Vinh Hoán bị y nói đến vui vẻ, thân mật xoa xoa cái eo mảnh khảnh của tiểu thê tử: “Ta không biết, nguyên lai Việt Nhi là bảo bối hiểu chuyện như vậy!”
Hứa Việt bị hắn trêu ghẹo đến thẹn thùng cúi đầu, nhìn váy trên người mình, như tiểu nương tử nhà ai đang tư xuân. Y nhấp nhấp môi, ôn nhu mà vuốt phẳng quần áo của Vinh Hoán: “Gia, nô hầu hạ ngài xuống xe được không?”
“Được!” Vinh Hoán tùy tay lại bóp lấy một bên mông y: “Nhưng ngươi phải kẹp chặt, rớt ra cũng đừng trách tâm gia tàn nhẫn.”
“Ưm~” Hứa Việt bị xoa bóp đến run run một chút, ngọc thế bên dưới cũng bị hít vào vài phần, lông tơ cọ vào vách thịt bên trong, khiến cho y thêm một trận ngứa ngáy.
Hứa Việt không dám tự mình tùy tiện động mặt sau, ở trong ánh mắt trêu chọc của Vinh Hoán bò xuống xe ngựa, bên cạnh xe quỳ gối dưới đất.
Mặc kệ ra cửa hay là ở nhà, nhiều nhóm phu chủ đều thích nam thê tới hầu hạ, ngược lại không thường dùng nô bộc cho lắm. Lúc nãy, Vinh Hoán đáp ứng Hứa Việt, nhưng hắn thân là người tập võ, nếu thật sự dẫm xuống, thân thể mảnh khảnh của Hứa Việt có thể bị dẫm đến hộc máu.Hắn hơi suy tư một chút, liền tự mình nhảy xuống xe ngựa, chỉ tượng trưng mà đá đá Hứa Việt, liền tính cho y là đã ‘Hầu hạ’: “Đứng lên đi.”
Hứa Việt trộm gợi lên ý cười, theo Vinh Hoán vào tửu lầu trước mặt.
Tiểu nhị kiến thức rộng rãi, thủ đoạn quản thúc nghiêm khắc nào chưa từng gặp qua, đừng nói là Hứa Việt trên mặt bị thương với bước đi mất tự nhiên. Bởi thế, mắt nhìn thẳng đưa bọn họ tới một nhã gian, ghi chép món xong lập tức cung kính mà lui ra ngoài.
Vinh Hoán cười cười, lại phất tay cho tôi tớ lui xuống.
Hứa Việt nãy giờ vẫn luôn đứng hầu ở phía sau Vinh Hoán, chờ nhã gian chỉ còn lại hai người bọn họ, mới nâng ống tay áo, tiến lên rót trà cho Vinh Hoán, nâng khăn khom lưng: “Gia, ngài súc miệng đi.”
Vinh Hoán khẽ gật đầu, nâng chung trà lên. Uống xong một ngụm, liền phun ra trên khăn tay, lại uống một ngụm nữa, phun về trong chén trà, đem chén trà đặt ở trên tay Hứa Việt: “Thưởng ngươi.”
Hứa Việt đỏ mặt uống xong, thanh âm nhỏ nhẹ nói: “Cảm ơn gia.”
Vinh Hoán không tỏ ý kiến, lại như là nhớ tới cái gì, đột nhiên lấy ra một cái khăn sạch sẽ, cầm lên nước ấm đem khăn tẩm ướt.
Hứa Việt không hiểu ra sao nhìn động tác của hắn: “Gia, ngài?”
‘Bang’ một tiếng, Vinh Hoán đem chiếc đũa bên tay ném xuống dưới bàn, hướng phía Hứa Việt ngoắc ngoắc ngón tay: “Tới nhặt.”
Hứa Việt không có gì dị nghị mà quỳ xuống, chui vào gầm bàn, ở trước mặt y là đầu gối của hắn, mò tìm chiếc đũa.
Vị trí Vinh Hoán ném cũng thực xảo quyệt. Hứa Việt ngẩng đầu, vừa vặn nhìn đến đồ vật ở hạ thân Vinh Hoán. Cái kia cự vật đã căng lên, ở trong quần áo đỉnh lên một cái lều nhỏ.
Dưới gầm bàn tối tăm, căn côn ŧᏂịŧ kia như là nguồn sáng duy nhất. Y giờ này khắc này cũng không rảnh lo nhặt cái gì chiếc đũa, trong mắt chỉ có nó. Côn ŧᏂịŧ lớn chôn phía dưới quần áo, lại tựa hồ mang theo mê người hương khí, câu đến hậu huyệt y ngứa lên, càng ngày càng khó nhẫn nại. Hứa Việt bất tri bất giác vươn đầu lưỡi, muốn đi liếʍ liếʍ đồ vật mỹ vị này.
Vinh Hoán lại không muốn làm y được như nguyện, hắn vươn tay, dùng sức nhéo lên hai má Hứa Việt, đem khăn nhét vào trong miệng Hứa Việt: “Trước thu nước miếng của ngươi lại.”
“Ưm ah!” Miệng bị lấp kín, Hứa Việt giống như càng thêm cơ khát, liều mạng đem đầu hướng về phía trước, đi tới chỗ chứa căn côn ŧᏂịŧ. Y đem mặt mình chôn dưới háng Vinh Hoán, không ngừng cọ từ đầu đến tận gốc rễ, nhưng như thế nào cũng cọ không đủ, y có ý đồ dùng tay cởi bỏ quần áo vướng bận, nghĩ muốn nhấm nháp, mυ'ŧ vào.
“Ngươi cũng thật tiện.” Vinh Hoán vừa trào phúng lại cảm khái. Hắn rút ra đai lưng trên quần áo Hứa Việt, đem cái tay không thành thật của y trói lên, cười cười xem Hứa Việt ai ai cọ cọ, cuối cùng như từ bỏ mà khóc ra lên, nước mắt chảy đến đầy mặt.
“Ai! Sao lại khóc?” Vinh Hoán vỗ vỗ mặt Hứa Việt, đánh giá không sai biệt lắm, rút ra khăn trong miệng y: “Một chút đều không ngoan, muốn côn ŧᏂịŧ liền nói, khóc cái gì? Ta khi dễ ngươi?”
Hứa Việt biết Vinh Hoán có ý định trêu đùa chính mình, nhưng y đã không có cách nào tự hỏi nghiêm túc, miệng mới vừa được buông ra, liền hướng đi lên ngậm qυầи ɭóŧ Vinh Hoán, tựa như nhào vào trong ngực hắn, cả người đều ghé vào trên người Vinh Hoán: “Gia cho tiện nô, tiện nô muốn ăn côn ŧᏂịŧ lớn.”
Tính tình Vinh Hoán vẫn là một bộ dáng thật tốt, thậm chí chủ động giúp y cởi bỏ quần áo ở hạ thân mình.
Quần theo chân rơi trên mặt đất, căn côn ŧᏂịŧ kia vừa thoát khỏi trói buộc của quần áo liền nhảy lên càng cao, giống một thanh kiếm, thẳng tắp chỉ vào yết hầu Hứa Việt, da^ʍ tà mà lại nguy hiểm.
Hứa Việt si mê nhìn nó, đem cổ mình lại gần cọ cọ, lại rụt trở về quỳ bò trên mặt đất, tứ chi chống đất, như cúng bái mà nhìn qυყ đầυ hắn: “Gia, ngài cho tiện nô đi, cầu xin ngài, gia.”
“Hửm!” Vinh Hoán cười một tiếng, da^ʍ tục lại suồng sã mà gọi y: “Tiểu cɧó ©áϊ, không biết xấu hổ như thế à.”
“Tiểu cɧó ©áϊ” Hứa Việt lẩm bẩm mà lặp lại: “Nô chính là cɧó ©áϊ, tiểu cɧó ©áϊ của gia, tiểu cɧó ©áϊ muốn ăn côn ŧᏂịŧ lớn, tiện cɧó ©áϊ không biết xấu hổ.”
Vinh Hoán dùng côn ŧᏂịŧ quất đánh mặt y, lại xẹt nhẹ qua môi y, đưa tới trước mặt Hứa Việt, trên môi y đều là thuỷ quang da^ʍ mĩ: “Cɧó ©áϊ, tới ăn.”
Hứa Việt nghe vậy, đôi mắt lập tức sáng lên. Y mở ra miệng, một ngụm đem côn ŧᏂịŧ nuốt vào trong, âm thanh ‘chậc chậc’ mυ'ŧ vào vang vọng dưới bàn.
Qυყ đầυ thâm nhập vào khoang miệng, được khoang miệng ấm áp vây quanh đè ép, nhưng phân thân quá lớn nên còn hơn phân nửa lộ ở bên ngoài. Vinh Hoán bị kẹp đến sảng khoái thở ra tiếng, lại không vừa lòng lắm mà giật nhẹ ngọc thế bên trong mông Hứa Việt: “Hút sâu vào, coi chừng rơi ra.”
Hứa Việt phản xạ có điều kiện dùng sức, ngọc thế lập tức bị hút trở về, côn ŧᏂịŧ Vinh Hoán cũng bị y nuốt vào nhiều hơn. Y lấy lòng mà co rút lại khoang miệng, lại nhổ ra, nghiêng đầu liếʍ quanh phần cán, thỉnh thoảng mυ'ŧ vào. Liếʍ đến chỗ hai viên trứng, lại lần nữa mở miệng ra đem nó bao vây, ôn nhu mà hút lộng.
Cảm giác được côn ŧᏂịŧ bị mình kí©ɧ ŧɧí©ɧ mà trướng to thêm một vòng, Hứa Việt như là được khen thưởng, càng thêm ra sức mà đem côn ŧᏂịŧ nuốt vào phun ra, từng chút từng chút mà lặp lại, không biết mệt mỏi mà vuốt ve hầu hạ vật này.
Vinh Hoán hưởng thụ một lúc lâu, sờ sờ đầu tiểu cɧó ©áϊ nhà mình tỏ vẻ tán thưởng, ngay sau đó nhéo gương mặt Hứa Việt, lập tức đem côn ŧᏂịŧ nhét vào cả tận gốc rễ, tiến sâu vào yết hầu, lại không chút do dự mà tiếp tục tiến đến phía trước, tựa hồ như muốn hai trứng trứng của mình cũng đưa vào trong miệng Hứa Việt.
Hứa Việt miệng bị bắt mở đến lớn nhất, thống khổ mà nôn khan. Cảm giác được côn ŧᏂịŧ trong miệng nhảy nhảy, y như là minh bạch cái gì, càng thuận theo mà thu lại hàm răng, thả lỏng yết hầu, tùy ý côn ŧᏂịŧ tiến quân thần tốc như muốn đem chính mình thọc xuyên, cuối cùng dừng lại, phun ra từng luồng nùng tinh, theo thực quản tiến vào thân thể.
Vinh Hoán bắn thật lâu. Chờ đến khi Hứa Việt từng đợt phát run, miệng cũng đau nhức mà chịu đựng không nổi, mới cảm giác được hắn đem côn ŧᏂịŧ rút ra ngoài.
Y nghe được âm thanh Vinh Hoán mang theo ý cười: “Tiểu cɧó ©áϊ, cẩu tiên(dươиɠ ѵậŧ của chó) của ngươi cương rồi.”
Hứa Việt giương miệng, nghe vậy mê mang mà nhìn hắn, trong miệng còn hàm chứa tϊиɧ ɖϊ©h͙, nhiều đến không khép miệng được, sắp chảy ra khỏi miệng. Vinh Hoán xem y thật sự vất vả, đơn giản duỗi tay giúp y một phen: “Nuốt đi.”
“Đưa bàn tay ra.”
Vinh Hoán mới vừa bắn xong, lười nhác nắm lấy tay Hứa Việt, cởi xuống đai lưng ném cho y: “Đem cẩu tiên cột chắc vào.”
Côn ŧᏂịŧ Hứa Việt lớn lên rất tinh xảo, hơn nữa là một người song tính, cảm thụ của côn ŧᏂịŧ không rõ rành như hoa huyệt. Lần này ăn tϊиɧ ɖϊ©h͙ phu quân, lần đầu tiên cương thành như vậy. Y còn không có phản ứng, ngốc ngốc hỏi: “Nô, nô không thể bắn sao?”
Đúng lúc này, tiểu nhị đem đồ ăn tiến vào, lời định nói của Vinh Hoán liền nuốt trở vào. Hứa Việt trốn ở gầm bàn, côn ŧᏂịŧ cương đến khó chịu, y chưa từng tự mình lộng qua, thật sự không biết nên làm sao bây giờ, đành phải ôm chân Vinh Hoán cọ cọ. Lại nghĩ tới Vinh Hoán sẽ đem tiểu côn ŧᏂịŧ của mình trói lại, sợ tới mức vội vàng buông ra.
Vinh Hoán nhìn y cười cười.
Tiểu nhị thấy Vinh Hoán ngồi một người ở trên ghế bật cười, người hầu đều ở bên ngoài, vì thế không cần nghĩ cũng biết Hứa Việt đang ở đâu, tiểu nhị bày đồ ăn xong liền mang theo một đội người đi ra ngoài.
Vinh Hoán đem Hứa Việt từ phía dưới kéo ra, xem biểu tình trên vẻ mặt của y như “đại họa giáng đầu”, giận sôi máu, kéo ra vạt áo của y, nhắm ngay hai viên thịt lôi kéo: “Chó hoang, ta nói như thế nào?!”
Hứa Việt đau đến xoay xoay, liên mồm nhận sai: “Gia, nô sai rồi chó hoang không quản được cẩu tiên, chó hoang sai rồi.”
Sắc mặt Vinh Hoán càng lạnh hơn. Hắn không lưu tình, tay năm tay mười không ngừng mà nhéo. Đầṳ ѵú vốn dĩ nhút nhát sợ sệt, bị nhéo đến sưng lên, nhìn ngọt nị như cố ý đưa đến trong tầm tay Vinh Hoán.
Hắn không chút do dự túm lên nhũ thịt, hung hăng ninh một phen, kéo theo đầṳ ѵú xoa xoa một vòng.
Hứa Việt kêu thảm một tiếng. Vinh Hoán nhìn tròng mắt phiếm hồng của y, đáng thương không thôi, tiểu côn ŧᏂịŧ lại run run, bị trêu đến ngẩn lên càng cao.
Hứa Việt cũng biết chính mình đã làm sai, vội vàng cầm lấy đai lưng trên tay, cột vào côn ŧᏂịŧ của mình, còn vòng vài vòng, thắt chặc lại.
Vinh Hoán chê cười mà nhìn y một cái, đôi tay nắm lấy tay của Hứa Việt, đột nhiên lôi kéo dây thừng, kéo đến sợi dây đều muốn hãm sâu vào da thịt y, hiện ra từng vết lằn đỏ. Hắn lại trêu người rồi, nơi đó của y cạ vào dây thừng đau không nhịn được, thân mình Hứa Việt căng thẳng, côn ŧᏂịŧ cũng đau đến mềm đi.
Y đáng thương hề hề mà quỳ rạp trên mặt đất, phi thường ủy khuất: “Nô nô vẫn là lần đầu tiên.”
Vinh Hoán cảm thấy thú vị mà trêu đùa ngọc thế bên trong mông y, lôi ra lại thọc vào: “Yên tâm. Có ta ở đây, ngươi còn sợ cương không được nữa sao?”
Lúc này, quản gia mang theo một quyển sách có ghi nghi thức hôn lễ tiến vào, đối với gương mặt sưng to của Hứa Việt không tỏ vẻ gì, mắt nhìn thẳng, cúi đầu khom lưng: “Thiếu gia, thỉnh ngài lựa chọn nghi thức hôn lễ.”
Hứa Việt ngồi bên cạnh, mặt đều nhíu lại. Thủ đoạn chơi đùa y của Vinh Hoán gần đây càng thêm lợi hại, phảng phất như thời khắc đều không rời khỏi y, đi ra ngoài đều phải có y theo hầu một bên. Hiện giờ hắn có việc ra cửa, mà bên trong mông mình còn mang theo một căn ngọc thế thật lớn, cảm giác tồn tại rõ rệt.
———