Lục Uyển Đình dùng giọng nói nhẹ nhàng lại như thì thầm mà nói chuyện, đôi mắt ôn nhu mỉm cười, Kỳ Thanh bị cô gợi lên một ngọn lửa nhỏ trong lòng, dùng hành động đáp lại.
Giống như chim bay ngang mặt hồ, chỉ là mυ'ŧ nhẹ một cái lên cánh môi.
Lục Uyển Đình còn chưa kịp cảm thụ, thì đôi môi mềm mại kia đã rời đi, Kỳ Thanh nhìn xung quanh, nắm tay cô kéo đi đến hướng cầu.
Lục Uyển Đình đi theo bước chân Kỳ Thanh, tầm mắt cô dừng ở bên má Kỳ Thanh, khoé miệng cong lên, Kỳ Thanh bị cô nhìn, trái tim nhỏ yếu đuối lại đập mãnh liệt, phảng phất giống như đây là lần đầu tiên hẹn hò với người thương.
Trên cầu thật nhiều người, càng đi đến lại càng có nhiều người hơn, Lục Uyển Đình nắm chặt tay Kỳ Thanh, Kỳ Thanh cảm giác được, nhẹ nhàng nắm lại, "Đêm nay, sao lại nhiều người vậy?"
Lục Uyển Đình nhìn nhìn về phía trước đánh giá, bên đầu cầu bên kia cũng nhiều người, thỉnh thoảng còn có tiếng nói 'đáng yêu quá đi' với linh ta linh tinh, Lục Uyển Đình nói, "Chúng ta qua bên này xem đi.'
Đang muốn đi qua bên đó, thì ở bên này có người hướng về phía các cô sau đó cầm điện thoại, có người có hô lên, chỉ vào mặt hồ, "Trong nước có đàn vịt con!"
Kỳ Thanh và Lục Uyển Đình nhìn theo hướng chỉ đó, trong bóng đêm có mấy cái bóng đen đang di chuyển trên mặt nước.
Lục Uyển Đình nhìn kỹ, phát hiện đàn vịt con này màu xám mà cũng không phải là vịt, Lục Uyển Đình quay đầu nói cho Kỳ Thanh, "Là uyên ương."
Cô và Kỳ Thanh đứng tại chỗ, nhìn đám uyên ương nhỏ đoán chừng mới nở được hai ngày, đang lẻo đẻo theo con lớn nô đùa.
Kỳ Thanh đếm đếm, có mười con con uyên ương nhỏ.
Người bên cạnh rất nhiệt tình mà lấy điện thoại ra chụp hình, Kỳ Thanh lần đầu được nhìn thấy uyên ương gần như vậy, buông tay Lục Uyển Đình ra, cũng lấy điện thoại ra chụp.
Ánh sáng ở đây tối, có chụp cũng không nhìn thấy rõ được, mượn ánh đèn ở trên cầu có thể chụp đỡ, không nhìn thấy rõ, còn tưởng đâu cô đang chụp mặt hồ nước.
Lục Uyển Đình ôm bả vai Kỳ Thanh cười nói, "Ngày mai, lại đến chụp đi."
"Ân." Kỳ Thanh thu hồi điện thoại, nghiêng đầu dựa vào bả vai Lục Uyển Đình, thuận tay ôm lấy eo của cô, "Có nên nói cho Vân Tạ biết ở đây có tiểu uyên ương không?"
Cô nhớ rõ Vân Tạ thích mấy con động vật nhỏ lông xù.
Lục Uyển Đình siết chặt cánh tay, không xem đám tiểu uyên ương kia nữa mà nhìn Kỳ Thanh, "Ở bên cạnh chị mà còn nghĩ đến Vân Tạ à?"
"Con bé là em gái chị, là cô em chồng của em." Kỳ Thanh nhịn không được mà cười lớn, "Trời ơi, chị còn ghen với em gái của chị nữa sao?"
"Con bé là em gái ruột của chị, không phải là cô em chồng của em." Thừa dịp mọi người đang chú ý bên hồ nước, Lục Uyển Đình hôn lên môi cô một cái, "Không được nghĩ đến người khác."
Tiểu uyên ương bơi ở hồ một vòng, sau đó lại bơi đến bên bờ hồ, du khách vây lại xem cũng đi theo tiểu uyên ương, rất nhanh trên cầu đã không còn bao nhiêu người.
Các cô từ trên cầu đi xuống, lại vòng lại, Lục Uyển Đình rất tự nhiên mà nhắc đến chuyện lúc ăn tối, "Kỳ Thanh, vì sao em luôn nhìn Trương Hoàng Nhã vậy?"
Luôn? Nào có!
Thình lình bị hỏi vấn đề này, tim Kỳ Thanh hoảng hốt, cô vội vàng phủ nhận, "Em không có."
Lục Uyển Đình nhướng mày, "Không có sao?"
Giọng nói lạnh đến phát sợ, Kỳ Thanh cãi lại, "Em chỉ ngẫu nhiên nhìn một cái thôi mà."
"Em thừa nhận là em nhìn cô ấy?" Lục Uyển Đình dừng bước chân lại.
Đêm nay, đừng nghĩ đi ngủ sớm nhé.
Kỳ Thanh biết hết đường trốn rồi, vội vàng lấy lòng, xoa xoa tay Lục Uyển Đình, giải thích, "Em chỉ nhìn xem cô ấy có nhìn Lục Vân Tạ không thôi mà."
Khách sạn Duyệt Giang có rất nhiều phòng, giới thiệu mỗi phòng thì cần tốn ít thời gian, các cô đi dạo một lúc, việc giới thiệu hình như cũng chưa xong, Lục Vân Tạ chưa gọi điện thoại cho các cô, như vậy vẫn đang còn ở cùng Trương Hoàng Nhã.
"Vậy cô ấy có nhìn hay không?"
"Có." Kỳ Thanh hồi tưởng lại, nhưng mà lại quên mất vị Lục tổng ở bên cạnh rất dễ ghen, lúc cô còn đang nhớ lại chuyện Trương Hoàng Nhã nhìn Lục Vân Tạ, thì tay đã buông ra.
Lục Uyển Đình xoay người đem Kỳ Thanh ôm vào l*иg ngực, che đi đôi mắt còn đang kinh ngạc kia, Kỳ Thanh muốn mở miệng hỏi, nhưng mà bởi vì nụ hôn nồng nhiệt quấn lấy tâm trí và cơ thể cô, làm cho cô quên mất đang muốn hỏi cái gì.
Tiếng gió phất qua bên tai, tiếng bước chân lúc gần lúc xa bên tai, Kỳ Thanh khẩn trương, cơ thể cũng tự nóng lên.
Lục Uyển Đình lấy tay đang che mắt Kỳ Thanh ra, đôi tay vòng lấy Kỳ Thanh dịu dàng mà hôn, tay xoa xoa nhẹ nhàng trấn an.
Nhưng mà Kỳ Thanh vẫn khẩn trương.
Lục Uyển Đình cảm giác được, buông Kỳ Thanh ra cười, Kỳ Thanh mở mắt nhìn xung quanh, mới phát hiện lúc cô còn đang mơ màng nhớ chuyện của Trương Hoàng Nhã, thì Lục Uyển Đình đã kéo cô đến một chỗ tối cách xa hồ Thu Lan.
Bên cạnh là mấy bụi cây, người đi đường có đi ngang qua nhìn thì cũng không nhìn thấy rõ diện mạo của các cô.
Chỗ này đúng là một chỗ hôn môi tuyệt vời.
Nhịp tim vẫn chưa ổn định lại sau một hồi khẩn trương, hô hấp của Kỳ Thanh có chút loạn, Lục Uyển Đình mang cô ra khỏi nơi này, đôi mắt ôn nhu cười tươi lại bình thản, giống như người mới vừa rồi nhiệt tình hôn Kỳ Thanh không phải là cô vậy.
Đi được một đoạn, hô hấp Kỳ Thanh mới đều lại, câu lấy ngón tay cái người đang không ngừng cười kia, "Lục tổng, lần sau không cần mang em đến chỗ như vậy."
Lục Uyển Đình còn cười lớn hơn, đáp ứng, "Được, rồi lần sau chị sẽ trực tiếp mang em đi thuê phòng."
Vừa nghe hai chữ thuê phòng, máu trong người Kỳ Thanh nóng lên, cô nhìn qua hướng khách sạn, trong lòng có kế hoạch, "Đêm nay chúng ta đừng về nhà, ở lại khách sạn Duyệt Giang một đêm đi."
Lục Uyển Đình nắm chặt tay Kỳ Thanh đi sang đường đối diện, biết rõ rồi nhưng vẫn cố ý hỏi, "Vì tiểu uyên ương?"
Kỳ Thanh nhướng mày, không vì tiểu uyên ương, mà vì đôi yêu ương này nè.
Ở trong khu ngồi chờ của khách sạn, Trương Hoàng Nhã chọn một phòng chủ đề băng tuyết, trong phòng có hai cây khô được bao phủ một lớp sơn trắng, trên đó còn trang trí đèn led màu tím, đèn ở trên trần nhà là màu xanh nhạt, ánh sáng dung hòa màu sắc với nhau, ở trong thế giới băng tuyết tạo ra một cảm giác ấm áp khác thường.
Lục Vân Tạ đem ipad trả lại cho giám đốc khách sạn, bảo hắn đi chuẩn bị phòng, đem phòng dọn dẹp lại lần nữa và đổi đồ dùng mới hết.
"Cảm ơn." Chờ giám đốc khách sạn rời đi, ánh mắt Trương Hoàng Nhã dừng trên người Lục Vân Tạ.
"Không cần phải cảm ơn, là chuyện phải làm." Bị Trương Hoàng Nhã nhìm chằm chằm, tim Lục Vân Tạ đập nhanh hơn, phóng tay bưng lấy ly nước mà nhân viên mang lại từ lúc nãy, cô nhấp một ngụm nước, che giấu đi cái loại cảm xúc lạ này.
Rất nhanh giám đốc khách sạn đã quay trở lại, đến đưa thẻ phòng.
Thẻ phòng cũng thiết kế theo loại phòng băng tuyết, một tấm thẻ màu trắng, vừa đưa tới tay Trương Hoàng Nhã, thì chiếc thẻ màu trắng dần dần trở nên trong suốt, giống như từ một khối băng tan chảy thành nước, thậm chí đầu ngón tay còn có cảm giác lạnh.
Giám đốc khách sạn: "Trương tổng, phòng đã chuẩn bị xong, ngài có thể vào ở bất cứ lúc nào."
"Được, tôi biết rồi." Trương Hoàng Nhã nắm lấy cái thẻ trong tay, liếc nhìn vị giám đốc không có ý định rời đi, "Tôi và phó tổng Lục của các người còn có chút việc cần muốn nói."
Giám đốc khách sạn mỉm cười, nói không quấy rầy hai người, sau đó nhanh chóng rời đi.
Trong lòng Lục Vân Tạ nghi hoặc, nhưng trên mặt biểu cảm vẫn như cũ, hỏi Trương Hoàng Nhã, "Trương tổng, còn có việc gì sao?"
Trương Hoàng Nhã xoay xoay chiếc thẻ trong tay, "Phó tổng Lục, cô còn trẻ như vậy mà đi vào công ty đi làm, là vì giúp Lục tổng chia sẻ bớt công việc sao?"
Cái vấn đề này rất bình thường, Lục Vân Tạ không hiểu vì sao lại hỏi việc này, có chút do dự, sau mới gật đầu, "Ân."
Sau một lát trầm mặc, Trương Hoàng Nhã lại hỏi một vấn đề, "Lục tổng nhiều năm mới kết hôn, cô cũng vậy sao?"
Đột nhiên nhảy đến vấn đề kết hôn, Lục Vân Tạ trố mắt mà nhìn Trương Hoàng Nhã, mơ hồ đoán được vì sao Trương Hoàng Nhã hỏi như vậy, nhưng lại cảm thấy bản thân nghĩ nhiều.
"Tôi còn chưa nghĩ đến việc kết hôn." Trừ bỏ chị gái, cô không thích ai hết, còn chuyện kết hôn, vẫn chưa nằm trong phạm vi suy xét của cô, "Trương tổng còn muốn hỏi cái gì nữa không?"
"Vậy cô cảm thấy tôi như thế nào?" Trương Hoàng Nhã mỉm cười.
Lục Vân Tạ: "...." Trương Hoàng Nhã đang hỏi cô và cô ấy kết hôn thì sao hả?
"Trương tổng..." Lục Vân Tạ thở dài một cái, không cần phải vòng vo với Trương Hoàn Nhã, "Theo như tôi được biết thì cô thích chị của tôi."
Nghe lời nói này, trên mặt Trương Hoàng Nhã không hề có bất cứ biến hoá nào, càng không có chột dạ, cô hơi mỉm cười, "Tôi bội phục chị gái của cô, tuổi còn trẻ nhưng đã quản lý toàn bộ tập đoàn Lục Thị, cái loại thích này nói đúng hơn là thưởng thức lẫn nhau."
Trương Hoàng Nhã thu hồi thẻ phòng, trên mặt vẫn giữ nụ cười, Lục Vân Tạ cảm giác được đằng sau nụ cười kia là một loại khổ sở khó nói.
"Không có ai biết được, tôi đã đi qua con đường gian nan như thế nào, mới có thể đem toàn bộ tập đoàn quản lý trong tay." Trương Hoàng Nhã cởi đồng hồ trên tay xuống, Lục Vân Tạ theo bản năng nhìn thoáng qua cổ tay cô ấy, "Tôi từng nghĩ đến, Lục Uyển Đình sẽ là người làm tôi sống thật và nói thật, cô ấy có thể hiểu tôi."
"Chị tôi thích Kỳ Thanh, cũng chỉ muốn hiểu Kỳ Thanh." Trong lúc này, Lục Vân Tạ vẫn còn nhớ giúp Kỳ Thanh ra oai với người ngoài, nói chị cô có bao nhiêu thích Kỳ Thanh.
"Tôi biết." Trương Hoàng Nhã mỉm cười.
Lục Vân Tạ cảm giác bản thân không nên nói chuyện với Trương Hoàng Nhã về chủ đề này, nhìn đồng hồ nói, "Trương tổng, không còn sớm, cô đi nghỉ sớm đi."
Cô đứng dậy chuẩn bị rời đi, Trương Hoàng Nhã cũng đứng lên theo, giữ tay cô lại.
Tay Trương Hoàng Nhã hơi lạnh, Lục Vân Tạ hơi sửng sốt, trên tay có thêm một món đồ.
Là cái đồng hồ mà Trương Hoàng Nhã vừa cởi.
Cái này là có ý gì? Lục Vân Tạ nhìn cái đồng hồ khó hiểu, ngước mắt nhìn Trương Hoàng Nhã.
"Là tiền phòng đêm nay." Trương Hoàng Nhã buông tay ra, cười với Lục Vân Tạ, từ trong phòng nghỉ đi ra, bảo nhân viên mang cô đi đến phòng.
Trên đồng hồ vẫn còn hơi ấm của Trương Hoàng Nhã, nhìn Trương Hoàng Nhã biến mất trong tầm mắt của cô, Lục Vân Tạ cúi đầu đánh giá cái hồ hồ trên tay.
Mặt đồng hồ màu vàng hồng, xung quanh còn mặt đồng hồ còn được nạm những viên kim cương nhỏ, đây là đồng hồ 6 kim, trong đó có 3 cái đồng hồ nhỏ là đồng hồ 24 giờ, giây nhỏ và lịch ngày tháng. Dây đồng hồ được làm bằng da màu đen.
Lục Vân Tạ sờ sờ chất da, là da cá sấu, hơn nữa nhìn nhãn hiệu này, đoán chừng giá cũng phải mấy triệu.
Mấy triệu một buổi tối?
Lục Vân Tạ còn muốn đem đồng hồ đi trả cho Trương Hoàng Nhã, thì sau lưng đã có tiếng gọi, "Vân Tạ."
Vừa vào đã thấy Vân Tạ cúi đầu nhìn cái gì đó, chờ đến gần, Lục Uyển Đình và Kỳ Thanh đều thấy rõ, trong tay Lục Vân Tạ cầm một cái đồng hồ.
Mà trên cổ tay Lục Vân Tạ đang đeo một cái đồng hồ, vậy thì cái đồng hồ trong tay này cho thấy không phải của cô, Lục Uyển Đình cảm thấy quen mắt.
"Chị, hai người đã trở lại." Lục Vân Tạ rũ tay xuống, "Phải về nhà sao?"
"Ừ." Ánh mắt Lục Uyển Đình đảo trên tay cô một vòng, "Đồng hồ trong tay em là của Trương Hoàng Nhã cho em sao?"
"Cô ấy nói đây là tiền phòng đêm nay." Thấy chị gái đã biết, Lục Vân Tạ đơn giản đưa đồng hồ cho chị gái xem.
Lục Uyển Đình cầm lấy nhìn thoáng qua, tâm tình thức khắc phức tạp, "Đồng hồ hơn mười triệu, đưa cho em làm tiền phòng?"
"Hơn một mười triệu?" Tim Lục Vân Tạ thịch một cái, lấy đồng hồ từ trong tay chị gái lại, "Để em đi trả cho cô ấy." Nói rồi hướng đến thang máy mà đi.
Điện thoại rung hai cái, có tin nhắn gửi đến, Lục Vân Tạ dừng lại xem tin nhắn, trong chốc lát đứng tại chỗ, xoay người trở lại trước mặt Lục Uyển Đình.
"Không đi trả đồng hồ sao?" Lục Uyển Đình nhắn cho Lương Khiếu, bảo cậu ấy chạy xe đến cửa khách sạn.
Lục Vân Tạ nói, "Để lần sau."
Lục Uyển Đình không nói gì thêm, sau đó nói Lương Khiếu đem xe lại đây, để Lương Khiếu đưa cô về nhà.
"Vậy còn hai chị?" Lục Vân Tạ hỏi.
Lục Uyển Đình quay đầu liếc nhìn Kỳ Thanh một cái, "Đêm nay, bọn chị ở đây."
Nghĩ đến ngày mai Trương Hoàng Nhã cũng rời đi, Lục Vân Tạ giữ chặt tay chị gái, "Vậy đêm nay, em cũng ở đây."