Lam Tiêu Khuynh Thành

Chương 9: Liên Dương

-" Ngủ cũng không yên là sao"

Lam Tiêu ngáp ngủ, bên dưới thì ồn ào náo nhiệt, lửa đuốc sáng trưng cả một vùng rừng .

-" thưa tổng quản, không thấy Dương phi đâu . Hướng Bắc và Tây đã tìm hết, phía trước là hồ lớn."

Tiếng quát tháo thật lớn. Thật sự muốn ngủ mà không ngủ nổi.

-" Mau tìm nàng ta về. Các ngươi không tìm được nàng ta thì ta sẽ chặt hết tay các ngươi. Nhanh lên. Vương gia trách tội các ngươi gánh nổi không hả." Gã tổng quản mặt hung tợn, chân đá đấm bồm bộp vào tên lính báo cáo như trút giận.

-" Đã bảo không thấy là không thấy mắc mớ gì phải động tay động chân như vậy" Lam Tiêu vừa nằm vừa nói.

Giọng nói vang lên nội lực thâm hậu.

Ngoại trừ gã tổng quản có vẻ biết chút võ công ra thì toàn bộ lính ở dưới ôm đầu bịt tai ngồi rạp xuống đất.

-" ai...là ai giả thần giả quỉ ở đây....mau ra đây"

-"A ..Ha ha ha, chết cười ta mất." Lam Tiêu bật giọng cười lớn, tiếp theo đó hàng loạt lá trúc dài sắc bay xuống với tốc độ không để ai thấy rõ cứa vào da thịt của lão tỗng quản với đám lính. Những chỗ lá trúc đi qua máu chảy xuống nhỏ giọt trên da thịt tầng tí một.

-" mau đi nhanh lên" toàn bộ sợ hãi bỏ đi . ánh sáng từ lửa dần dần tắt. Mọi thứ lại trở lại sự yên tĩnh và đen tối

-" Tất cả đã đi xa rồi ngươi có thể xuống" Lam Tiêu lật người nhắm mắt chuẩn bị ngủ tiếp. Nhưng ngay sau đó nàng bị ngã ngửa bởi lời nói của thiếu nữ xinh đẹp được gọi là Dương phi kia:

-" tiểu nữ có một thỉnh cầu nhỏ mong công tử đồng ý : làm ơn thu nhận tiểu nữ. Tiểu nữ không còn nơi để đi nữa "

Từ độ cao ........ ngã xuống với người không có võ công đảm bảo không nát người thì cũng gãy xương.

May Lam Tiêu nhanh tay bám vào cành trúc nảy người tiếp đất.

-"Thân ta ta còn chưa nuôi được thì sao nuôi nổi thêm ngươi . Ngay cả cái bang ta cũng sắp ra nhập đến nơi rồi."

-" mẫu thân tiểu nữ tầng dậy có ơn phải trả. Công tử đã cứu tiểu nữ một mạng. Tiểu nữ không có gì đền đáp, chỉ tấm thân này nguyện theo hầu hạ bầu bạn cùng với công tử"

-"nguyện theo hầu hạ....e hèm.... cái này thì ta nói ngươi nghe ta là nữ nhân nha."

- "Công tử không cần nói vậy để từ chối tiễu nữ đâu" nàng ta lắc đầu , ánh mắt mới đáng thương làm sao.

Chậc cái này thật hơn cả diễn nha.

Vẻ mặt Liên Dương dường như hiện lên đôi chút thất vọng.

-" Công tử không cho tiểu nữ theo, tiểu nữ biết đi đâu giờ đây, chắc chắn lại sẽ bị quân lính của Bát vương phủ bắt về, rồi bị hành hạ đến chết mất".

-" Liên quan gì đến ta sao, ngươi có bị phanh thây ta thấy cũng không liên quan gì đến ta cho lắm". Mặt Lam Tiêu tỉnh bơ. Lời này của Lam Tiêu trực tiếp đập vỡ tan hi vọng của Liên Dương. Nàng ta lủi thủi quay người bỏ đi.

-" Khoan đã, ngươi nói có ơn phải báo đúng không. Nhìn ngươi trông không giống vô gia cư như ta, chắc phải được nuôi dậy trong gia đình đầy đủ, vậy được, trên người ngươi có tiền thì mang ra đây cho ta" - bật chế độ bóc lột- ing

Liên Dương dường như được phen ngạc nhiên. Phút trước còn lạnh lùng phút sau trở mặt ra liền.

-" tất cả mọi đồ đạc với ngân lượng của tiểu nữ để hết ở bát vương phủ rồi. Tiểu nữ trốn vội quá không mang theo gì, giờ quay về lấy làm sao được. Bát vương phủ canh giữ rất nghiêm ngặt."

- " hơn nữa giờ tiểu nữ còn đang bị truy lùng ."

Lam Tiêu ra chiều suy nghĩ. Nhìn bản thân thảm thương hơn cả ăn mày, cái ăn còn không có. Nàng đưa ra quyết định mấu chốt:

-" nếu ta lấy được cho ngươi, đồng ý chia 50/50"

Liên Dương lắc đầu, không tán thành với ý của lam tiêu

-" chia 50/50 là kịch lắm rồi vậy ngươi muốn chia thế nào hả? 40/60. Ngươi 40 ta 60 nhé "

-" ý tiểu nữ không phải vậy, tất cả mọi thứ tiểu nữ dâng hết cho công tử. Chỉ là Bát vương phủ không phải là nơi dễ vào, có vào sẽ không có ra. Công tử không thể mạo hiểm"

-"càng vậy càng vui, mau dẫn ta đến nhanh, cũng nên rời khỏi đây không quan lính sẽ kéo đến lục xoát"

----- ta là dải phân cách đột nhập

Khu trợ , ban đêm không một người. Tại đây, có 2 cái bóng núp trong ngõ thì thầm to nhỏ:

- "Ngươi trốn ở đây, ta sẽ vào, nhớ không được đi lung tung cho đến khi ta ra đây nghe chưa."

-" tiều nữ rõ, tất cả đồ với ngân phiếu để ở bên tây viện phòng cuối dãy. Công tử nhớ cẫn thận. Công tử nhất đính phải bình an ra khỏi đó. Tiểu nữ sẽ chờ mãi ở đây" Liên Dương vừa nói mắt đỏ hoe, nước mặt trực trào rơi. Nói thêm câu nữa chắc rơi nước mắt thật

Lam Tiêu tí thì phụt cười:

-"Ngươi làm như ta một đi không chở lại vậy"