Trở lại ký túc xá, phía dưới vẫn như cũ ở không ngừng chảy ra đồ vật, cô vào WC cởϊ qυầи chuẩn bị xử lý một chút, nhìn lại qυầи ɭóŧ của mình bên trên tất cả đều là máu màu đỏ tươi .
Đại não đột nhiên xoay chuyển một vòng, đưa một bàn tay xuống thân dưới ướŧ áŧ thật cẩn thận sờ sờ, lại thử đưa đầu ngón tay vào trong một chút , trên đầu ngón tay dính đầy máu màu đỏ tươi .
Đây là máu, không phải tϊиɧ ɖϊ©h͙......
Đau quá.
Bất tri bất giác mà một đường này cô chảy máu không ngừng, rốt cuộc là cô như thế nào mà có thể kiên trì được vậy.
" phanh phanh phanh! " cửa WC cũ nát bị gõ vang, bên ngoài truyền đến thanh âm không kiên nhẫn , "Tôi nói này Vệ Duy Nhất cậu đã xong chưa vậy! Cậu có tật xấu là đi WC lúc nào cũng ngồi ở bên trong rất lâu a, nhanh lên lăn ra đây đi!"
Cô nghe vậy cũng không đáp chỉ là buông mắt, lấy băng vệ sinh đã chuẩn bị trước để ở bên cạnh lót lên bên trong qυầи ɭóŧ, rửa sạch tay mở cửa ra.
Bên ngoài một nữ sinh hoàng tóc đang hùng hổ đứng trước cửa, trực tiếp túm cô kéo ra ngoài, bước đi vào WC, phịch một tiếng đóng cửa lại.
Âm thanh chói tai, giống như cũng cố ý châm chọc cô.
Đi một đoạn, phía dưới đều ở không ngừng co rút đau đớn, cô cũng không đi bệnh viện khám, đơn giản tra xét một chút âʍ đa͙σ xé rách cần mua thuốc gì để bôi là được.
Cuối tuần trên đường đến thư viện mượn sách, cách sân thể dục rất xa, cô thấy được nam sinh kia, bước chân theo bản năng tạm dừng.
Mấy nam sinh cao lớn quay chung quanh nhau, mới vừa đánh bóng xong nên cùng nhau bước ra từ sân thể dục , cũng cười đùa nói giỡn cởϊ áσ bị mồ hôi ướt nhẹp dính ở ngực, thay đổi một cái áo ngắn tay sạch sẽ hướng tới siêu thị mà đi , cô lúc này mới đi đến chỗ sân thể dục.
Đi ngang qua chỗ quần áo mà bọn họ thay ra liếc mắt một cái, nhìn thấy một trong đố đó có một cái áo ba lỗ bên trên viết tên.
Liễu Dục.
Trở lại ký túc xá, cô ngồi trên ghế gọi điện thoại cho Vệ Xuyên .
Đô một tiếng dài máy mới được chuyển tính hiệu thông .
"Ba ——"
"Lão nhân đáng chết nếu lại không có tiền, tin hay không tôi gϊếŧ chết ông! Tôi lại cho ông kỳ hạn cuối là ba ngày sau, ông xem mà làm, bằng không cả nhà ông đều chết ở trong tay tôi..…!
Nói xong câu này bên kia bỗng nhiên không có thêm thanh âm nào nữa, điện thoại đã bị cắt đứt liên lạc, cách ống nghe cô mơ hồ có thể nghe ra là có người đến cửa nhà thúc giục trả nợ .
Chờ cô muốn gọi lại lần nữa thì bên kia trực tiếp cúp máy, nhưng không bao lâu thì có một tin nhắn thoại để lại.
【 Đừng lo lắng, ba ba bên này có chút vội, đợi chút nữa sẽ liên lại cho con sau, ngàn vạn đừng trở về, con cứ ở trường học, học cho tốt 】
Ông ấy rốt cuộc thiếu bao nhiêu tiền!
Vệ Duy Nhất chống đầu, vô lực đem tay đặt ở trên trán trầm mặc, bên tai an tĩnh, nhưng sau đó lại lại thanh âm ù ù từng đợt tryền vào tai , làm cô không thể nào thích ứng kịp.
Loảng xoảng một tiếng, cửa bị đá văng, từ bên ngoài đi vào ba nữ sinh, nhìn thấy cô thì giật mình hoảng sợ.
"Vệ Duy Nhất cậu bị bệnh tâm thần sao! Ngồi ở chỗ kia bất động làm cái quỷ gì? Có biết là rất dọa người hay không , ở trong ký túc xá có thể hay không phát ra một chút âm thanh từ cổ họng đi!"
Đáp lại cô như nhau thường lui tới chính là một mảnh trầm mặc.
"Mẹ nó cậu là người câm à!"
Phía sau có người đẩy vai cô ta một chút, "Ai nha được rồi được rồi, đừng cùng bệnh tâm thần so đo."
Người trước mặt bỗng nhiên đứng dậy, lại một lần nữa đem các cô khϊếp sợ, nhưng lời mắng chưa kịp thốt ra , Vệ Duy Nhất đã mở cửa, vội vàng đi ra ngoài.
Phía sau là tiếng rít gào chửi mắng của mấy nữ sinh.
"Mẹ nó đầu óc cậu bị thiêu hỏng rồi sao ! Không muốn ở ký túc xá cũng đừng ở, không ai bắt buộc cậu cả ngày chân ra cái mặt như ai thiếu cậu mấy trăm đồng vậy! Cút đi cũng đừng trở lại nữa"
" Cốc Cốc"
Liễu Dục mới vừa tròng áo ngủ lên, lắc lắc tóc đen tràn đầy bọt nước , tùy tiện cào hai cái sau đó đi qua mở cửa, người ngoài cửa ngẩng đầu nhìn hắn, vẫn là khuôn mặt bình đạm không chút biểu tình mở miệng nói.
"Tôi muốn tiền."
Hắn nhướng mày, mày rậm kɧıêυ ҡɧí©ɧ mà phát ra tiếng cười lười biếng.
"Thì sao?"
"Cậu muốn làʍ t̠ìиɦ như thế nào tôi đều có thể thỏa mãn cậu, chỉ cần cậu cho tôi tiền."
Hắn mở cửa, "Vào đi."
Vệ Duy Nhất đi vào bên trong, đi ngang qua bên người hắn thì ngửi được một mùi thơm giống như bơ thoang thoảng , phía sau cửa cũng bị đóng lại.
"Muốn bao nhiều?"
"Cậu có thể cho bao nhiêu?."
Liễu Dục cười, "Còn đem bản thân ra đàm phán, màn trinh cũng bị tôi phá rồi, em cảm thấy mình còn giá trị bao nhiêu?”
Trên mặt cô vẫn không có chút biến hóa nào "Nhiều ít đều được, cậu nói cái giá đi."
Chậc.
Cái hắn ghét nhất ở cô chính là cái mặt không có chút biểu tình nào , khiến cho cô giống như người gỗ vậy.
Ngẩng đầu nhìn cô đem tay cắm vào trong quần, cao ngạo mà nói, "Vậy phải xem biểu hiện của em thế nào, bày ra tư thế làm tôi hài lòng thì một lần thêm 5 vạn, lão tử không thiếu tiền, liền xem em có bản lĩnh lấy lòng tôi không."
"Được"
Liễu Dục chỉ vào sô pha đối diện nói, "Đi qua đi."
Cô xoay người đi tới bên kia , cẳng chân đột nhiên bị đạp một cú, đột nhiên bị đạp như thế cô không kịp phòng ngừa liền quỳ rạp xuống đất, phía sau một hắn còn nâng chân dùng sức mà đạp lên trên lưng cô áp xuống sàn, thân mình mềm mại chịu đựng không nổi sức lực của hắn lực lượng, bụng liền dán ở trên mặt đất lạnh lẽo , nghe thấy hắn cười lạnh.
"Hiện tại bắt đầu, em chính là cẩu, lão tử muốn em làm cái gì liền phải làm cái đó, còn phải nghĩ mọi cách lấy lòng tôi!"