Tinh Hà Rực Rỡ, May Mắn Thay

Chương 160

Đêm hôm ấy Thiếu Thương trằn trọc mãi, sáng sớm tinh mơ ngày hôm sau đã sai người tới Viên phủ chuyển lời, đích danh muốn Viên đầu bảng đến đón mình về cung. Viên Thận lệnh người hầu đánh cỗ xe ngựa nạm vàng ngọc, nhanh chóng chạy đến Trình phủ trước khi mặt trời lên cao, kết quả nghe được vị hôn thê hai mắt sưng vù nghiêm túc yêu cầu mình từ hôn.

“Nàng nói gì?” Viên Thận hồ nghi mình nghe nhầm, “Hôm trước nàng còn bảo tuyệt đối không từ hôn, giờ mới qua một ngày hai đêm mà nàng đã trở mặt? Có phải nàng ngủ nhiều đến mộng mị rồi không.” Những ngày qua trong triều đang om sòm vì có người phản đối chuyện độ điền, ắt hẳn Hoắc Bất Nghi không có thời gian rảnh đi gây sự.

Một tay Thiếu Thương chống thành xe, xác nhận lại: “Huynh không nghe nhầm, ta khuyên huynh nên nhanh chóng từ hôn, nếu trì hoãn chỉ sợ sẽ tệ hơn.”

“Rốt cuộc hôm qua đã xảy ra chuyện gì, ai đã đến tìm nàng.” Viên Thận nhạy bén.

Thiếu Thương thuật lại chuyện Lạc Tế Thông đến thăm, Viên Thận nghiêm mặt: “… Nhanh vậy sao. Không ngờ y thật sự không có tình cảm với Lạc thị, ta còn tưởng y ngại Lạc thị nên không tiện trở mặt.”

Thiếu Thương xoay mình dựa vào thành xe, im lặng không nói.

Viên Thận siết chặt nắm đấm, cười lạnh: “Nhưng chuyện này cũng không lạ, Hoài An vương Thái hậu và Đông Hải vương tín nhiệm y cực kỳ, vậy mà Hoắc Bất Nghi nói bán đứng là bán đứng họ đấy thôi!”

Thiếu Thương cảm thấy câu này nghe thật chói tai, nhưng không phản bác được.

Viên Thận làu bàu mắng chửi, sau đó cố ra vẻ cười đùa: “Y và Lạc thị cắt đứt quan hệ là chuyện của họ, nàng muốn ta từ hôn là có ý gì? Lẽ nào đợi y tự do cưới hỏi thì nàng sà vào y?”

“Huynh biết ta không có ý đó.” Thiếu Thương cười lạnh, “Cuộc đời ta ghét nhất hai chữ thông cảm, cũng vì hai chữ này, có kẻ không chút cố kỵ làm hại người khác, dẫu gì chuyện qua đi nhận sai đền tội, bỏ qua là được. Hừ, trên đời này có vài việc làm đã làm rồi, tổn thương cũng đã tổn thương, vì sao cứ phải cần thông cảm!” Như bản thân chẳng hạn, nàng tuyệt đối không thông cảm cho Trình mẫu và Cát thị.

Chí ít cha Trình và Tiêu phu nhân còn có thể đấu tranh vì tương lai của gia tộc con cái, đổi lại giàu sang yên ổn để nàng hưởng thụ, nhưng Trình mẫu hoàn toàn vì tư lợi, chỉ vì gây khó dễ con trai con dâu mà làm hại một đứa trẻ vô tội, dù mai này chết nàng cũng không tha thứ, không phải người lớn tuổi nào cũng đáng kính trọng!

Viên Thận im lặng một lúc, đoạn nói: “Vậy tại sao nàng muốn ta nhanh chóng từ hôn?! Lạc thị không phải gia tộc bình thường, bị làm nhục như vậy liệu có dễ dàng bỏ qua cho Hoắc Bất Nghi? Chuyện đâu đơn giản.”

Thiếu Thương không trả lời mà nói: “Huynh biết thói quen hành sự của Hoắc Bất Nghi à? Vào năm Đông Hải vương rời khỏi trữ vị, ta đến Đông cung thu dọn đồ đạc, tìm được hồ sơ Hoắc Bất Nghi thỉnh công và thư từ ngài ấy viết cho Đông Hải vương mấy năm trước.”

Viên Thận khó hiểu nhìn nàng.

“Có chuyện thế này, khi ngài ấy mười sáu mười bảy tuổi, Hoàng đế sai ngài ấy và Trương Yêu chia nhau tiêu diệt hai sơn trại ở Dự Châu. Hai sơn trại ấy một ở Lương Quốc, một tại quận Lỗ; nói thật, sơn trại ở Lương Quốc lực mỏng hơn, nên ban đầu Hoàng đế định để Hoắc Bất Nghi đến Lương Quốc. Nhưng Trương Yêu bất bình, nói với người ta chuyến này mình chỉ làm nền cho con nuôi của Hoàng đế, cho nên Hoắc Bất Nghi chủ động xin đổi với Trương Yêu.”

Viên Thận nói: “Con người Trương Yêu đúng là hẹp hòi, lại đi so đo với một thiếu niên mới lớn, chẳng trách dù võ công phi phàm nhưng bệ hạ vẫn xem thường hắn.”

“Đông Hải vương lo cho Hoắc Bất Nghi, Hoắc Bất Nghi viết thư trấn an, nói dù sơn tặc ở Lương Quốc ít nhưng xuất thân từ tông tộc, coi nhau như ruột thịt, đồng tâm hiệp lực; còn đám người ở quận Lỗ tuy nhiều, song chỉ là một đám ô hợp trời nam đất bắc hội tụ, tụ lại vì lợi, lợi hết tất tan.”

Viên Thận để ý đến chi tiết: “Bức thư này viết khi nào.”

“Khi hai đội ngũ vừa rời khỏi đô thành.”

“Nói cách khác, ngay từ lúc bệ hạ muốn bọn họ diệt phỉ, Hoắc Bất Nghi đã điều tra rõ tình hình của hai sơn trại?”

“Đúng vậy.”

Viên Thận vuốt tay áo, trầm ngâm.

Thiếu Thương nói tiếp: “Quả nhiên tình hình sau đó đúng như dự liệu của Hoắc Bất Nghi, Trương Yêu tấn công rất lâu vẫn không xong, binh mã chết thảm, còn Hoắc Bất Nghi chỉ sau một trận đánh đã nhẹ nhàng tiêu diệt sơn trại… Hừ hừ, trong đó thủ cấp của vài tên cầm đầu bị chính người mình chặt xuống lấy công chuộc tội.”

Viên Thận nhíu mày: “… Có thể chỉ là tình cờ, nếu Trương Yêu không hẹp hòi, nếu hai đội quân không hoán đổi nhau, không biết kết cục sẽ như thế nào.”

“Đừng nóng, chuyện huynh mong mỏi hai năm sau đã đến.” Thiếu Thương bực tức nói, “Khi ấy bệ hạ chỉ vừa chiếm được Lũng, đang truy kích đào binh bỏ trốn thì bắt được bào đệ của thủ lĩnh quân địch. Đáng tiếc lúc ấy Hoắc Bất Nghi vừa quay về từ trận đấu thê thảm, quân lính dưới trướng mệt mỏi, chết không ít người, mà đội ngũ phe địch không phải tử sĩ nuôi dưỡng nhiều năm thì cũng là quân đội con cháu đồng tông đồng tộc.”

Viên Thận đã nhớ ra, sắc mặt nặng nề: “Ta biết chuyện này, Hoắc Bất Nghi đuổi kịp bại binh, lập tức xông vào huyết chiến, cuối cùng xách thủ cấp của địch về doanh phục mệnh, phải dưỡng thương gần nửa năm trong nhà Thôi Hầu.”

Khi ấy Hoàng đế rất xót xa, lúc luận công đã cố ý gây khó xử trong việc khen thưởng ban thưởng của vài người nào đó, ắt muốn hả giận giúp con nuôi; nhưng cũng vì trận tử chiến lấy cứng chọi cứng ấy mà rất nhiều triều thần đã có cái nhìn khác về Hoắc Bất Nghi còn chưa cập quan, luôn miệng ca ngợi ‘Hoắc Xung tướng quân có người nối nghiệp rồi’, bỏ quan hẳn Lăng Ích.

Thiếu Thương gật đầu: “Giờ huynh biết rồi đấy, ngài ấy dám trở mặt với Lạc gia, hoặc là đã lưu lại đường rút, Lạc gia không dám trở mặt với mình; hoặc là bất chấp tất cả như đánh bạc, không sợ phải kết thù với Lạc gia.”

“Rốt cuộc nàng muốn nói gì?” Viên Thận hồ nghi.

Thiếu Thương nói: “Cùng đạo lý đó, ngài ấy dám đột ngột bảo hai ta từ hôn thì một là đã nghĩ được kế sách, hoặc hai là bất chấp nốt. Viên đại công tử, huynh định đối phó thế nào đây?”

Viên Thận nổi giận: “Lẽ nào ta còn sợ y!”

“Nếu là vế trước còn đỡ, Viên gia các huynh chẳng phải ăn chay, hơn nữa lòng dạ huynh cũng không kém Hoắc Bất Nghi, sợ là sợ vế sau, ngài ấy vứt bỏ thể diện, gây nên mưa gió toàn đô thành, mọi người lại chỉ trỏ huynh thì huynh biết làm sao?” Không mấy người đàn ông muốn trở thành nhân vật chính trong các tin đồn tai tiếng, huống hồ là nam phụ đang bị rợp một đám mây xanh nửa hư nửa thực.

Quả nhiên Viên Thận trợn mắt.

Đến cửa cung, Thiếu Thương vỗ vai Viên Thận: “Huynh suy nghĩ kỹ đi, Hoắc Bất Nghi phát điên lên là sẽ cắn người đấy, huynh không cắn lại nổi đâu. Không cần lo cho ta, tuy ta chịu thiệt không ít trong tay ngài ấy nhưng ngài ấy không làm gì được đâu.”

Viên Thận tưởng Thiếu Thương ví von chuyện cắn người, nhưng thực ra nàng đang nói nghĩa đen.

Hai người chia tay nhau trước cửa cung, Viên Thận phiền não, suýt đã nhầm đường đến Thượng Thư đài.

Tuyên Thái hậu vẫn ốm yếu khó ngồi dậy, cơ thể ngày một không tỉnh táo, Thiếu Thương trở về Vĩnh An cung bà cũng không biết, trong lòng nàng rất buồn; sau khi mớm thuốc, Tuyên Thái hậu mơ màng hỏi chuyện của Hoắc Bất Nghi, Thiếu Thương vẫn tức giận xỉ vả Hoắc Bất Nghi một hồi, khiến Tuyên Thái hậu không kìm được bật cười.

Tiếp mấy ngày trôi qua, đại danh của tiểu nữ Trình gia lại vang khắp đô thành.

Đầu tiên trường Thủy Hiệu úy Lạc Tân tuyên bố công khai muốn kén rể cho con gái ở góa về nhà, khiến các nhà giàu quyền quý tại đô thành giật mình, những người tai mắt linh thông đều biết Thái tử muốn Lạc Tế Thông làm vợ Hoắc Bất Nghi, cũng biết Lạc gia rất mừng trước chuyện này. Tình hình như thế, rõ ràng không phải Lạc gia bỗng dưng nổi điên mà là Hoắc Bất Nghi trở mặt.

Không cần bàn bạc nhau, mọi người đồng loạt nhìn sang Trình gia, cha Trình đau đớn né tránh người nhà họ Lạc không đủ, ông đành cáo bệnh trốn trong nhà.

Lạ hơn nữa, theo tiền lệ như Viên Thận đã từ hôn với Thái gia năm xưa, nhẽ ra Hoắc Bất Nghi nên áy náy với Lạc gia mới phải, nhưng nhìn hành động của Lạc gia thì có vẻ không hề như vậy. Đầu tiên Lạc Tân để con gái ở nhà dưỡng bệnh, từ chối mọi lời mời dự tiệc, rồi tuy ngoài miệng bảo kén rể nhưng từ chối tất cả lời cầu hôn của thân hữu, xem chừng muốn gả con gái đi xa. Nhìn có vẻ Lạc gia sợ hãi Hoắc Bất Nghi hơn, đúng là kỳ quặc.

Cùng lúc đó, những cỗ xe lớn nhỏ của Hoắc Bất Nghi chất món hiếm như hổ cốt mật gấu lộc nhung nhân sâm cừu chồn ưng săn vân vân, cộng thêm hoàng kim bảo thạch ngà voi hương liệu tuấn mã mãnh ngao do thương đội từ Mạc Bắc xa xôi đem đến tiến vào Trình phủ nườm nượp.

Trình Thủy nhớ lại năm đó con gái đau lòng bệnh nặng, tức giận đến mức muốn đánh người. Hoắc Bất Nghi quỳ bên cạnh để mặc ông đánh mắng, nhưng Tiêu phu nhân đã níu chồng lại – ngay cả Hoàng đế còn không đánh cậu ta, mình có dám động thủ thật không!

Ba người cầm cự nửa ngày trời, cuối cùng mỗi người nói một lời.

Tiêu phu nhân rất có đẳng cấp: “Cậu không cần bồi tội với nhà ta, tuy vợ chồng ta là song thân của Niệu Niệu, nhưng từ nhỏ đã thiếu quan tâm dạy dỗ con bé, giờ hối hận cũng muộn. Sau này Niệu Niệu muốn đi con đường gì, muốn lấy người ra sao, bọn ta đều để con bé tự quyết định… Những thứ này, cậu đem về đi.”

Hoắc Bất Nghi không đồng ý, nói: “Không phải vãn bối muốn hai đại nhân nói giúp thay mình, chỉ là năm xưa vì vãn bối gây nên đại họa mà suýt liên lụy tới Trình phủ. Mỗi lần nghĩ tới chuyện này, tròng lòng vãn bối vô cùng khó chịu.”

Trình Thủy siết tay, trầm giọng nói: “Năm năm trước, Niệu Niệu bệnh nặng xém mất mạng. Cậu đừng tưởng chỉ có mình lưu đày chịu khổ, có biết Niệu Niệu mấy lần không qua khỏi không hả. Nếu cậu không tin thì có thể đến nhà kho hậu viện mà xem, ở đó vẫn còn nửa cỗ quan tài làm cho Niệu Niệu.”

Hoắc Bất Nghi ngẩng phắt đầu lên, cuối cùng im lặng cáo từ.

Đợi người đi rồi, Tiêu phu nhân mới hỏi chồng: “Việc gì mình phải nói cho Hoắc Bất Nghi biết chuyện Niệu Niệu bệnh nặng? Ta tưởng mình muốn Viên Thiện Kiến làm rể.” Nói như thế càng khiến họ Hoắc không từ bỏ.

Trình Thủy thở dài: “Nếu Viên Thiện Kiến làm ra chuyện có lỗi với Niệu Niệu, mình nói xem Niệu Niệu có bệnh nặng như vậy không?” Yêu sâu bao nhiêu hận sâu bấy nhiêu, nên tổn thương mới trầm trọng đến thế. Ông là người từng trải, chỉ mong tương lai con gái sẽ không hối hận điều gì.

Giữa sân nhà, Trình lão quản sự chóng mặt trước lễ vật chất đống cao như núi, trong đó có một chiếc gạc hươu to tới nỗi khiến người ta trố mắt, có đến hơn hai mươi mấy nhánh to khỏe chắc chắn, vươn rộng gần một trượng, không qua lọt cửa nhà, lão quản sự đành sai mở hết cửa hông hai bên cửa chính, bấy giờ mới đưa được gạc hươu giá trị liên thành vào.

Kiểm kê lễ vật tới nỗi đau tay khô miệng, thở không ra hơi, lão quản sự hài lòng bày tỏ với ông bạn già Phù Ất, vì sao gia chủ không sinh thêm vài nữ công tử, chắc chắn nhà ta sẽ rạng rỡ lắm.

Phù Ất nghĩ bụng, mới một cô mà đã ầm ĩ đến nỗi tối mày tối mặt, nếu sinh thêm mấy người, không biết cửa Trình gia phải tháo bao nhiêu lần đây.

Trình Thiếu Cung thấy trong phủ bận túi bụi, bèn gọi Đệ Ngũ Thành tới hỗ trợ, Đệ Ngũ Thành trợn mắt: “Tại sao lại sai bảo ta?”

“Tại ông sẽ mừng lắm cho xem.” Trình Thiếu Cung cười hì hì, “Nương tử tương lai của con trai Viên Châu mục ông hận thấu xương sắp bị người ta cướp đi rồi!”

Đệ Ngũ Thành thừ người.

Sau một hồi rầm rộ như thế, toàn thể trọng thần cao quý cho đến tôi tớ ở đô thành không khỏi kích động, nhìn chằm chằm vào ba nhà Hoắc Viên Trình. Trong tửu lâu, trong quán cơm, sau giờ chầu, không nơi nào không bàn luận sôi nổi.

Nghe nói Ban lão Hầu gia từng thở dài ‘không biết ta có sống được tới năm thấy con trai của Hoắc Xung thành thân không’.

Nghe nói Đình Úy Kỷ Tuân im lặng thu hồi tấu chương cáo lão, bảo muốn thấy Hoắc Bất Nghi thành thân rồi mới từ quan về quê;

Nghe nói Viên Thận vì tiểu nương tử Trình gia nên mới từ hôn với Thái gia, không biết bây giờ có phải là báo ứng không;

Nghe nói Nhữ Dương vương rượu vào ‘lỡ lời’, cặn kẽ miêu tả năm ấy khi Hoắc Bất Nghi và Trình Thiếu Thương du ngoạn đã thân mật thế nào, cửa cống vừa mở, có quần chúng ăn dưa năm mồm bảy miệng đồn rằng năm xưa tận mắt chứng kiến hai người Hoắc Trình thân thiết như hình như bóng…

Và thế là, cổ thụ cành lá xum xuê tươi tốt trong Viên phủ càng thêm xanh ngắt.

Nhưng điều quần chúng đô thành cảm thấy hứng thú nhất là rốt cuộc chuyện này sẽ đi đâu về đâu?

Người này nói Trình tiểu nương tử sẽ tuân theo ý của người nhà, bỏ qua Viên Thiện Kiến chọn Hoắc Bất Nghi; người kia nói sớm muộn gì Trình tiểu nương tử và Hoắc Bất Nghi cũng ôm nhau khóc, không kìm được tình xưa; cũng có người nói Trình tiểu nương tử cương quyết không từ hôn, sau đó Hoắc Bất Nghi cố chấp chiếm đoạt, Viên Trình phải làm đôi uyên ương số khổ; còn có người nói Hoắc Bất Nghi độc ác, rắp tâm tìm cơ hội tiêu diệt tình địch, đương nhiên cũng có người phản bác, nói Hoắc Bất Nghi là người lỗi lạc, có lẽ sẽ công khai quyết đấu cướp mỹ nhân về… Ôi chao ôi chao, mới nghĩ chút thôi đã thấy hưng phấn rồi!

Thái tử cũng bị bóng gió một trận, thở dài bảo: “Tử Thịnh à, ngươi nói xem sao mọi người lại rảnh rỗi như vậy, phụ hoàng mới hạ lệnh xử tử mười mấy Thái thú không thành thật trong chuyện độ điền, vậy mà không thấy một ai nghị luận, suốt ngày chỉ nhìn chằm chằm chuyện của ngươi.”

Hoắc Bất Nghi im lặng một lúc rồi nói: “Thần cũng chưa kịp chuẩn bị.”

Chàng cố tình chọn thời điểm này để vứt bỏ Lạc gia ghé thăm Trình phủ, tưởng mọi người đang tập trung vào chuyện độ điền không rảnh quan tâm, nhưng chàng đã đánh giá thấp sự nhiệt tình của quần chúng đô thành. Giờ sự tình thay đổi, có vụ tai tiếng của chàng chình ình phía trước, không mấy ai bàn tán chuyện Hoàng đế hạ lệnh bắt buộc phải độ điền nữa.

Hoàng đế bày tỏ con nuôi rất tốt, bản thân rất hài lòng.

Tai tiếng nhanh chóng lên men, ngay tới Thái Doãn nhàn nhã ở nhà cũng thương xót cho học trò kiêm cháu rể ngày trước, ông không kìm được nói: “Thiện Kiến à, năm đó ngươi hà tất phải từ hôn, nếu không bây giờ ngươi và cháu ta cũng đã sinh con dưỡng cái rồi.”

Viên Thận im lặng đối đáp.

Về tới nhà, Viên Thận thay quần áo rồi đi gặp phụ thân, nào ngờ thấy mẫu thân Lương phu nhân cũng có mặt, chàng lấy làm ngạc nhiên.

“… Sự tình là như vậy, xin song thân tin tưởng, Thiếu Thương tuyệt đối không làm ra chuyện khác người, tất cả đều do Hoắc Bất Nghi làm bậy. Khiến nhà ta bị chỉ trỏ là lỗi của con trai.” Viên Thận quỳ xuống bồi tội.

Viên Bái cũng nghe được ồn ào bên ngoài, ông hào sảng cười nói: “Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu, cầu không được lại trằn trọc trăn trở. Từ thuở xa xưa, trai gái yêu nhau là chuyện phong nhã, bị đồn thổi cũng không sao.” Nói đoạn, ông ho khẽ hai tiếng.

“Phụ thân…” Viên Thận giật mình.

Lương phu nhân cười nói: “Năm xưa phụ thân con chu du thiên hạ trở về, bẩm báo song thân muốn cưới Đệ Ngũ Hợp Nghi, khiến trong nhà náo loạn, tổ phụ con đánh phụ thân con mấy trận, tổ mẫu con khóc lóc không thiết sống. Thời gian đó toàn quận đều cười cợt Viên gia, nữ quyến trong nhà đi dự tiệc đều bị chế giễu ‘Bái lang nhà ngươi đã chịu yên chưa’? Ha ha, chuyện lần này đâu có là gì.”

Bà nhận lấy áo khoác thị tỳ đưa, dịu dàng phủ thêm cho Viên Bái, Viên Thận thấy cha mẹ thân thiết thì lại mất tự nhiên, thấp giọng nói: “Chuyện này, nên làm thế nào đây? Đây là ‘mối hận đoạt vợ’, nếu yếu thế, không phải Viên gia sẽ trở thành trò cười sao!”

“Thiện Kiến, con lại đây.” Viên Bái ôn tồn vẫy tay, Viên Thận nghe lời quỳ xuống cạnh cha mình.

Viên Bái nhẹ nhàng vỗ vai con trai, nói: “Từ nhỏ con đã cẩn thận tự kiềm chế, học tập không cần trưởng bối đốc thúc, dù bái sư cầu học hay vào triều làm quan, con đều khiến Viên gia nở mày nở mặt. Chớp mắt cái đã nhiều năm trôi qua, nay con đã khôn lớn, có thể tự gánh vác một phương, nhưng phụ thân vẫn cảm thấy thiếu sót vì chưa từng dạy dỗ con đàng hoàng.”

“Con từ hôn với Thái thị, cầu hôn Trình thị, có lẽ từ khi hiểu chuyện, đó là hành động đầu tiên trong đời con không liên quan đến lợi ích được mất.” Viên Bái ra chiều yêu thương, như nhìn thấy con trai mới ba tuổi khi mình rời nhà xuất chinh, đứa trẻ mũm mĩm đáng yêu như tuyết ngọc, cái miệng nhỏ nhắn còn thở bong bóng, níu ống quần ông không chịu buông.

“Phụ thân hy vọng con hãy nghĩ thật kỹ, bây giờ con không thể buông tay Trình thị, rốt cuộc là thật sự yêu nàng, muốn cưới nàng bằng được, hay chẳng qua chỉ là vì thể diện, không muốn thua cuộc. Nếu là vế sau, con đừng ngại độ lượng, bây giờ cho qua, tác thành nhân duyên của người ta, cũng không mất đi vẻ quân tử lỗi lạc phóng khoáng. Hoắc Hầu nhớ đến ân tình của con, mai sau tất sẽ dốc lòng giúp đỡ Viên gia chúng ta. Còn nếu là vế trước… Con trai ta, con đã nghĩ rõ chưa?”

Ánh mắt tang thương nhưng cơ trí của phụ thân như một luồng sáng soi vào đáy lòng, Viên Thận không khỏi ngơ ngác.

Thực ra lần đầu tiên gặp Thiếu Thương trong hội đèn, chàng ta không có cảm giác gì, về sau gặp nhau nhiều lần cũng chỉ cảm thấy nàng lanh lợi thú vị, có điều bướng bỉnh cứng đầu, hay giương nanh múa vuốt, cũng khiến người ta thích. Chàng mới nghĩ, nếu cưới nàng có lẽ cũng không tệ.

Nào ngờ sau đó cứ luôn chậm một bước, dần dà biến thành chấp niệm; nhưng bởi Hoắc Bất Nghi nên chàng cũng yên phận tìm giai nhân khác làm vợ. Cho đến… cho đến hơn năm năm trước.

Trước mắt chàng hiện lên màn đêm đầy sao lạnh lẽo ấy, sau khi hay tin chàng vội vã vào cung, trông thấy nàng bước ra đi dọc trong cung hẻm.

Cô gái mảnh mai, ngơ ngác chậm rãi vịn tường chập chững bước đi, tàn nhẫn như cạo vảy cá sống, nàng bị hút cạn sức sống hoạt bát ngày xưa, chỉ còn lại đôi vai kiệt quệ bị đè nặng bởi vô vàn đau thương bi phẫn.

Khi nàng ngẩng đầu, đôi mắt đã cạn khô còn đen hơn bình thường, ánh mắt lạnh lùng lướt qua trong khoảnh khắc ấy đã thiêu đốt con tim chàng – Viên Thận cảm thấy kích động đến nỗi khó thở, vừa xót xa vừa kính nể, là sự xúc động chàng chưa bao giờ trải nghiệm trong cuộc đời hai mươi mốt năm có trật tự của mình.

Chỉ là, chàng vẫn không biết phải giải quyết tình cảm này thế nào.