Bạch Nguyệt Khiết lấy một tấm hình trong ngăn kéo ra: “Người này tên là Đường Cốc.”
Trong hình cô gái xinh đẹp dựa hờ bên cửa sổ, mặt mày tinh xảo như vẽ, đôi mắt đào hoa rất to và xinh đẹp.
Dưới mắt phải có một nốt ruồi, sống mũi cao thẳng, đôi môi thoáng mỉm cười, má lúm đồng tiền ngọt ngào đến nỗi khiến người ta mê mệt.
Trương Truyền Thanh trợn to mắt: “Đây… Đây không phải là Đường Vũ sao?”
Không, không phải Đường Vũ.
Nhìn qua thì đúng là cực kỳ giống.
Nhưng nhìn kỹ thì thiếu mất vài phần khí chất độc nhất vô nhị của cô.
Giữa hai hàng lông mày của cô có một loại cảm giác vô lại cà lơ phất phơ, còn cô gái này thì quá tao nhã, quá nhẹ nhàng.
Không chỉ thế mà mặt mày người này còn hơi mất tự nhiên.
Không phải cô.
“Nếu như bọn họ hợp tác.” Vẻ mặt Bạch Nguyệt Khiết điềm đạm: “Không phải là một Đường Vũ hoàn toàn mới sao?”
Trương Truyền Thanh sửng sốt: “Ý cô là… hát thay ư?”
Bạch Nguyệt Khiết mỉm cười, gật đầu: “Nếu mặt cô ta đã biến dạng thì cũng đồng nghĩa với việc mất đi cơ hội nổi tiếng.”
Trương Truyền Thanh thực sự hơi tiếc nuối về chuyện của Đại Sư Tỷ.
Nhưng nếu dùng chuyện này biến thành năng lượng tích cực thì tại sao không chứ?
Mà bây giờ Bạch Nguyệt Khiết lại muốn Đại Sư Tỷ đi hát thay để tạo ra một Đường Vũ hoàn toàn mới?
"Tôi cảm thấy cô ta có thể sẽ không đồng ý đâu." Trương Truyền Thanh lắc đầu, "Người này rất cao ngạo."
"Rất cao ngạo?" Bạch Nguyệt Khiết cười khẽ, gương mặt hơi nhợt nhạt vẫn dịu dàng như cũ: “Không phải anh nói cuộc sống của cô ta không tốt sao, người có cao ngạo nữa thì cũng cần có tiền.”
Trương Truyền Thanh cảm thấy không ổn.
Với năng lực của Đại Sư Tỷ, không cần lộ mặt cũng có thể dùng giọng hát và kỹ thuật biểu diễn để nổi tiếng một cách dễ dàng…
Chỉ cần có người lăng xê.
Hơn nữa anh ta không thể chấp nhận một cô gái khác bắt chước thần tượng của anh ta.
Đường Vũ là người cao ngạo như vậy, nếu ở trên trời có linh mà biết có người bắt chước mình chắc chắn sẽ không vui vẻ.
Bạch Nguyệt Khiết nhìn vẻ mặt của anh ta, nụ cười trên mặt càng dịu dàng hơn, cô ta nói: “Truyền Thanh, tôi biết anh là người hâm mộ của Đường Vũ. Nhưng chúng ta mở công ty truyền thông, bây giờ nếu chúng ta có được nhân tài như vậy thì hoàn toàn có thể tạo ra một Đường Vũ mới.”
Nói rồi cô ta gõ lên bức ảnh của Đường Cốc trước mặt anh ta: “Mặt của Đường Vũ không phải không thể thay thế.”
Sau đó là gõ vào Đại Sư Tỷ trên màn hình: "Tiếng hát của Đường Vũ cũng không phải không thể thay thế.”
Giọng nói nhẹ nhàng tràn đầy mê hoặc: “Vậy tại sao Đường Vũ nhất định không thể thay thế được chứ?”
…
Khi Trương Truyền Thanh ra khỏi công ty, tâm trí anh tràn ngập những lời Bạch Nguyệt Khiết vừa nói.
"Đưa cho cô ta một triệu để cô ấy hợp tác với Tiểu Đường Vũ trong ba năm. Nếu tiếp tục gia hạn hợp đồng sau ba năm, có thể có phí gia hạn năm triệu nhân dân tệ."
"Tôi rất coi trọng cô ta, cô ta ở công ty của tôi nhất định có thể nổi đình đám. Đến lúc đó Tiểu Đường Vũ kiếm được một triệu, cô ta cũng có thể kiếm được một trăm ngàn, quá lời so với việc cô ta hát ở quán bar còn gì?”
"Tất nhiên, cô ta cũng có thể từ chối."
"Tuy nhiên ngoài Truyền thông Bạch Nguyệt sẽ không có công ty nào có thể chấp nhận cô ta, bảo cô ta suy nghĩ đi."
Bạch Nguyệt Khiết chỉ Đại Sư Tỷ hai sự lựa chọn.
Một là chấp nhận, hai là phong sát.
Trương Truyền Thanh đột nhiên cảm thấy hình như anh ta đã hại cô rồi.
Nhưng một triệu phí hợp đồng, cùng với năm triệu phí gia hạn hợp đồng không phải con số nhỏ với bất cứ ai.
Anh ta do dự rất lâu rồi cũng quyết định liên lạc với Đại Sư Tỷ.
Nhưng sau khi nhấc điện thoại lên, anh ta mới chợt phát hiện ra là mình không cả có cách liên lạc với cô!
…….