(Nam nhân cặn bã và nữ nhân ti tiện)
Đồ Tô từ chỗ Quan Văn quay về trong nhóm phụ nhân, giúp đỡ Lâm thị làm chút việc nhỏ vụn vặt, thường thường cùng người ta khóc vài tiếng cho hợp với hoàn cảnh. Nhóm phụ nhân này vừa làm việc vừa nhỏ giọng lôi kéo việc nhà, thường thường còn dè dặt cười lên trong chốc lát. Các nàng nghị luận nhiều nhất tất nhiên vẫn là Đào thị, từ xiêm y của nàng ta, xe ngựa đến nha hoàn cùng với hai nữ nhi, đều bị là nội dung để các nàng nghị luận.
Có người vừa nghị luận còn vừa hỏi Lâm thị: “Ngũ tẩu tử, lúc trước ngươi nếu không hợp cách, nói không chừng cũng có thể cùng nàng giống nhau. Kém nhất cũng bằng một nửa phô trương của nàng ta đi?”
Lâm thị không khỏi trầm mặt xuống, ôn hoà đáp: “Ta nghèo quen rồi, sống không được cái loại cuộc sống này!” Nói xong liền lặng lẽ cùng phụ nhân kia kéo ra khoảng cách, không hề để ý tới các nàng. Phụ nhân hỏi câu kia cười gượng một tiếng, khinh thường bĩu môi, Đồ Tô nhìn nàng vài lần, cũng không để ý nàng.
Ngay tại thời điểm phụ nhân nói đến sôi nổi nhất, bỗng có người hô: “Không tốt, không tốt, tân Đại tẩu tử động thai khí!”
Có người vội vàng kéo hỏi: “Đại tẩu tử nào?”
Người kêu gọi kia liếc mắt quét người hỏi một cái: “Ngươi nói Đại tẩu tử nào? Đương nhiên là Đại tẩu tử từ trong thành đến kia.” Người hỏi lúc này mới xác định nói chính là Đào thị mà các nàng đang nghị luận.
Có phụ nhân thích xem náo nhiệt liền nhịn không được buông công việc trong tay đi xem náo nhiệt. Đồ Tô cũng lặng lẽ tránh tầm mắt Lâm thị cũng đi theo xem.
Phía trước phòng của Quan Hậu Cần cùng Đào thị người vây quanh đã muốn ba tầng trong ba tầng ngoài.
Chỉ thấy Quan Hậu Cần đầu đầy mồ hôi chen vào vội vàng hỏi nha đầu: “Hứa đại phu đi theo đâu?”
“Hứa đại phu hôm qua vừa hướng phu nhân xin nghỉ về nhà thăm người thân.”
“Vậy còn thất thần làm cái gì, chạy nhanh phái người đi trấn trên mời thầy thuốc nha!”
Nha hoàn kia biết vâng lời đáp: “Lão gia, sớm phái người đi, lập tức sẽ trở lại.” Quan Hậu Cần đành phải không nói gì nữa, chỉ chạy nhanh vào nhà xem Đào thị.
Đào thị lúc này đang nhíu chặt đầu mi nằm ở trên giường, đồ trang sức trang nhã quần áo trắng, một bộ dáng điềm đạm đáng yêu. Hai nữ nhi cũng ghé ở bên giường, nhẹ giọng nức nở.
Quan Hậu Cần có chút phiền lòng, không kiên nhẫn vẫy tay nói: “Khóc cái gì mà khóc, nương con cũng không có việc gì. Tới một bên đi!”
Hai tỷ muội Quan Minh Châu nghe xong khóc lợi hại hơn, Đào thị hơi hơi mở mắt ra, nhìn thoáng qua Quan Hậu Cần, nhẹ giọng nói: “Chàng là như thế nào cùng đứa nhỏ nói chuyện, các nàng như vậy không phải vì lo lắng cho ta sao?”
Quan Hậu Cần đè ép cơn tức, vội vàng khuất phục làm tiểu nhân nói: “Ta người làm cha này còn không thể nói các nàng.”
Đào thị thật dài thở phào nhẹ nhõm, sau một lúc lâu mới nói: “Ta không biết tại sao, luôn cảm thấy hoảng hốt không rõ nguyên do. Chàng nói là chuyện gì xảy ra? Ta vào Quan Hà thôn liền cảm thấy áp lực tới hoảng sợ…”
Trên mặt Quan Hậu Cần lộ ra một chút ý cười, nói: “Thật sự là ủy khuất nàng, mang thai còn đi theo ta đường dài xóc nảy. Chỉ sợ là mệt.”
Đào thị hữu khí vô lực vẫy vẫy tay: “Cái gì ủy khuất với không ủy khuất, ta cũng là con dâu Quan gia.”
Hai vợ chồng đang giả bộ khách sáo, chợt nghe nha hoàn báo lại: “Lão gia, phu nhân, Điền lang trung trấn trên đến đây.” Quan Hậu Cần đứng dậy, đối với lão giả quần áo bình thường ôm cái hòm thuốc hơi hơi gật đầu, hô: “Làm phiền Điền lang trung.”
Điền lang trung chỉ thản nhiên lên tiếng, liền tiến lên vì Đào thị bắt mạch. Điền lang trung chẩn một hồi lâu, lại lập tức hỏi Đào thị cùng nha hoàn một ít vấn đề, vẫn không có nói ra nhận định. Quan Hậu Cần xem ở trong mắt, còn cho là hắn không có biện pháp, khinh thị ban đầu liền lại tăng thêm một tầng, hắn đè nặng cơn tức hỏi: “Điền lang trung là chẩn không ra cái bệnh trạng gì?”
Điền lang trung coi như là người từng trải, làm sao có thể không nghe ra Quan Hậu Cần ý ở ngoài lời? Hắn thản nhiên liếc mắt quét Quan Hậu Cần một cái, cũng không phiền không giận, quay đầu hỏi Đào thị: “Phu nhân xin nói thực cho lão phu, mấy tháng trước nhưng là ăn cái dược gì?”
Đào thị trên mặt kinh ngạc một chút, im lặng sau một lúc lâu, mới chần chờ nói: “Mấy tháng trước quả thật là uống lên một ít phù thủy…”
Điền lang trung tiếp tục hỏi: “Nhưng còn có cái khác?”
Đào thị trù trừ không nói, Điền lang trung thấy tình hình như vậy liền nói: “Nếu phu nhân có điều giấu diếm, lão phu sẽ không thể phán đoán bệnh tình chuẩn xác, nếu không liền mời cao minh khác đi.” Nói xong làm bộ muốn đứng dậy.
Quan Hậu Cần vội vàng hỏi Đào thị: “Nàng còn ăn cái gì thì nói luôn đi?”
Đào thị nhắm mắt suy tư một lát, trợn mắt nhìn nhìn lại người bên người, quả thực không ai là ngoại nhân, cuối cùng trong lòng quyết tâm liền hé lộ ra nói: “Ta từ sau khi sinh hạ hai nữ nhi song bào thai mười năm trước, thân mình thương tổn vẫn không được lưu loát. Mấy tháng trước ta nghe nói chùa Thanh Dương trong thành Vân Châu rất linh nghiệm, liền đi tìm đạo sĩ kia muốn một ít phù thủy cùng… Đan dược…” Nàng lời này vừa ra, Điền lang trung mày liền nhăn thành chữ xuyên (川), hắn lắc đầu thở dài: “Ai, cái này thì đúng rồi, ngươi là ăn đan dược hỏng rồi. Nay trong bụng phù thũng, mạch tượng phù phiếm, mới nhìn qua, như là có thai, kì thực là tật bệnh hiện ra…”
“Thầy thuốc ngươi nói cái gì? Phu nhân nhà ta nhưng là có bầu ba tháng, vì ngày gần đây bôn ba không ngừng mới động thai khí?” Đào thị còn chưa nói, Đại nha hoàn bên người nàng Xuân Vân liền nhịn không được kêu lên.
Điền lang trung kiên nhẫn giải thích: “Mạch tượng này vừa thấy thì giống như hỉ mạch, kì thực không phải…” Lời của hắn còn chưa nói xong, đã thấy Quan Hậu Cần mạnh mẽ đứng dậy, xanh mặt lớn tiếng nói: “Nhanh đi tìm Lưu lang trung đi theo! Để cho hắn đến xem!” Ngụ ý, hắn là không tin Điền lang trung này.
Điền lang trung cũng giận, hắn vung tay áo, giận dữ nói: “Điền gia ta nhiều thế hệ làm nghề y, mặc dù không thể nói có thể chữa trị bách bệnh thế gian, nhưng chính là bệnh nhẹ của phụ nhân, lão phu vẫn là có năng lực này. Chẳng qua, các ngươi đã không tín nhiệm lão phu, vậy thì quên đi.” Nói xong, Điền lang trung ý tứ hàm xúc không rõ nhìn nhìn Đào thị, hơi hơi thở dài, sau đó phẩy tay áo bỏ đi.
Ngoài phòng người vây xem nhìn Điền lang trung than thở, vẻ mặt giận dữ, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì. Đồ Tô ẩn ở trong đám người, tinh tế quan sát thần sắc Điền lang trung, trong lòng đã phỏng ra sáu bảy phân.
Nàng đẩy ra đám người, lặng lẽ theo đuôi Điền lang trung mà đi.
Điền lang trung sải bước tiêu sái, hắn tuy rằng tuổi không ít, nhưng bởi vì bảo dưỡng thích đáng, vẫn giống như người trẻ tuổi bước đi như bay, Đồ Tô ở phía sau gắt gao đi theo. Đợi tới chỗ yên lặng ít người, Điền lang trung rốt cục nhịn không được nghỉ chân quay đầu, nghi hoặc nhìn Đồ Tô, thản nhiên hỏi: “Nữ oa nhi, trong nhà ngươi là có người bệnh muốn xem bệnh?”
Đồ Tô lắc đầu, nhìn khắp nơi xung quanh một phen, sau đó từ tay áo lấy ra một thỏi bạc, nhỏ giọng nói: “Điền lang trung, ta cũng ở trên Quan Lâm trấn, là hàng xóm với ngươi.”
Điền lang trung hí mắt đánh giá Đồ Tô một phen, chậm rãi nói: “Lão phu dường như không có hàng xóm như ngươi vậy.”
Đồ Tô hắc hắc cười nói: “Đương nhiên, tiệm ăn nhà ta với nhà ngươi cách đến mười hộ, chỉ là miễn cưỡng coi như là hàng xóm.”
Điền lang trung sắc mặt không thay đổi, bình tĩnh hỏi: “Ngươi tìm ta có chuyện gì?”
Đồ Tô gãi đầu cào má, hết nhìn đông tới nhìn tây, đông kéo tây xả chính là nói không đến chủ đề chính. Điền lang trung vuốt vuốt chòm râu, nói: “Nữ oa, lão phu còn muốn vội vàng đi chẩn, không có thời gian cùng ngươi nói chuyện phiếm.”
Đúng lúc này, Đồ Tô ngắm đến cách đó không xa thân ảnh Quan Hậu Cần vội vàng tới rồi. Nàng biết thời cơ đã thích hợp, liền từ trong lòng lấy ra một thỏi bạc, nhỏ giọng nói: “Điền lang trung, ta cầu ngươi, ngươi nhất định phải đáp ứng yêu cầu này của ta. Ngươi nhất định không thể nói với cha ta, Đào di ta không thể sinh con, bởi vì cha ta nếu là không có con, tất nhiên sẽ đem hai ca ca ta trở về, cả nhà chúng ta lại phải cốt nhục chia lìa, ta cầu ngươi. Ngươi đừng nói…”
Điền lang trung chau mày, hắn vừa rồi xác thực nhìn ra được đến, thân mình Đào thị về sau rất khó tiếp tục sinh con, nhưng cũng không phải không có khả năng khác, lại vì Quan Hậu Cần không tín nhiệm hắn, cho nên, câu nói kế tiếp của hắn mới ẩn chưa nói. Hắn nhìn cô nương trước mắt này con mắt loạn chuyển, không biết nàng rốt cuộc có tâm tư gì?
Ngay tại thời điểm hắn do dự chưa quyết định, phía sau dồn dập tiếng bước chân vang lên. Quan Hậu Cần đến đây! Hắn vừa vặn vừa vặn nghe được lời nói khẩn cầu Điền lang trung kia của Đồ Tô.
Hắn lúc này đang một bụng tức giận không chỗ phát, đối với Đào thị cùng hai nữ nhi hắn lại không dám lỗ mãng. Nhiều lắm là phát hỏa với nha hoàn. Hiện tại vừa thấy Đồ Tô, liền cừu mới thù cũ tập hợp đến cùng nhau.
Đồ Tô vừa thấy được vẻ mặt tàn bạo của Quan Hậu Cần, trong lòng nghĩ hảo hán không ăn mệt trước mắt, không đợi hắn lẻn đến trước mặt, liền nhanh như chớp hướng địa phương nhiều người chạy tới.
Quan Hậu Cần đuổi sát vài bước, lại vội đuổi theo Điền lang trung đang trở về. Liền cắn răng tạm thời thả nàng.
Đồ Tô chạy trốn tới lúc gấp rút, thình lình cùng Quan Mao đυ.ng phải. Quan Mao khó hiểu hỏi: “Đồ Tô, muội vội vội vàng vàng làm cái gì, nương để ta tìm muội đấy.”
“Không có việc gì, ta gặp được một con chó dữ, thiếu chút nữa cắn ta.” Quan Mao vừa nghe chó dữ, lập tức vẻ mặt cảnh giác, lớn tiếng hỏi: “Ở đâu ở đâu? Ta lấy gậy gộc đánh chết nó.”
“Chạy.”
“Nương tìm ta có việc?” Đồ Tô hỏi.
“Không có việc gì, nàng khả năng sợ muội bị đánh, để cho ta tìm muội.” Đồ Tô trong lòng dâng lên một tia ấm áp, kéo tay áo Quan Mao nói: “Chúng ta nhanh về đi.”
Khi Đồ Tô lại trở về, người ở trước phòng Đào thị đã tan hơn phân nửa, nàng lắng nghe mọi người nghị luận, chính là nghe nói thầy thuốc đi theo Đào thị kia lặng lẽ đi rồi. Hắn vốn nói là đến thôn bên cạnh thăm người thân, kết quả người đi thôn bên cạnh trở về báo nói, họ hàng của thầy thuốc kia căn bản không gặp hắn. Lại hỏi tường tận, mới biết được, thầy thuốc này căn bản không phải mấy thầy thuốc danh tiếng trong thành Vân Châu kia, ước chừng chính là trùng tên trùng họ mà thôi, bọn họ bị lừa. Đào thị vừa nghe, lúc ấy tức chết đi được, lập tức liền phân phó người đi huyện nha báo án, tức khắc tróc nã bọn bịp bợm giang hồ này.
Lại nói Quan Hậu Cần kia nghe được thầy thuốc đi theo chạy trốn, lại nghĩ tới thanh danh của Điền lang trung cùng tình hình của Đào thị mấy tháng gần đây, cẩn thận suy nghĩ một chút, ngay cả hắn cũng thấy được không thích hợp. Hắn mặc dù không có y thuật gì, nhưng dù sao cũng là người từng làm cha vài lần, đối với phản ứng khi nữ nhân có thai cũng hiểu được ít nhiều. Hắn lúc này cũng ẩn ẩn hiểu được, hai người bọn họ bị đùa giỡn! Ngay cả chỉ số thông minh loại này của hắn cũng hiểu được, càng miễn bàn Đào thị. Lúc này vợ chồng hai người đều cùng âm trầm nghiêm mặt, lặng im không nói. Những người khác trong phòng cũng là nín thở tĩnh khí, hận không thể lui đến góc tường, sợ mình thành nơi trút giận.
Đào thị hơi tựa vào trên giường, hữu khí vô lực vẫy tay để nha hoàn rời đi.
Trong phòng chỉ còn lại hai người bọn họ, Đào thị đầu óc nhanh chóng suy nghĩ, nàng trực giác việc này cùng Đồ Tô và Quan Văn kia có liên quan. Hết thảy sự tình đều phát sinh ở ba tháng trước — phát sinh tại khi Quan Văn Quan Mao gặp chuyện không may, khi Lâm thị cùng Đồ Tô xuất hiện ở Vân Châu thành. Tuy rằng nàng nhất thời không có căn cứ chính xác thiết thực gì để dựa vào, nhưng nàng vẫn nhận định như vậy. Ngay tại khi nàng cẩn thận cân nhắc làm sao đem việc này toàn đổ lên trên người hai người.
Quan Hậu Cần đã dẫn đầu mở miệng: “Ta hỏi Điền lang trung, hắn nói nàng về sau thực không thể sinh con nữa.” Quan Hậu Cần tuyệt không cố kỵ cảm thụ của Đào thị. Điểm này hắn đúng lý hợp tình, mặc cho ngươi nhà mẹ đẻ có tiền tài hơn nữa, tính tình dù mạnh mẽ hơn nữa, chỉ cần một cái lí do không có con trai này là có thể đem ngươi gắt gao ngăn chặn. Đào thị nghe vậy sắc mặt trắng bệch giống như giấy, nàng gắt gao nắm lấy chăn, thì thào nói: “Không có khả năng! Tuyệt đối không thể!”
“Đây là sự thật.” Quan Hậu Cần khẳng định nói. Trong lòng thế nhưng ẩn ẩn có một tia khoái ý. Hắn rốt cục có thể đúng lý hợp tình một lần.
“Ta nói không có khả năng chính là không có khả năng!” Đào thị khàn cả giọng thét chói tai, tiện tay cầm lên một cái chén trà hung hăng ném trên mặt đất.
“Rầm” một tiếng vang thanh thúy, chén trà tứ phân ngũ liệt. Đào thị lúc này cũng không để ý tới hình tượng cùng hành động, biểu tình của nàng có mấy phần dữ tợn cùng âm lãnh, lừa mình dối người nói: “Điền lang trung kia biết cái gì? Hắn chẳng qua chỉ là một lang trung tha phương ở trên trấn nhỏ xa xôi này mà thôi!”
Quan Hậu Cần cố ý không cho nàng nằm mơ, từng chữ rõ ràng nói: “Điền gia nhiều thế hệ làm nghề y, lúc này rất có danh tiếng.” Đào thị đột nhiên xoay mặt nhanh chóng nhìn chằm chằm Quan Hậu Cần, liên tục cười lạnh.
Quan Hậu Cần cũng nhìn nàng không chút nào lảng tránh, đối diện sau một lúc lâu, Đào thị đột nhiên âm lạnh nói: “Quan lang, như thế nào vừa nghe nói ta không thể sinh con, chàng căn bản không có một tia lo lắng? Chàng vẫn ngóng trông ta không thể sinh con như vậy sao? Hay là nói chàng còn nhớ thương hai đứa con kia? Hay là người vợ cả đã sớm lập gia đình kia?”
Quan Hậu Cần quay đầu, trong lòng ngàn tư trăm chuyển, cuối cùng chỉ lạnh nhạt nói: “Ta làm sao có thể nghĩ tới cái đồ đê tiện kia!” Hắn đương nhiên sẽ không còn muốn Lâm thị, Lâm thị dù biến hóa như thế nào, cũng đã là nữ tử trung niên có bốn đứa nhỏ, làm sao so với được với những ca kĩ tuổi trẻ mềm mại, phong tình vạn chủng. Chỉ là vì thân phận đặc thù của hắn, hắn vẫn mạnh mẽ đè ép mong muốn của mình. Nếu Đào thị thực không thể sinh con, mặc cho ai cũng không ngăn được hắn nạp thϊếp. Cho dù là Đào lão gia tử kia cũng không thể phản đối! Quan Hậu Cần nghĩ, trong lòng càng cảm thấy thoải mái vui vẻ. Hắn sợ mình nhất thời không khống chế được, biểu hiện quá mức. Lại nhanh chóng nói tiếp: “Tốt lắm, nàng cũng mệt mỏi, nghỉ ngơi cho tốt đi, bên ngoài còn một đống việc chờ ta, ngày mai nương ta sẽ đưa tang.” Nói xong, liền đứng dậy đóng cửa, sải bước rời đi, cùng thường ngày khuất phục làm tiểu nhân hoàn toàn không giống. Đào thị tức giận đến đấm giường mắng to.
Đồ Tô lui ở góc tường, nhìn bộ dáng thoải mái thích ý của Quan Hậu Cần, trong lòng đầu tiên là khó hiểu, chậm rãi liền hiểu ra. Âm thầm thở dài: nam nhân cặn bã chính là nam nhân cặn bã, đối ai cũng cặn bã. Hắn có thể đối với Lâm thị như vậy, tự nhiên cũng có thể đối với Đào thị như vậy. Chẳng qua là, nhà mẹ đẻ Đào thị cường đại, hắn tạm thời không dám mà thôi. Nếu là năm đó người nhà mẹ đẻ Lâm thị cường thế một ít, đối với nàng quan tâm một ít, Quan Hậu Cần cùng Cao thị Dương thị tuyệt không dám to gan lớn mật cùng nhau chèn ép ngược đãi nàng như vậy. Đồ Tô yên lặng nghĩ: nữ nhân chanh chua họ Đào! Ta cũng muốn cho ngươi nếm thử cực khổ nương ta từng chịu! Đợi cho các ngươi chó cắn chó, ta không kiên nhẫn nữa cho tra nam tiện nữ các ngươi cùng nhau xuống Địa ngục. Đừng trách ta lòng dạ độc ác, nhân từ với kẻ địch là tàn nhẫn với chính mình. Ta cho dù muốn buông tha các ngươi, các ngươi sẽ bỏ qua ta sao?