Nghĩ Mọi Cách Chiếm Em Mỗi Ngày

Chương 8

Vị vài người ở cùng ký túc xá nhằm vào , cô tập mãi đã thành thói quen, cô trước nay đều không nghĩ phí nước miếng cùng tinh lực để tạo mối quan hệ với những người này, nhìn cô thấy khó chịu nên hình thành nên một loại thành kiến, mà các cô ấy có thành kiến, thì cô chỉ cần đem các cô ấy coi như không khí là được.

Thế nên hiện tại giường đệm của mình bị ném ra, cũng chỉ cúi lưng nhặt lên , đem những vật dụng bị nhét lộn xộn ở trong bao ném ở trên giường một lần nữa lấy ra, đặt lại đúng vị trí, lại một lần nữa trãi lại ga giường cho tốt .

Vào ban đêm, cô liền nghe được ngôn ngữ không có ý tứ thấp giọng nói những lời nhục mạ, cô không hé răng, không nói một lời nhắm mắt lại ngủ, đưa lưng về phía các cô ấy, ba người lại càng cố ý phóng đại âm lượng mà mắng cô.

Đồ đê tiện, kỹ nữ, ngốc bức, cẩu đồ vật......

Ba ngày sau , lại một lần nữa không liên lạc được với Vệ Xuyên, cô một ngày gọi ba cuộc điện thoại, cũng không có ai nhận.

Vệ Duy Nhất thực đau đầu, cô chuẩn bị bắt đầu có kỳ thi, sau khi thi xong việc thứ nhất cô làm là đến công trường tìm ông.

"Vệ Xuyên a, ông ấy ngày hôm qua cũng không đến, bên này tôi còn một đống việc còn chờ hắn đến làm đây, , ai biết ông ta đi đâu,cô là con gái ông ta còn liên hệ không được đùng nói gì đến chúng tôi”.

Cuối cùng thi được là kết quả thất vọng , bên tai vàng lên thanh âm thép sắc đinh tai nhức óc, cô đi ra công trường, cầm di động chuẩn lại gọi cho ông lần nữa.

Mới vừa ngẩng đầu, nhìn thấy trước mặt ngừng lại một chiếc siêu xe, mở cửa, vươn ra một đôi cao gót màu trắng , trong lòng cô trầm xuống, xoay người chuẩn bị đi.

Quả nhiên, phía sau truyền đến thanh âm.

"Đừng đi a Vệ Duy Nhất."

Thanh âm nữ sinh bén nhọn phá lệ chói tai , âm điệu cất cao kêu cô.

Vệ Duy Nhất buông điện thoại không ai tiếp , quay đầu sắc mặt xa cách mà nhìn cô ta, "Có chuyện gì sao?"

Một đầu tóc đen uốn xoăn buông xõa , một đôi vai gợi cảm lộ ra , tự tin ngẩng cao khuôn mặt đã phẫu thuật thẩm mỹ, toàn thân đều tản ra hương vị mùi tiền, khuỷu tay chống ở cửa siêu xe, híp mắt cười nhìn cô.

"Tới tìm ba à? Là không có tiền sao? Hiện tại học ở đâu vậy, bây giờ không học cũng trường tôi cũng không đυ.ng chạm cô hẳn là có nhiều thời gian để học tập , đã thi đậu chưa?”.

"Cô học tốt nhủ vậy, chắc là sẽ thi đậu nhưng còn đi học không?, chẳng lẽ bây giờ vẫn không có tiền đi học?"

Cô ta cảm thấy mình nói quá đúng, nói xong ha ha cười, "Tôi cảm thấy hẳn là vậy, ba cô một tháng lượng chỉ có 3000 , làm sao có thể lo lắng đóng tiền học một năm 3 vạn cho học phí đại học chứ , ai nha thật đáng thương, rõ ràng thành tích học tập tốt như vậy, đến cuối cùng còn không phải bị hiện thức đánh bại sao?."

"Nói xong chưa?"

Cô lạnh giọng ,mặt không có biểu tình gì đặt biệt, "Không có việc gì khác thì tôi đi trước."

"Đi vội vã vậy làm gì a, lại đây a!"

Cô xoay người nhấc chân rời đi, phía sau thanh âm bén nhọn lại vang lên, "Nếu cô làm tôi hài lòng việc này , thì tăng lương cho ba cô lên 1 vạn ! Một tháng 1 vạn cho công nhân công trường , không ở đâu có đâu, phần lương này cũng làm ba cô thảnh thơi một chút, không để nợ nần càng nhiều”

Vệ Duy Nhất dừng bước, đứng yên một giây, xoay người hướng về phía cô ta đi qua.

"Cô có việc gì muốn tôi làm?"

Môi đỏ kiêu ngạo nhếch lên, chùm tia sáng trong mắt lóe lên toàn bộ là đắc ý , "Quỳ xuống, ở trước mặt tôi dập đầu hai cái."

Bên trong, tài xế xe tâm sinh bất an, quay đầu nhắc nhở, "Tiểu thư......"

Bạch Chi đã khó chịu thật lâu , thật lâu thật lâu, từ lúc bắt đầu sơ trung đã bị một cổ lực lượng vô hình áp bách, thành tích bộ dạng của Vệ Duy Nhất đều hơn cô, làm cô ta một người luôn vĩnh viễn thuận buồm xuôi gió bị Vệ Duy Nhất cản đường, lần này rốt cuộc ông trời cho cô ta cơ hội xoay người, bắt Vệ Duy Nhất như con chó mà quỳ gối trước mặt cô, sao cô ta có thể dễ dàng để cô rời đi như vậy được.

"Tôi nói cô quỳ xuống, nghe không hiểu tiếng người sao!"

Vệ Duy Nhất nháy nháy đôi mắt, ánh mắt nhìn lên người cô ta, những đều cô ta có thì cô vĩnh viễn cũng không có được.

"Cô hẳn là nên trở về uống thuốc đi." cô nói.

“Cô nói cái gì?"

Đôi mắt trợn tròn ,dấu vết mắt hai mí cắt hiện ra rõ ràng, Vệ Duy Nhất xoay người chạy lấy người, phía sau truyền đến tiếng kêu chói tai , "Vệ Duy Nhất cô dám làm tôi mất mặt sao?!"

"Ở đây đi!"

Ngô Đoạn chỉ vào công trường đối diện, đối hắn nói, "Liễu ca, Vệ Xuyên làm việc tại công trường này , mấy ngày trước trực tiếp đưa cho em 50 vạn, em hoài nghi hắn từ đâu mà có nhiều tiền như vậy, khẳng định trong người hắn còn có một ít nữa! Nhưng hắn nói không còn một phân nào để trả, trực tiếp bỏ của chạy lấy người, hôm nay bắt được hắn đe dọa một phen, tiền trên người khẳng định tất cả đều được giũ ra !"

Liễu Dục híp mắt, nhìn qua cửa sổ xe Minibus , hướng về phía đối diện nhìn đi nhìn lại hai lần, sao cảm thấy bóng dáng người kia quen thuộc như vậy.

Thẳng đến hắn nghe được một tiếng chói tai kêu lên cái tên, Vệ Duy Nhất.

Không nhận sai.

"Liễu ca, anh đi đâu vậy a!"

Hắn mở cửa xuống xe, đi nhanh về hướng đối diện , nhìn cô đi phía phía sau có một nữ nhân giống như yêu quái đang đuổi theo, cô ta nâng tay, giây tiếp nắm được tóc cô trong tay.

Bước chân Liễu Dục bỗng nhiên đình chỉ , trơ mắt nhìn cô khom lưng quay đầu lại, duỗi chân quét chân, động tác liền mạch lưu loát, người phía sau bị cô trực tiếp gạt ngã trên mặt đất.

"A! Vệ Duy Nhất cô con mẹ nó chán sống rồi!"

Cô cúi đầu nhìn cô ta tóc tán loạn chật vật, mặt không gợn sóng , "Là cô chọc tôi trước."

" bạch bạch bạch "

Một trận ân thanh vỗ tay truyền vào tai , Vệ Duy Nhất quay đầu nhìn lại, Liễu Dục lười biếng cười cười nhìn người đang quỳ rạp trên mặt đất.

"U a, này không phải Bạch gia đại tiểu thư sao? Sao ở nơi này chơi trò dập đầu vậy?”.

"Cậu mẹ nó......"

Cô ta vội vàng từ trên mặt đất bò dậy, tài xế xe phía sau vội vàng xuống xe, đỡ cô nhỏ giọng nhắc nhở, "Tiểu thư, đừng lại lăn lộn, ngài nói chuyện ở trước mặt hắn thu liễm một chút! Bạch tổng bên kia còn có hợp tác với......"

Cô lau khóe miệng, khinh thường cười nhìn hắn, "Một tên con hoang lưu lặc mà thôic, có cái gì mà sợ !"

"Con hoang?"

Liễu Dục kiêu ngạo nghiêng đầu liếʍ liếʍ răng nanh, "Cô nghe ai nói vậy? Cô hẳn là chán sống rồi."

Hắn từ túi tiền lấy ra một con dao nhỏ, cầm trong tay xoay tròn hai vòng , sau đó ném qua bay thẳng đến mặt cô ta.

"A!"

Bạch chi sợ tới mức vội vàng trốn phía sau tài xế , kết quả con dao kia xoay chuyển gần đây mặt cô bọ hắn kéo cắn dao thu về trong tay.

Liễu Dục cười lạnh, "Nên biết cái gì nên nói , cái gì không nên nói, nhớ kỹ cho gia ."

Vệ Duy Nhất lui hai bước, nhân lúc hắn chưa quay đầu nhìn phía bên này, xoay người chạy.

Liễu Dục quay đầu, Ngô Đoạn chạy xe Minibus đến, hạ thấp cửa sổ xe thét to, "Liễu ca."

Hắn nhanh chóng kéo ra cửa xe, ngồi lên, thu lại dao nhỏ, "Đuổi theo cô gái phía trước”.

"Được rồi!"

Vệ Duy Nhất đã dùng hết toàn lực mà chạy, quay đầu nhìn thấy có xe đuổi theo, không có bất luận do dự gì ,hướng về phía sườn núi mà chạy tới.

Ai biết chiếc xe kia cũng không sợ chết mà xông lên, cửa xe đột nhiên kéo ra, cô bị một bàn tay bên trong bắt được cánh tay, kéo cô vào trong xe.

"A!"

Thân mình toàn bộ đêu nằm trên ghế da, cổ non mịn bị bóp chặt, có người đè ép trên người cô, tóc mái trên trán hắn buông xuống dưới, bộ mặt hưng phấn tựa như bắt được đến con mồi , nhe răng nhếch miệng, ý cười khϊếp người hung tàn.

"Bắt được em rồi, tiếp theo xem em có dám chạy tiếp đi nữa không? !"