ nó có phải không muốn sống nữa cóp hải không? Nói cho tôi nghe! Tôi có thể thỏa mãn nguyện vọng này của em!"
Vệ Duy Nhất ho khan lắc đầu, yết hầu như là bị châm nhọn đâm vào mà nghẹn ngào không thốt thành lời.
"Là tôi...... Trước hết nghĩ cách đem cậu gϊếŧ chết."
"Tôi lộng mẹ nó bán phê!"
Hắn đỡ mép giường đứng dậy, hùng hổ, bắt lấy mắt cá chân non mịn của cô đem cô kéo qua .
Cho rằng hắn lại muốn cưỡng bách cô khẩu giao, thâm hầu đau đớn cô không nghĩ lại muốn thừa nhận thêm lần thứ hai nữa, giãy giụa cầm lấy gối đầu hướng lên trên người hắn ném.
"Lăn...... Lăn! Cút ngay a!"
"Tôi thao em...... Mẹ nó, lấy ra, lấy ra! Thao chết em tin hay không!"
Bị gối đầu ném vào mặt, vươn ra ngũ trảo muốn kéo cánh tay hung hăng của cô lại , bắt lấy gối đầu liền muốn áp lên người cô, Vệ Duy Nhất vươn chân hướng lên đùi hắn đột nhiên cho một đá, hắn không hề phòng bị , ngửa đầu trực tiếp ngã xuống giường.
" phanh! "
May mắn hắn phản ứng kịp thời, dùng cánh tay chống trên mặt đất , còn không có từ nào để diễn tả sự kinh hách giống như được sống lại này của hắn, thở hồng hộc.
"Cút ngay! Tôi nói cậu cút ngay a!"
Cô lại cầm lên gối đầu liền hướng lên trên người hắn ném, Liễu Dục dùng cánh tay ngăn trở, hét lớn một tiếng, "Em mẹ nó điên rồi Vệ Duy Nhất!"
Cô vì lời nói lớn tiếng này của hắn dọa kinh hách , đem ngón chân cuộn tròn lên.
"Em dám đá tôi? Cảm thấy tôi ngày thường đối với em thật tốt quá? Để em có thể đối với tôi như vậy? Em tin hay không tôi hiện tại ở chỗ này cưỡиɠ ɠiαи em, tôi có thể đem em làm chết! Đừng tưởng rằng lão tử không dám động thủ với em!"
Khí thế hắn vô cùng hung hung, cắn răng mở miệng, ném ra gối đầu trên người đứng lên.
Vệ Duy Nhất bắt lấy đèn đầu giường, sợ tới mức chân tay cũng run run.
"Tôi, tôi nói cho em biết, em dám dùng đồ vật kia ném vào người tôi thì em chết chắc rồi! dươиɠ ѵậŧ dưới thân Lão tử đều bị em liếʍ cứng, bò lại đây liếʍ tiếp cho tôi! Nhanh lên."
Duy Nhất ôm trong tay thứ vũ khí duy nhất có thể dùng để phản kháng , ánh mắt kiên định trừng mắt nhìn hắn, tay trói gà không chặt, giống như de con bị vây vào đường cùng, dùng sự sợ hãi để đối mặt với hết thảy mọi thứ xung quanh,làm ra giãy giụa cuối cùng .
Liễu Dục nheo lại đôi mắt, "tôi nói em đều nghe không lọt tai có phải hay không! Đừng quên ai đã chùi mông cho em, em hiện tại không báo ân thì thôi, còn mẹ nó dám đá tôi!"
Vệ Duy Nhất khẩn trương nắm chặt đèn bàn, "tôi lại không có nhờ cậu giúp tôi chùi đít, là chính cậu tự chủ trương, dựa vào cái gì dùng loại đạo đức này uy hϊếp tôi."
"Ngọa tào em...... em mẹ nó, em!"
Liễu Dục mở to hai mắt nhìn chằm chằm cô, tức giận đến dậm chân, hướng trên mặt đất hung hăng mà đá cái gối đầu mềm mại kia, chỉ vào cô muốn mắng to, lại mẹ nó không mắng ra một câu!
"Vệ Duy Nhất, em thật là có đủ khả năng!xem như giúp em là tôi sai đi, thảo nê mã lão tử chính là giúp một bạch nhãn lang! Mệt tôi còn lo lắng sợ em bị người khác đánh, tôi hiện tại nên lo lắng chính là tôi có thể bị khí điên của em tức chết hay không!"
Hắn gào thét lớn, yết hầu đều nghẹn mà căng hết lên, hắn thật sự bị tức chết rồi.
"Cậu lo lắng cho tôi?"
Thình lình , biểu tình của hắn lập tức cứng đờ.
Hắn ngẩng đầu, "Đúng vậy, lão tử chính là lo lắng cho em , làm sao vậy ?! Gia chính không có việc gì làm, tìm việc làm tiện thể lo lắng cho em, tôi sợ em bị người khác đánh chết a!"
Vệ Duy Nhất đem đèn bàn đặt qua một bên, nghiêm trang nói, "Cảm ơn."
"Cảm ơn mẹ em bán phê!"
"A ——"
Hắn xông tới, bắt lấy mắt cá chân cô hướng đến mép giường mà lôi kéo, cả người lập tức nằm ở dưới thân hắn , côn ŧᏂịŧ dựng thẳng cao cao dừng ở trên mặt cô, Vệ Duy Nhất đá hai chân lung tung.
"Cút, tôi không cần! Tôi không cần liếʍ cho cậu, cút a!"
Trên cổ hắn còn bị cào ba dấu móng tay, chảy máu đỏ bừng , gân xanh ở cổ đều nhảy cả ra ngoài, hầu kết di động lên xuống không ngừng.
"tôi con mẹ nó yên tĩnh tôi không nói em giúp tôi liếʍ, thành thật chút!"
Liễu Dục bóp lấy cằm cô, ấn gương mặt xuống ,làm cô há to miệng, chỉ thấy cô hoảng sợ mà hai mắt trợn tròn, ngậm nước mắt hoảng sợ.
Hắn cúi đầu để sát mặt vào, đem mặt cô hướng lên trên nâng nâng, nhìn vào bên trong miệng.
"Đầu lưỡi áp xuống, tôi không nhìn thấy yết hầu."
Cầm di động trong túi click mở đèn pin hướng vào trong soi sáng, bên trong vẫn là một mảnh đỏ bừng.
"tôi thật là thiếu nợ em, uống thuốc cho tôi!"
Liễu Dục nhặt lại quần trên mặt đất mặc vào, rửa sạch tay trở về lấy thuốc cho cô , nhìn cô rúc ở một góc, không nhịn xuống lại rống một tiếng.
"Sợ cái gì, lão tử cũng không ăn em, lại đây uống thuốc cho tôi!"
Vệ Duy Nhất đánh giá hắn, "Cậu không động vào tôi?"
Hắn một bụng du͙© vọиɠ nhưng đều phải nhịn xuống, cắn răng, "Em nói đi?"
Ngón tay thon dài ấn vào vỏ plastic lấy thuốc ra, vò mát vỏ thuốc trong tay như đang phát tiết , lẩm bẩm tự nói cái gì đó.
"Tôi thật là thiếu nợ em! Tạo cái nghiệt gì ,không thể đánh em, cũng không thể gϊếŧ em, tôi mẹ nó chính là muốn thao em! Lúc thao còn không thành thật một chút cho tôi, tôi thật là...... Thật là."
"Cậu đang nói cái gì vậy?"
Vệ Duy Nhất kỳ quái nhìn hắn, đã mặc xong quần áo ngồi xuống ở mép giường.
Hắn ngẩng đầu, ánh mắt mang theo nóng rực nhìn thẳng vào cô, ánh sáng nóng bỏng đọng lại ở trong mắt cô , một bộ dáng thâm tình không thể tưởng tượng được.
Sau giờ ba giờ chiều, khi ánh mặt trời đang chiếu trực tiếp vào phòng , ánh sáng chiếu thẳng trực tiếp vào phần phần góc nghiêng của hắn , phân cách mặt hắn thành nửa sáng nửa tối , mày nhăn lại hung ác, chính là một loại cảm giác không được thỏa mãn, không chiếm được thứ mình muốn.
"Tôi nói tôi bị em tức chết rồi."
"Em vì sao không thể ngoan ngoãn nghe tôi nói?Để tôi thao em thực thoải mái có được không, nằm ở trên giường tùy ý tôi thao rất ủy khuất em?"
"Tôi thực thích em, em nhìn không ra sao?"
Không khí đột nhiên trở nên an tĩnh, Liễu Dục sửng sốt một giây mới biết được mình nói ra cái gì , dứt khoát bất chấp tất cả, hét lớn.
"Tôi chính là thích em a! Em mẹ nó có thể yêu tôi hay không,có thể làm người yêu tôi hay không a! Hả?"
Vệ Duy Nhất đột nhiên nhắm mắt lại.
"Câm miệng."
"Em nói tôi câm miệng?Em cho mình là ai! tôi chính là không câm miệng thì làm sao, em đánh tôi sao a, có bản lĩnh em đánh tôi đi! Xem hai chúng ta ai đánh ai, đánh tôi đi !"
Hắn đứng lên cong lưng, giương mồm to như bồn máu dường như muốn ăn thịt người, Vệ Duy Nhất dùng cánh tay ngăn trở mặt hắn, nhăn mày đẩy hắn ra.
"Nước miếng của cậu phun lên mặt tôi."
"......"
Thao!
————————
Liễu Dục: Em thực không có tình thú .
Duy Nhất: Nước miếng thực dơ.
Ngụy Thừa Trạch: Trở tay ném trở về một phen cẩu lương, đá chậu cơm cẩu liền chạy! Thuận tiện đá một chân vào ổ chó, chống eo hùng hổ rời đi.