Lam Tiêu Khuynh Thành

Chương 7: cái bang

Màn đêm buông xuống bao phủ Hoả Diệu quốc. Trong đêm tối, dưới ánh trăng mờ nhạt, một thân ảnh bay nhanh trên những nóc nhà nhấp nhô. Nếu nhìn kĩ, có thể nhận ra đó là một nữ nhân tuyệt sắc và đó không phải ai khác ngoài Lam Tiêu của chúng ta.

-"Thật không thể hiểu nổi mà, mình biết mình xinh đẹp quyến rũ người nhìn người mê hoa nhìn hoa nở. Nhưng cũng đâu cần khoa trương đến vậy, chả nhẽ đây là yêu em từ cái nhìn đầu tiên tronf truyền thuyết"

Nàng vừa bay vừa lẩm bẩm, không hề xác định phương hướng đi đâu, chỉ đi bừa đến đâu thì đến. Tốt nhất tránh xa tên nam nhân bỉ ổi Lãnh Thiên Bạch kia ra, vừa nãy dám ăn đậu hủ cũa nàng, nàng còn chưa kịp xử đã phải chạy, bất công aaa.

Ở khách điếm nào đó, nam nhân âm lãnh nhìn thuộc hạ của mình, Hắc xà, Kim xà và Vân Điểu sợ run chân. Không phải mang môn pháp ra để giáo huấn họ chứ.

Lãnh Thiên Bạch bóp vỡ chén trà, nghiến răng:

-"Lam Tiêu, nàng không thoát khỏi tay ta đâu. Cứ chờ đi".

-----

Ách xì.

Đang bay đột nhiên nàng hắt xì một cái. Lấy tay xoa mũi, không phải có ai đang chửi mình đấy chứ.

Sau khi cảm thấy đủ xa Lãnh Thiên Bạch, Lam Tiêu quyết định dừng chân ở một cái cây to, trèo lên cành ngủ qua đêm. Nhưng đến nửa đêm ngã xuống hai ba lần làm nàng lười không muốn trèo lại, trực tiếp nằm gốc cây ngủ.

~~~~~~~

A....gà rán, a....sườn xào chua ngọt, tôm, thịt bò....., nhiều đồ ăn quá. Quả nhiên ông trời có mắt, Lam Tiêu ta một đời tuy không hướng phật nhưng lại cống hiến hết sức mình cho đảng và nhà nước. Không ngại hi sinh bản thân cứu xã tắc. Ta phải ăn, phải ăn để không phụ lòng ông trời.

-"Dậy nhanh, dậy dậy."

-"Hơ hơ, cái gì vậy. Sao ai gọi ta dậy vậy ha. Ôi gà rán của ta, ta còn chưa kịp cắn miếng nào đã tan thành hư vô rồi."

Nàng ngồi dậy ôm đầu than vãn. Tức chết mà. Đến mơ cũn bị phá. Ông trời ơi, ta xin rút lại lời vừa nói. Ông là đồ khốn kiếp.

-"Huynh này, ta nhìn huynh quen quen, có phải huynh là người trong cái bang khôn."

Lam Tiêu ngẩng mặt lên nhìn. Trước mặt là một ăn mày chính hiệu, trên tay đang cầm cái gì kia...là bát mẻ.(-_-)

-"gì đây, đi đi, gia đây một xu dính túi còn chả có, lấy đâu cho ngươi."

-"Huynh hiểu lầm rồi, ta đâu lấy tiền của huynh, người trong bang cả."

Nàng liếc nhìn bộ y phục trên người mình, không đến nôi rách rưới nhưng nhìn cũ cũ bẩn bẩn. Chu Bá Văn, y phục của ông đúng là đồ lạc hậu. Nàng xờ lên đầu mình, quả nhiên tóc rối bung rối mù. Mặt thì chưa xem nhưng chắc cũng lem luốc thì người ta mới nghĩ mình là ăn mày.

Được lắm, hồi trước nàng giàu bao nhiêu thì bây giờ nghèo bấy nhiêu.

-"Sao bây giờ huynh vẫn còn nằm đây ngủ được, ta nghe nói bang chủ đang cho gọi họp bang khẩn cấp. Hình như bang chủ còn chiêu đãi ăn nữa. Đi thôi, an mày như chúng ta mấy khi được ăn đủ đâu mà. Vữa nãy ta còn nghe huynh gọi gà rá. Chắc đói lắm nhỉ."

Lam Tiêu gật đầu đứng dậy:

-"Đi thôi, ngươi dẫn đường đi"

Quả nhiên đến nơi có đồ ăn, mặc dù không phải là sơn hào hải vị mà nàng ao ước, chỉ có 4 cái bánh bao nhân thịt trên mỗi bàn cộng với đĩa rau xào. Không sao, đang lo,là không có ăn đây này.

-"Ê, huynh ăn từ từ thôi không nghẹn."

Lam Tiêu liếc nhìn Khinh Mao,người đã gọi nàng dậy cũng như đưa nàng tới đây đang nhìn nàng ánh mắt đầy thương cảm.

-"Huynh đói lắm, chắc hai ngày chưa ăn gì rồi đúng không. Đây là phần của ta, huynh ăn đi. Mà quên chưa hỏi danh tính cuả huynh, huynh tên gì?"

Lam Tiêu cố nuôt miếng thịt mắc ở cổ họng, nhìn Khinh Mao cảm kích rồi cầm bánh bao vừa ăn vừa ăn vừa nói:

-"Ta tên...tên...Lâm....ờ....Lâm Tiếu. Đúng rồi, là Lâm Tiếu." Lam Tiêu nghĩ không nên để lộ danh tính thật, không có ngày lại rước họa vào thân chứ́ chẳng chơi.

-"Lâm Tiếu, huynh đứng dậy mau, hành lễ với bang chủ"

-"Ờ ờ, đợi tí". Nàng đưa ống tay áo lên lau miệng. Ăn no quá đi, tinh thần sảng khoái hẳn.

-"Tham kiến bang chủ"

Lam Tiêu ngó đầu nhìn xem bang chủ cái bang có bộ dang như thế nào, liệu có giống trong phim kiếm hiệp trên ti vi không.

Quả nhiên là một lão già, chắc cũng chậc tuổi lão Chu Bá Văn, trên tqy cầm gậy, đường sau là một tiểu cô nương xinh đẹp. Nhưng nàng không quan tâm. Ăn no rồi thì chuồn lẹ.

Đang tính lùi vế sau để thoát ra ngoài vậy mà tên Khinh Mao chết tiệt lại kéo náng ngồi xuống bát quái.

-"Lâm Tiếu, ta thấy cho dù thế nào đi chăng nữa thì ma giáo vẫn đứng đầu trong đại hội võ lâm cho mà coi. Đâu đến lượt cái bang chúng ta."

Lam Tiêu bắt đầu có hứng thú, không chạy đi mà ngồi lại nghe chuyện giang hồ mà Khinh Mao kể và nàng nhận ra được một điều đó là bát quái cũng có cái thú vị của nó. Đáng nhẽ ra hồi trước nàng nên cho các binh sĩ dưới cấp được bàn chuyện bà tám.