[Nhà Tù Nanba] Mộng Điệp

Chương 3: Bóng tối của nhà ngục Nanbaka

"Này, Hajime!"

"Huh?"

Miyoko đột nhiên đi nửa đường lại dừng lại, bước chân của Hajime đi trước xoay người nhìn cô.

Cô gái nhỏ đứng im tại chỗ, chỉ cách hắn vài bước chân nhưng tưởng chừng như một ngọn gió liền xóa sạch hình bóng của cô.

Hajime hơi ngẩn người một chút, lại hỏi lại xác định có phải Miyoko vừa gọi mình hay không.

Miyoko nghiên đầu mình.

"Tôi đột nhiên tôi có việc không đi nữa."

"..."

Tính tình quái đản là thế này?

Hajime nhướn mày, cơ bản hắn đã nghe về chuyện phó cai ngục trước khi đến đây. Nhưng chuyện lần đầu tiên gặp con bé trong cuộc vượt ngục tù nhân khu hắn, Hajime không lường trước được. Thậm chí ngay cả chuyện Miyoko là phó cai ngục mới đến sáng nay hắn mới biết đến, cuối cùng thì... hắn thật sự không ngờ rằng Miyoko không nói gì cuộc vượt ngục đó với cai ngục.

Tâm tính người này rất bí hiếm, hắn nên cẩn thận vẫn hơn.

Hajime âm thầm cảnh cáo mình.

"Hajime, anh vẫn như vậy, chẳng bao giờ sử dụng cái đầu."

"..."

Trước khi Miyoko rời đi, rồi biến mất ở dòng người thì Hajime lại nghe một câu từ cô để lại, theo gió. Hajime không biết cô gái đó đang chửi mình hay khen, nhưng cái số 1 chắc là tối ưu hơn nhỉ.

Năm đó, chẳng phải cũng luôn mồm chửi hắn không có đầu óc sao?

Bọn khỉ đột chỉ có cơ bắp không có cái đầu!

Hajime khẽ cong khóe môi mình, châm cho mình điếu thuốc xoay người đi. Cuối cùng thì mấy năm không gặp, con bé vẫn chửi hắn đó thôi.

Chẳng ai thay đổi cả.

Miyoko xoay người vòng qua khu vực lấy vé tàu, bắt con tàu đi đến khu 04. Nơi mà Kenshirou Yozakura đang cai quản. Hầm ngục nơi đó cô chưa đến xem.

- -

Kenshirou bất khá thi khi nhìn đến cô gái đứng trước mặt mình, tuy là không có đồng phục thật đấy, chẳng có bản tên. Cũng chẳng có lễ nghi nào của một binh sĩ. Nhưng cơ bản hắn vẫn nhớ con bé là, và cấp trên cao hơn hẳn cả hắn, khi hắn đã 30 mới chỉ có chức giám ngục trưởng, con bé này mới 20 tuổi, đã lên phó cai ngục.

Nghe làm cho lòng người ức chế thật mà.

Kenshirou chống tay dậy khỏi ghế của mình, bước đến nhìn cô gái kia.

Ồ, thấp hơn hắn cả một tấm ngực trở lên.

Thật sự quá lâu rồi không gặp!

Kenshirou ánh mắt hơi hòa hoãn một chút, nhìn đến Miyoko. Hắn không biết vì sao con bé lại đổi tên, đổi họ của mình. Nhưng hắn vẫn xác định con bé này là đứa trẻ từ nhỏ hắn quen biết. Một vị tiểu thư, cuối cùng thì...

"Kenshirou Yozakura, trưởng giám ngục khu 04!"

Miyoko nhìn lướt qua bản tên của anh một chút lại nghiên mắt về phía bàn phía sau, phó giám ngục không có. Chả bù cho tên nhóc Hajime lại có đến hai phó giám ngục.

Ưu ái của Momoko có khác nhỉ!?

Kenshirou ngừng một chút nhìn đến Miyoko, hình dáng vẫn không đổi như lúc nhỏ, nhưng mà... trí nhớ của cô ấy, dường như không nhớ hắn được một chữ, tất cả như người xa lạ.

"Gọi tôi là Kenshirou được rồi. Phó giám ngục, cô có chuyện gì?"

Không phải cô ấy muốn đi khu 13, sao lại xuất hiện ở nơi này rồi?

"Hầm ngục khu 04? Tôi muốn đến đó, anh giúp tôi dẫn đường được chứ?"

Hầm ngục? Cô ấy muốn xuống đó làm cái gì?

Kenshirou hơi giất thốt mình khi nghe đến hầm ngục. Cô gái này không cần tham quan khu vực quanh đây, chỉ cần đi thẳng đến hầm ngục của khu là được. ĐỪng nói rằng khu 13 cũng như vậy đi?

Ai cũng biết ở đây hầm ngục ngoại trừ tội phạm nguy hiểm nhất, cũng là nơi hốc hác, ủ dột, và đáng sợ nhất, không ngoài những kẻ canh ngục tối, mà còn có những quan cai ngục khác, từ cả nước đem đến đây để canh chừng tử tù.

Nữ nhân xuống đó làm gì?

Hết chỗ chơi rồi sao?

"Phó cai ngục, an ninh ở nơi này rất ổn định, ở bên dưới có chút... không được sạch sẽ, cô nên quay lên đi thôi!"

Kenshirou chần chờ khi đứng trước tầng 1 của khu ngục hầm của khu 04 của mình đang cai quản. Tuy hiện tại không bao nhiêu tù nhân dưới này, nhưng vẫn là những tử tù nguy hiểm nhất.

Nhà tù Nanbaka như là một nơi cuối cùng của những tội phạm, nơi này cũng được xem là nơi chôn thây của tội nhân. Kẻ vẫn tiếp tục con đường lạc lối này, sẽ chết xác cũng không cần trả về đất liền nữa, trực tiếp văng xuống biển.

Chính vì vậy, cai ngục ở đây luôn giúp đỡ cho tù nhân của mình mau tìm ra ánh sáng.

Tuy vậy ở hầm ngục này chính là những kẻ không bao giờ còn ánh sáng để tìm kiếm nữa.

Có thể bất cứ lúc nào cũng xổng chuồng, an ninh ở nơi này mới bảo mật một cách nghiêm túc, và đặt lên hàng đầu như vậy.

Tiếng giày lộc cộc va lên nền đá lát nền, Miyoko mặt không đổi sắc, đôi mắt xanh ngọc chậm rãi lướt qua từng l*иg sắc rỉ xét. Khu ngục tù tầng hầm không có ánh sáng, nếu bão nổi lên, khu này ngậm nước đầu tiên, có chút ẩm ướt, nhưng những tù nhân nơi này xem như được mặc kệ chết sống, vì con đường họ chọn đã đi vào ngỏ cục.

Không thể thả ra được nữa.

Tuy nhà tù có tiếng kiên cố, nhưng ai biết trước được...

Mùi máu chậm rãi xộc vào mũi.

Có tù nhân ở đây nổi điên cũng là chuyện bình thường.

"Giám ngục!"

Hai người đi tuần tra đi qua, dừng lại cúi đầu trước Kenshirou, lại ngẩn đầu thắc mắc đến nhìn về phía Miyoko.

Kenshirou lại giải thích.

"Phó cai ngục- Hyakushiki"

Hai người binh sĩ nhìn nhau lập tức cúi đầu cung kính gọi một tiếng.

Miyoko gật đầu, sau đó họ mới rời đi. Miyoko dạo thêm tầng ngục đến tầng cuối mới chậm rãi quay về cùng với Kenshirou.

Suốt quãng đường đó, Kenshirou không nghe bất cứ câu nói nào của Miyoko, con bé chỉ đưa đôi mắt nhìn quanh một vòng, sao đó cũng chậm rãi rời đi.

Như đang tìm kiếm, cũng như đang dò xét chẳng ai biết Miyoko đang làm gì cả.

- -

Hai ngày sau đó.

Kenshirou quay lại buổi họp theo lời của Momoko triệu tập. Lần này Miyoko không xuất hiện, và theo lời Momoko nói, con bé sẽ không xuất hiện trong bất kì cuộc họp nào nếu con bé không muốn.

Sau buổi họp, Kiji lại tụ họp lại cằn nhằn về hành động kì lạ của Miyoko gần đây.

Con bé chỉ đến và yêu cầu Kiji như Kenshirou dẫn đến tầng ngục hầm của khu mình, và dạo hết hầm đó qua các tầng, sau đó lại trở đi, không nói một lời nào.

Tuy chuyện này có thể nói là Miyoko đang muốn kiểm tra an ninh, nhưng kiểm tra kiểu của Miyoko là cách đầu tiên kì lạ nhất họ từng nhìn thấy. Miyoko chỉ dạo qua tầng hầm ngục, nơi giam giữ tội phạm nguy hiểm nhất không hỏi về hệ thống an ninh thế nào, hay tình hình gần đây của khu vực.

Kiji cảm thấy thắc mắc, Kenshirou không có nói, Hajime vẫn bị tình trạng như vậy nhưng hắn cũng không có thời gian để ý đến mấy chuyện này. Còn chỉ có Samon vẫn chưa bị Miyoko đến viến thăm dẫu một lần.

Nhiệm vụ lúc trước của Momoko nói đưa Miyoko đi tham quan khu vực này một chút cũng chưa thể thực hiện.

Tên khỉ gãi đầu mình suy nghĩ không biết lý do vì sao.

Nhưng Momoko lại khác, cô biết rõ đứa em này muốn cái gì.

Momoko đẩy cánh cửa bước vào căn phòng riêng của Miyoko. Con bé vẫn ngồi trên bàn làm việc mà với chồng giầy tờ chất cao như núi.

Miyoko dừng cây bút của mình lại, chậm lại thẳng lưng của mình, xoay đầu nhìn đến cô gái vừa bước vào kia, nheo mắt.

"Chị? Đêm không ngủ đi à?"

Đến đây lại bị nghe chửi nữa rồi!

Miyoko trong lòng kêu ngào, có chút mệt mỏi.

Momoko bước lại gần, với bộ thường phục hằng ngày của mình, cô nhìn đến sấp giấy tờ mà Miyoko chuẩn bị cho cơ quan chính phủ, báo cáo về nhà tù Nanbaka.

Miyoko đảm đương chức vụ này, thay hơn 90% công việc giấy tờ, và điều tra các kế hoạch, lẫn an ninh cần thiết cho nhà tù Nanbaka, giúp Momoko có thời gian kiểm tra kĩ hơn các con số, và tù nhân mình để tâm.

Momoko vươn tay xoa đầu em gái mình thở dài, cô kéo lấy ghế ngồi xuống bên cạnh, nhìn Miyoko thở dài.

"Em vẫn nhớ chuyện đó đúng không?"

Miyoko định lật thêm một sấp giấy tờ nữa, lại nghiên mắt nhìn đến Momoko và lời nói của chị vừa nói. Con ngươi ngọc bích chuyển hướng một chút, sau đó nghiên người ngã trên ghế, sấp tài liệu trên tay cô tùy ý vứt sang một bên, mỉm cười dài.

"Hẳn! Sao quên được!"

Cái đêm kinh hoàng đó với con bé chỉ mới 4 tuổi, mất đến 3 năm để có thể thoát được một đêm ác mộng, sau đó là điều trị tâm lí.

Nói hiện tại Miyoko quái gỡ, tính tình quái đản cũng không sai.

Cơ bản di chứng mà thôi!

Mà Miyoko cũng chẳng biết, bây giờ mình đã khỏi bệnh hay chưa.

Khóe môi của Miyoko nhếch lên một đoạn lại tắt lịm đi.

Momoko nhìn biểu cảm của con bé lại, thở dài, con ngươi xanh đậm nhìn xa xăm. Cho đến bây giờ, ác mộng của một đứa trẻ 4 tuổi dường như sẽ không thể phai nhạt được.

Cơ bản, một phần vì lỗi của chính phủ, một phần khác, có lẽ vì những người giữ công lý ở thế giới này quá nhát gan.

Ở ngục tù Nanbaka này, tù nhân giam giữ, nhưng những giám ngục lẫn cai ngục không khác ngoài họ những con người sau l*иg sắc, thì những giám ngục chính là những kẻ sống trong một hoang đảo, không tiếp xúc với đất liền quá nhiều. Thậm chí quay về, những binh sĩ đất liền còn phải dè chừng họ từng giây từng phút một.

Momoko ngã người trên lưng ghế, thở hắc ra một tiếng.

Những kẻ tài giỏi của thế giới này lâu dần cũng bị triệt tiêu đi, không vì xã hội hại, cũng chính vì những kẻ bị xã hội tha hóa, biến thành công cụ.

Miyoko nhắm nghiên đôi mắt mình.

Khi Momoko ngẩn người lên đã thấy đứa trẻ này ngủ thϊếp đi.

Momoko chỉ biết thở dài, vươn tay bế lấy đứa em này lên giường để con bé ngủ một giấc ngon lành.

Sau đó cô rời khỏi phòng không quên để đèn ngủ, và tắt đi cây đèn điện quá chói mắt với con bé. Mỗi ngày ở nhà tù Nanbaka đều có kẻ địch đến để phá ngục từ bên ngoài, phó cai ngục đến luôn đứng sau bóng tối.

Nếu cai ngục là chủ đứng đầu nhà ngục, thì phó cai ngục chính là bóng tối của cô. Bóng tối, sống và làm việc, và theo nghĩa đen.

Nó là chức vụ bảo vệ nhà tù này trong bóng tối.

Âm thầm!