Phu Nhân, Hôm Nay Chị Đã Thích Em Chưa?

Chương 144: Kẹo hỷ

Tuyên bố ngày tổ chức hôn lễ xong, Lục Uyển Đình thu hồi nét ôn nhu trên mặt, tiếp tục cuộc họp.

Trợ lý Tô nhìn chiếc nhẫn trên tay Lục tổng mà thất thần, phó tổng Thẩm ngồi ở bên cạnh nhận ra điều này, ông lấy tay chạm vào cánh tay cô.

Trợ lý Tô quay đầu nhìn phó tổng Thẩm, mà phó tổng Thẩm biểu hiện không đứng đắn chớp chớp mắt với cô, biết là nhẫn của Lục tổng rất đẹp, nhưng vẫn còn mở họp, muốn nhìn thì chờ họp xong rồi nhìn.

Trợ lý Tô: "..."

Cô đem tâm tư đang nghĩ về Tần Phụ Tuyết cất lại một bên, nghiêm túc mà ghi chép nội dung cuộc họp.

...

Trong văn phòng tổng tài của Kỳ Giang Khoa Học Kỹ Thuật, Kỳ Thanh đang xem văn kiện, bất chợt ngoài cửa có tiếng đập cửa, sau khi cô nói mời vào, trợ lý Hoa đẩy cửa đi vào.

Trợ lý Hoa cầm túi kẹo hỉ đi đến trước mặt Kỳ Thanh, đem túi kẹo hỉ đưa cho cô, cười giống như con mèo chiêu tài, "Kỳ tổng, kẹo hỉ em đã sắp xếp cho bộ phận hành chính đi phát."

Kỳ Thanh đặt văn kiện sang một bên, lấy một viên kẹo ra, "Còn tập đoàn Lục Thị bên kia thì sao?"

"Chắc là sắp xong rồi." Trợ lý Hoa tiếp nhận viên kẹo của Kỳ tổng, quét mắt một cái nhìn đống văn kiện trên bàn đang chờ phê duyệt, "Chúng ta có nên đi đến Lục Thị không ạ?"

"Tôi đi một mình được rồi." Kỳ Thanh cười với cô, "Em không cần làm biếng, đi làm việc đi."

"Thật sự không mang em đi tập đoàn Lục Thị sao?" Trợ lý Hoa còn tranh thủ bán manh với Kỳ tổng.

Kỳ Thanh ôm đống văn kiện đã ký đưa cho cô, "Không mang em theo."

"Được rồi ạ." Trợ lý Hoa không can tâm tình nguyện, dù sao cũng mới nghỉ phép xong vẫn chưa thích ứng được với việc đi làm lại, làm sao mà có tâm tình làm việc tốt được, cô muốn cùng đến Lục Thị với Kỳ tổng, xem như là đi làm việc ở bên ngoài, có thể tan làm sớm một chút.

Trợ lý Hoa ôm văn kiện đi ra ngoài, ở cửa gặp được Tần Phụ Tuyết, "Cố vấn Tần."

Trên tay trợ lý Hoa ôm một đống văn kiện, có một văn kiện sắp rớt ra, Tần Phụ Tuyết nhấc tay lên cản lại, nhẹ nhàng mà đẩy văn kiện ngay ngắn lại.

"Cảm ơn cố vấn Tần." Trợ lý Hoa quay đầu lại nhìn vào văn phòng, "Cô đến tìm Kỳ tổng sao?"

"Ừ."

Trợ lý Hoa tránh ra, ôm đống văn kiện trở lại chỗ ngồi của mình, Tần Phụ Tuyết gõ cửa, sau khi đồng ý cho vào thì mới đi vào.

"Nhận được kẹo hỷ của cậu và Lục tổng rồi." Ngày đầu đi làm lại, đã nhận được kẹo hỷ của hai người này, thật là hâm mộ.

Kỳ Thanh nhìn nhìn cười hỏi, "Cậu đến đây là muốn nói cái này với mình sao?"

Tần Phụ Tuyết kéo cái ghế đối diện ra ngồi xuống, "Giữa trưa cậu có thời gian không, mình mời cậu đi ăn trưa."

Trời a... để Tần Phụ Tuyết mời cơm là chuyến rất hiếm.

Kỳ Thanh nhìn cô hứng thú, "Sao cậu lại muốn mời mình đi ăn?"

Nghĩ đến lý do, Tần Phụ Tuyết ngượng ngùng, tay đặt lên thành ghế gãi gãi, "Mình với Hoài Sương ở chung."

"Ở chung?"

Tần Phụ Tuyết gật gật đầu, Kỳ Thanh kinh ngạc, "Bắt đầu từ lúc nào mà hai người ở chung với nhau?"

"Sau ngày từ suối nước nóng trở về."

Từ suối nước nóng về lại thành phố, trợ lý Tô lái xe đưa Tần Phụ Tuyết về nhà của mình, nhà Tần Phụ Tuyết cô đã đến đó nhiều lần rồi, mà đây là lần đầu Tần Phụ Tuyết đến nhà cô.

"Đây chính là nhà tôi." Trợ lý Tô nhập mật khẩu mở cửa, xoay người mời Tần Phụ Tuyết vào nhà.

Đi đến mỗi chỗ, Tần Phụ Tuyết có thói quen sẽ nhìn xung quanh. Vào trong nhà trợ lý Tô, Tần Phụ Tuyết theo thói quen mà nhìn trang trí, bố cục trong nhà.

Nhà trợ lý Tô có ba phòng, trong phòng khách từ bàn ghế sô pha đến bàn ghế ăn cơm, được trang bị rất ấm áp, không giống nhà của cô, toàn là tông màu lạnh.

Tần Phụ Tuyết đang đánh giá thì cơ thể ấm áp mềm mại của trợ lý Tô đã dán lên lưng cô, đem cô ôm vào trong lòng.

"Đêm nay, em ở lại đây được không?" Trợ lý Tô dựa vào lưng của Tần Phụ Tuyết, vì khẩn trương mà cơ thể cô run lên.

Các cô ở khu nghỉ dưỡng mấy đêm đều ngủ chung với nhau, cô đã quen với hơi ấm của Tần Phụ Tuyết.

Tần Phụ Tuyết xoay người lại nhìn cô, ánh mắt hai người thâm tình nhìn nhau, tiếng tim trợ lý Tô đập nghe rõ ràng, Tần Phụ Tuyết hỏi lại trợ lý Tô, "Chỉ đêm nay thôi sao?"

"Còn có đêm mai, rồi ngày sau nữa." Trợ lý Tô bám lấy bả vai cô, uyển chuyển khéo léo mà đưa ra lời mời ở chung, "Em dọn đến đây ở chung với tôi đi, mỗi ngày tôi sẽ nấu đồ ăn ngon cho em."

Ở chung với nhau sẽ làm cho người ta mất đi cảm giác mới mẻ, các cô chỉ vừa mới bắt đầu yêu đương, đoạn tình cảm này vẫn chưa ổn định và đủ sâu để có thể quyết định ở chung, Tần Phụ Tuyết nghĩ nghĩ, đưa ra lời trái với lương tâm, cự tuyệt trợ lý Tô, "Không được, em chỉ ở đây một đêm thôi,"

Trợ lý Tô cũng không có miễn cưỡng người thương, trong lòng cũng tự có tính toán riêng.

Buổi tối, trợ lý Tô làm một bàn đồ ăn trông bắt mắt mà mùi thơm thì ngào ngạt, có thể so với đầu bếp bên ngoài, tài nghệ nấu nướng của cô không thua kém.

"Ăn ngon không em?" Trợ lý Tô cười lên tiếng nhìn Tần Phụ Tuyết.

"Ân, ăn rất ngon." Tần Phụ Tuyết gắp một miếng đậu hủ đưa vào trong miệng, miếng đậu hủ non nấu với cá, rất mềm mại tan trong miệng.

"Em thích ăn cái gì thì tôi làm cái đó cho em ăn." Trợ lý Tô gắp một miếng cá bỏ vào trong chén của mình, ăn chung với cơm.

Tần Phụ Tuyết ngẩng đầu nhìn cô, vừa lúc trợ lý Tô cũng đang nhìn nhau, trong đôi mắt đó còn chưa ý cười, trợ lý Tô tiếp tục nói, "Vậy qua đây ở với tôi đi."

Không chỉ có đồ ăn ngon, tắm rửa xong chui vào trong ổ chăn, trợ lý Tô lại sáp lên người Tần Phụ Tuyết, ôm lấy mặt Tần Phụ Tuyết dìu dàng mà hôn từng chút một.

Món ăn ngon và người đẹp song kiếm hợp bích, đêm đó, Tần Phụ Tuyết chìm đắm trong thế công của trợ lý Tô.

Sáng ngày hôm sau tỉnh lại, ở dưới chăn là hai cơ thể khoả thân ôm lấy nhau, áo ngủ gì đó, không biết đã bị vứt đến góc nào.

Trợ lý Tô nhấc chăn lên nhìn nhìn, dưới ánh sáng mập mờ không che được những dấu hôn ướŧ áŧ, những dấu này đều do Tần Phụ Tuyết để lại.

Nhớ đến chuyện đêm qua, mặt trợ lý Tô nóng cả lên, hai bên tai đâu đó còn ve vãn hơi thở gấp của Tần Phụ Tuyết, tiếng gọi tên cô khàn khàn lặp đi lặp lại.

Cô nhìn sang Tần Phụ Tuyết, trên người Tần Phụ Tuyết cũng không gì cô.

Vì nhấc chăn lên, hơi lạnh từ bên ngoài lọt vào, Tần Phụ Tuyết cảm giác được hơi lạnh, mở mắt ra nhìn, đúng lúc này tâm lại kinh hoàng, lập tức tỉnh táo, cô vội vàng kéo chăn che cơ thể lại.

"Em tỉnh rồi sao." Nhìn thấy người thương đang bên cạnh mình, trợ lý Tô cảm thấy rất hạnh phúc, hôn hôn lên gương mặt Tần Phụ Tuyết, tay tìm đến tay, mười ngón tay đan vào nhua.

Không cần đi làm, không cần phải rời khỏi ổ chăn ấm, các cô có thể nằm đến bất cứ lúc nào rồi dậy.

Nói chỉ ở có một đêm, nhưng ngày hôm sau, Tần Phụ Tuyết vẫn ở lại nhà trợ lý Tô, đến ngày thứ ba, trợ lý Tô đưa cô về nhà, đóng gói quần áo, mang Tần Phụ Tuyết về lại nhà của mình.

Cứ như vậy các cô ở chung với nhau.

"Vậy bữa cơm này, là cảm ơn mình đã tác hợp cho hai người ở bên nhau sao?" Kỳ Thanh ký lên văn kiện rồi khép lại đặt sang một bên.

"Ừ." Tần Phụ Tuyết nở nụ cười, "Không có cậu, mình và Hoài Sương cũng không quen nhau."

"Không có mình, hai người cũng sẽ chỉ chậm một chút mới ở bên nhau." Kỳ Thanh đóng nắp bút lại, đứng lên, cô sắp xếp lại đồ vật trên mặt bàn, "Bữa cơm này để lần sau đi, hiện tại mình muốn đi đến tập đoàn Lục Thị."

Đôi mắt Tần Phụ Tuyết sáng ngời, "Mình với cậu đi cùng nhau đi."

"Cậu có muốn mình giúp cậu kiêm chức ở tập đoàn Lục Thị không, về sau đến thẳng tập đoàn Lục Thị đi làm là được."

Tần Phụ Tuyết không thể tin được, "Có thể chứ?"

Kỳ Thanh bậc cười, "Cậu đừng có mà tưởng bở."

...

Từ Kỳ Giang Khoa Học Kỹ Thuật đến tập đoàn Lục Thị, Kỳ Thanh cố ý đi qua con đường có tiệm hoa kia.

Trong cửa hàng hiện tại không có khách, chỉ có bà chủ cửa hàng với một cụ bà.

Kỳ Thanh và bà chủ ở đây có quen biết với nhau, lúc trước bà chủ còn giúp cô nói dối với Lục Uyển Đình, bà chủ nhìn thấy hai người, lập tức buông bỏ bình hoa đang cắm một nửa sang một bên, nhiệt tình chào đón.

"Kỳ Thanh." Bà chủ cửa hàng đứng trước mặt các cô, mắt nhìn người phụ nữ xa lạ bên người cô.

Kỳ Thanh giới thiệu với bà chủ, "Đây là bạn của tôi."

Hai người gật đầu chào hỏi nhau, ánh mắt bà chủ trở lại người Kỳ Thanh, cười hỏi, "Hôm nay, cô đến mua hoa sao?"

Cụ bà chống cây gậy run run rẩy rẩy đi tới, trên gương mặt già nua kia là nét hiền, giọng nói mang theo sự vui vẻ, "Bà có thể giúp cháu đưa nha."

Tần Phụ Tuyết nhìn cụ bà đánh giá, cụ bà thật là biết nói đùa, ai mà nhẫn tân để cho một cụ bà lớn tuổi lớn như vậy đi đưa hoa a.

"Không cần đâu ạ, về sau cháu có thể tự mình tặng." Kỳ Thanh từ trong túi lấy ra bốn túi kẹo hỷ, hai túi đưa cho bà chủ, hai hộp đưa cho cụ bà, "Cháu và chị ấy đã đính hôn."

Bà chủ nhìn kẹo hỷ trong tay, cười chúc mừng cho cô, "Chúc mừng các cô."

Bà buông kẹo hỷ ra, cầm một bó hoa bách hợp đưa cho Kỳ Thanh, "Hoa bách hợp này tặng cho hai người, chúc hai người bách niên hảo hợp cùng bên nhau đến khi già đi."

Kỳ Thanh đón lấy bó hoa bách hợp, mắt nhìn cụ bà, trên mặt không ngăn được sự vui vẻ, "Chúng tôi sẽ như vậy, cùng bên nhau đến khi già đi."

Cho đến lúc cô bằng tuổi cụ bà, cô vẫn như cũ, vẫn đem hoa tặng Lục Uyển Đình, từ thời niên thiếu đến lúc già, từ lúc mái tóc đen trở thành đầu bạc.

Đưa xong kẹo hỷ, Kỳ Thanh muốn đến tập đoàn Lục Thị, Tần Phụ Tuyết bảo cô chờ một chút, "Bà chủ, tôi muốn đưa hoa cho bạn gái, chúng tôi vừa với kết giao không bao lâu."

Bà chủ đưa đề xuất cho cô, "Đưa hoa hồng đi, thể hiện tình yêu rõ nhất."

"Được." Tần Phụ Tuyết nhìn một vòng, muốn mua hoa màu hồng nhạt.

"Hoa hồng phấn là tặng cho mối tình đầu." Bà chủ đi đến cạnh chỗ đặt hoa, quay sang hỏi cô, "Hay muốn đưa hoa hồng đỏ?"

Trùng hợp thật, Tần Phụ Tuyết ngượng ngùng, "Cô ấy chính là mối tình đâu của tôi."

Kỳ Thanh vẫn luôn nhịn cười nhưng mà giờ này cô thật sự không nhịn được nữa mà bậc cười.

Tần Phụ Tuyết khi yêu rồi thì cũng cẩn trọng quá đi thôi.

Bà chủ rất thành thục mà cắt hoa, sau đó bó hoa hồng phấn thành một bó đưa cho Tần Phụ Tuyết, Tần Phụ Tuyết tính tiền, sau đó bà chủ tiễn các cô ra khỏi cửa.

Lên xe, Tần Phụ Tuyết ôm bó hoa trong tay không buông, gần đến tập đoàn Lục Thị cô lại hồi hộp.

Đây là lần đầu tiên cô tặng hoa cho phụ nữ.

Mắt Kỳ Thanh nhìn gương chiếu hậu, cười trấn an Tần Phụ Tuyết, "Đừng khẩn trương, trợ lý Tô nhận được hoa của cậu, chắc chắn sẽ rất vui."

"Có thể ảnh hưởng đến công việc của trợ lý Tô không?" Tần Phụ Tuyết suy nghĩ rất nhiều, lo lắng tạo ảnh hưởng không tốt đến trợ lý Tô.

"Không đâu." Kỳ Thanh cười.

"Lần đầu tiên, cậu đưa hoa cho Lục Uyển Đình, cô ấy có phản ứng gì?" Cũng là người ở tập đoàn Lục Thị, Tần Phụ Tuyết tò mò không biết phản ứng của Lục Uyển Đình khi nhận được hoa của Kỳ Thanh ra sao.

"Có thể là kinh ngạc." Đến ngã tư gặp đèn đỏ, qua cái ngã tư này là đến tập đoàn Lục Thị, Kỳ Thanh dẫm phanh, ngước mắt nhìn Tần Phụ Tuyết qua gương chiếu hậu.

Cô cười nói cho Tần Phụ Tuyết nghe, "Lần đầu tiên tặng hoa, chính là cụ bà cậu thấy ở cửa hàng hoa đó, bà ấy đưa hoa giúp mình. Chắc lúc Lục Uyển Đình nhìn thấy cụ bà, có thể kinh ngạc."

Không phải là có thể mà là nhất định.

"Cậu sao lại để cụ bà đi tặng hoa?"

"Ừ thì..." Kỳ Thanh nhẹ nhẹ gõ tay lái, "Mình muốn để cho Lục Uyển Đình chú ý đến bó hoa kia có sự khác biệt."

Tần Phụ Tuyết cúi đầu nhìn bó hoa hồng phấn trong tay, "Vậy lần đầu tiên cậu đích thân tặng hoa, phản ứng của cô ấy thế nào?"

"Chị ấy ngơ ngác nhìn mình a, nửa ngày cũng không nói nên lời." Nhớ tới lần đó phản ứng của Lục Uyển Đình nhận hoa do chính cô tặng, tâm Kỳ Thanh ôn nhu lại rối tinh rối mù.

Đèn đỏ chuyển sang xanh, Kỳ Thanh dẫm sang chân ga, tăng tốc đi đến Lục Thị, thật sự muốn gặp Lục Uyển Đình càng nhanh càng tốt.

Ở tập đoàn Lục Thị cũng đang phát kẹo hỷ, từ tổng bộ đến công ty con, từ toà nhà văn phòng đến phân xưởng, từ trên xuống dưới ai cũng có phần.

Kỳ Thanh ôm bó hoa bách hợp đi vào toà nhà, lễ tân nhiệt tình chào hỏi với cô, "Kỳ tổng, cảm ơn kẹo hỷ ạ."

Kỳ Thanh đáp trả lại là nụ cười ôn nhu, mang Tần Phụ Tuyết vào thang máy của tổng tài đi lên.

Con số trong thang máy không ngừng thay đổi, Tần Phụ Tuyết khẩn trương ôm chặt bó hoa trong tay, lại dùng lực, hoa này sắp bị làm cô biến hình rồi.

Kỳ Thanh liếc mắt nhìn cô một cái, nhìn số tầng ngày càng lên cao, cong miệng lên.

Lập tức muốn cùng phu nhân âu yếm.