Phu Nhân, Hôm Nay Chị Đã Thích Em Chưa?

Chương 110: Nhiệt tình

Cách giường không xa, có đặt một bộ ghế sofa vải bố, trước sofa đặt một cái bàn nhỏ, Kỳ Thanh thường xuyên ngồi ở trên sofa đó để đọc sách và xem văn kiện. Hiện tại, ghế sofa này tạm thời được trưng dụng để tạm bộ chăn và mấy cái gối lên đó.

Đôi tay Lục Uyển Đình bộ drap cũ đứng ở bên mép giường, Kỳ Thanh quay sang nhìn cô, phụt cười, "Hiện tại, bộ dáng của chị rất ngoan ngoãn nha."

Kỳ Thanh đi đến mép giường bên kia, Lục Uyển Đình cởi bỏ hai cúc áo sơ mi, kéo cổ áo ra cho thoáng, bên trong lộ ra cảnh đẹp xương quai cùng với làn da trắng nõn, cười hỏi Kỳ Thanh "Vậy còn hiện tại thì sao?"

Hõm xương quai rất rõ ràng mà ẩn nấp dưới cổ áo sơ mi, trên cổ còn có mấy dấu hôn mê hoặc lấy đôi mắt Kỳ Thanh, da mặt Kỳ Thanh đỏ lên, cúi người nhấc khăn trải giường, "Hiện tại thì chúng ta nên đổi khăn trải giường."

Lục Uyển Đình cong lưng, với lực hút của trái đất thì áo rũ xuống, người đối diện nhìn vào bên trong càng rõ, lại gọi "Kỳ Thanh."

Nghe được Lục Uyển Đình kêu tên mình, Kỳ Thanh quay sang nhìn tiếng gọi đó, ánh mắt xuyên qua nơi cổ áo phong phanh lả lơi kia, một cảnh xuân đang gọi mời cô, Kỳ Thanh theo bản năng mà nuốt nước miếng một chút, Lục Uyển Đình đứng thẳng lưng dậy nói, "Đừng nhìn, mau đổi đi."

Trêu ghẹo một chút liền phá toang.

Kỳ Thanh: "..."

Kỳ Thanh lấy khăn trải giường đang được đặt ở cuối giường, Lục Uyển Đình buông bộ drap cũ ra, cầm 2 góc khăn trải giường, cùng với Kỳ Thanh kéo căng trải lên đệm.

Khăn trải giường với hoạ tiết ô vuông màu xanh biển tạo cho người ta có cảm giác lạnh, hai người hợp lực với nhau để trải xong. Kỳ Thanh đi đến sofa, cầm hai cái gối đem đến giường, đưa một cái cho Lục Uyển Đình "Chị bọc cái này đi."

Lục Uyển Đình nhìn nhìn nhưng không nhận, vòng qua bên mép giường bên kia đi đến trước mặt Kỳ Thanh, cách một cái gối mà ôm Kỳ Thanh.

Đôi mắt hàm chứa ý cười, Kỳ Thanh rất hiểu ý cười kia là gì, cho nên hôn một cái khen thưởng.

"Vất vả cho Lục tổng."

Lục Uyển Đình hôn lại cô, lúc tách ra cầm lấy cái gối trong tay Kỳ Thanh, cảm thấy thỏa mãn rồi "Đổi áo gối đi."

Các cô mỗi người đổi một cái áo gối, động tác của Lục Uyển Đình rất nhanh, đổi xong trước "Đêm nay, em ngủ bên kia sao?"

Bên phải sẽ tiện xoay người khi dễ Lục Uyển Đình, Kỳ Thanh chỉ vào bên phải nói, "Em ngủ bên này."

Lục Uyển Đình cúi đầu đặt cái gối trên tay theo ngón tay Kỳ Thanh đang chỉ, vừa quay đầu, Kỳ Thanh liền ghé qua hôn lên mặt cô một cái, không cần Lục Uyển Đình nhắc nhở, chủ động khen thưởng.

"Như vậy không đủ." Lục Uyển Đình ôm lấy mặt Kỳ Thanh, cạy đôi môi kia ra mà xâm nhập vào, hôn đến cho tim Kỳ Thanh đập loạn cả lên.

Kỳ Thanh ném cái gối trên tay xuống, đẩy Lục Uyển Đình đến ven tường, áp người lên tường mà hôn sâu.

Đôi tay đang ôm lấy mặt Kỳ Thanh dần di chuyển ra phía sau mà khoanh lấy cổ, có một chút gấp gáp cuồng nhiệt, hai cơ thể dán lên nhau, cảm giác được tay Kỳ Thanh chui vào trong áo mình, Lục Uyển Đình đẩy cô nàng ra, thở gấp nhìn sofa, xoa xoa tóc Kỳ Thanh, giọng nói khàn khàn lại ôn nhu mà nhắc nhở, "Vỏ chăn còn chưa l*иg vào."

Chỗ này là địa bàn của cô, để xem Lục Uyển Đình tính lật lọng với cô như thế nào? Kỳ Thanh lấy tay ra, cằm hướng về cái áo gối mới bọc được một nửa, đã bị cô ném lên giường, nói "Chị đổi cái gối này đi, em đi tháo vỏ chăn ra."

Hai người thân mật mà vui đùa với nhau, ngày thường Kỳ Thanh chỉ dùng 10 phút để thay xong, hôm nay cùng với Lục Uyển Đình làm hơn nửa tiếng mới làm xong hết.

Nhìn thời gian đã 11h, tắm rửa xong nên đi ngủ.

Kỳ Thanh đi chuẩn bị áo ngủ, Lục Uyển Đình cởϊ áσ khoác treo lên giá áo, vừa xoắn tay áo vừa đi đến bên cạnh Kỳ Thanh, quần áo trong tủ phần lớn đều đã mặc qua, Kỳ Thanh tìm tìm mới tìm ra được một cái áo mới sạch sẽ.

Một cái ôm ấm áp từ sau lưng, cánh tay mảnh khảnh mà ôm lấy eo Kỳ Thanh, cằm Lục Uyển Đình gác lên vai Kỳ Thanh, nhìn áo ngủ trong tay Kỳ Thanh, cười hỏi: "Đêm nay, em muốn chị mặc cái này sao?"

Lục Uyển Đình buông một tay ra, sờ sờ "Chắc là rất dễ xé nha."

Kỳ Thanh lật lại ký ức vào cái đêm đó, Lục Uyển Đình không thương tiếc mà xé cái áo ngủ của cô. Du͙ƈ vọиɠ trong người tức khắc nổi dậy, miệng lưỡi đều khô, "Những cái áo khác em đều mặc qua rồi, chỉ còn cái này mới, chỉ mới giặt qua lần đầu."

Lục Uyển Đình lại buông một bàn tay, cầm lấy cái áo ngủ lùi lại một bước, cầm lấy cái áo ướm ướm lên người, Kỳ Thanh xoay người xem, Lục Uyển Đình nói "Hình như có vẻ nhỏ, có khả năng chị mang không vừa."

"Cởϊ áσ ngực ra khẳng định mặc vừa." Ánh mắt Kỳ Thanh đáp lên ngực người nào đó, ngực hai người kẻ tám lạng người nửa cân, ngực Lục Uyển Đình so với cô cũng lớn không bao nhiêu.

Lục Uyển Đình đem áo ngủ trả cho Kỳ Thanh, "Chị không cần cái này." Ánh mắt cô hướng vào tủ quần áo nhìn lướt qua, "Mặc mấy cái áo ngủ em mặc rồi cũng không sao."

Kỳ Thanh đem áo ngủ vắt lên vai Lục Uyển Đình, lộ vẻ vui mừng nói, "Chỉ có hai lựa chọn, một là mặc cái này hai là không mặc cái gì hết."

Cho dù chọn cái nào thì cô đều vừa lòng.

Lục Uyển Đình bắt lấy cái áo ngủ trên vai nhướng mày, "Vậy thì khỏi mặc, dù sao đến cuối cùng cũng cởi ra thôi."

Cô cầm áo ngủ đi vào nhà tắm, trong lòng Kỳ Thanh cười như nở hoa, "Lục tổng, không phải chị nói dù sao cũng không mặc sao? Sao lại còn mang áo ngủ vào trong?"

Lục Uyển Đình đáp tay lên tay cầm cửa, rất bình tĩnh mà nói, "Chị nói là em đó." Cô đóng cửa nhà tắm lại, nhìn cái áo ngủ mỏng trong tay, cười lắc đầu.

Kỳ Thanh sửng sốt, cúi đầu nhìn bản thân mình, chỉnh sửa quần áo lại.

Trong phòng tắm còn có một tủ quần áo riêng, dùng để đặt đồ dùng, Lục Uyển Đình mở tủ quần áo ra, phát hiện bên trong có áo tắm cùng với vài cái áo ngủ.

Lục Uyển Đình buông cái áo ngủ trong tay ra, nhìn vào trong tủ quần áo đánh giá, rồi lấy một số đồ trong đó nhìn nhìn, lại treo trở lại.

Khép cửa tủ lại, Lục Uyển Đình cởi bỏ quần áo trên người, tiện tay mà quăng vào sọt đựng đồ dơ, đi chân trần đến dưới vòi sen.

Tiếng nước trong phòng tắm truyền ra, Kỳ Thanh đứng ở ngoài cửa một lát, đi ra ngoài dùng nhà tắm bên ngoài.

Lục Uyển Đình tắm xong đi ra, phát hiện trong phòng ngủ không có ai, cô sửa sửa áo ngủ, đi ra bên ngoài.

Nghe được tiếng nhà tắm bên ngoài có tiếng động, đi qua.

Vừa mở cửa ra, Kỳ Thanh thấy Lục Uyển Đình đang chờ cô, cô quét mắt đánh giá Lục Uyển Đình, "Sao chị lại không mặc cái váy ngủ em đưa?"

"Cái kia chị mặc không hợp." Đầu tóc Kỳ Thanh còn ướt, Lục Uyển Đình tiến đến giúp cô lau tóc, "Máy sấy đặt ở đâu?"

"Trên tủ TV có một cái ngăn kéo, đặt ở trong đó." Tóc Lục Uyển Đình vẫn còn ướt, Kỳ Thanh sờ sờ tóc cô, "Để em làm tóc chị khô trước."

Kỳ Thanh đi lấy máy sấy, thuận tay mở TV luôn.

Ghế sô pha rộng lại mềm mại, Lục Uyển Đình ngồi trên sô pha, Kỳ Thanh ngồi quỳ bên cạnh cô, dùng tay thử nhiệt độ của máy sấy, nắm lấy một ít tóc mà bắt đầu thổi tóc giúp Lục Uyển Đình.

Cả hai cùng nhau sấy tóc, Kỳ Thanh đi cất máy sấy rồi trở lại ngồi bên người Lục Uyển Đình, Lục Uyển Đình ôm lấy cô ngồi trên sô pha, "Hình như đây là lần đầu chị ở đây ngủ qua đêm."

Đến đây một lần lúc xem xong phim, lúc cô đang tắm thì em gái gọi điện thoại, sau đó lại rời đi.

"Không phải hình như, mà đúng là lần đầu." Kỳ Thanh nghiêng đầu dựa vào vai Lục Uyển Đình xem TV, ngửi được mùi sữa tắm thơm mát Lục Uyển Đình, tâm viên ý mã, yên tĩnh mà không nói thêm nữa.

"Vậy chúng ta ở bên này nhiều một chút." Lục Uyển Đình nhìn cách bày trí ở đây, ánh mắt hướng về kệ sách sau đó lại nhìn đến ban công, nhìn thấy cái ghế dài ở ban công thì dừng lại một chút.

"Được a." Kỳ Thanh ngẩng đầu nhìn theo tầm mắt của Lục Uyển Đình, nhớ đến lần trước đem Lục Uyển Đình đè lên cái ghế kia, lúc đó còn mở mấy cái cúc áo. Liền nắm lấy thắt lưng áo ngủ Lục Uyển Đình cười hỏi, "Chị đang nghĩ cái gì?"

Tay dùng sức từng chút từng chút một, lén lút mà cởi thắt lưng áo ngủ của Lục Uyển Đình.

Lục Uyển Đình cảm nhận được động tác của Kỳ Thanh, lập tức đè tay Kỳ Thanh lại "Suy nghĩ chuyện của trợ lý Tô và Tần Phụ Tuyết."

Kỳ Thanh cố gắng vùng dậy, nhưng mà không động nổi, "Lúc này, chắc Phụ Tuyết đã về nhà."

Cô vẫn chưa từ bỏ ý định, đổi ngón tay khác mà kéo thắt lưng.

"Nếu trợ lý Tô mời Tần Phụ Tuyết vào nhà uống nước thì sao?" Lục Uyển Đình lại đè cái tay khác của Kỳ Thanh xuống, cô đè cái ngón tay đến ngón tay khác, cái tay còn lại của Kỳ Thanh vẫn không an phận, chọc cho cô ngứa, Lục Uyển Đình nhìn không được cười nói, "Ngoan, đừng nháo."

"Phụ Tuyết sẽ cự tuyệt cô ấy." Cô rất hiểu bạn của mình, nếu có thể về nhà cô nàng dứt khoát sẽ không ở bên ngoài qua đêm.

"Một tiếng Phụ Tuyết, hai tiếng Phụ Tuyết." Lục Uyển Đình cười híp đôi mắt lại, "Gọi thân mật quá ha."

"Chị ghen sao?" Kỳ Thanh ngẩng đầu nhìn Lục Uyển Đình, tay chống ở sô pha, nhướng người qua, ở bên môi Lục Uyển Đình mà ngửi ngửi.

Lục Uyển Đình ôm lấy Kỳ Thanh, đôi mắt hoa đào sáng quắc, khoé mày cong lên nhìn Kỳ Thanh, chậm rãi nói "Chị ghen thay cho trợ lý Tô."

Vừa dứt lời, có đôi môi lạnh đã dán lên cướp lấy đôi môi cô, Lục Uyển Đình nhắm mắt lại, thuận thế mà nằm xuống sô pha.

Tiếng bắn súng phát ra từ TV làm ảnh hưởng đến hai người trên ghế, Kỳ Thanh sờ lấy cái điều khiển mà bấm nút tắt TV, tuỳ tay mà ném cái điều khiển lên bàn, khuỷu tay chống bên sườn người Lục Uyển Đình, hai tay ôm lấy đầu Lục Uyển Đình, đem nụ hôn ngày càng nhiệt tình hơn.

Từ sô pha giày vò nhau đến phòng ngủ, Kỳ Thanh có chút kích động, cho nên lực đẩy Lục Uyển Đình ngã xuống giường có chút mạnh, Lục Uyển Đình xoa xoa cái gáy. Chờ Kỳ Thanh tự bản thân nhào lên giường, cô nắm chắc cơ hội, xoay người đè Kỳ Thanh nằm dưới, đến bên tai Kỳ Thanh nói "Em làm chị đau."

Cô bắt lấy tay Kỳ Thanh đặt lên chỗ gáy của mình, ý muốn Kỳ Thanh vỗ về nó, "Có chút đau, em giúp chị xoa một lát đi."

Kỳ Thanh nhấc một cái tay khác lên, hai tay giúp Lục Uyển Đình mát xa ở đó, "Thực xin lỗi, vừa rồi em có chút kích động."

Lục Uyển Đình cong môi cười, "Không sao." Cô đá rơi chiếc dép trong chân xuống, kéo chăn che lại cơ thể hai người, ở dưới chăn, tay bắt đầu dao động đi vào trong áo Kỳ Thanh.

...

Cho đến khi Kỳ Thanh nắm lấy bờ vai của Lục Uyển Đình mà run rẩy, cô mới phản ứng lại, Lục - đại lừa đảo- Uyển Đình, lại lừa cô một lần nữa.

Toàn thân như người không tim không phổi, dưỡng khí đã bị đối phương hút hết, Kỳ Thanh bắt lấy khăn trải giường, thở gấp nói không thành câu, "Em... không chịu...được nữa."

Lục Uyển Đình hôn hôn khoé môi Kỳ Thanh, xốc chăn lên ngẩng đầu, cửa phòng ngủ mở toang, từ phòng khách đến phòng ngủ lại nhà tắm, tất cả đèn đều mở lên, cả căn nhà sáng rực rỡ.

"Chị vẫn chưa mệt." Một câu nói làm Kỳ Thanh nhũn ra.

Kỳ Thanh mở to mắt, ánh mắt hoảng hốt nhưng lại có chút mê ly, gian nan mà lặp lại "Em thực sự không chịu nổi."

Lục Uyển Đình cười yêu chiều mà xoa tóc cô, "Ngủ đi."

Giúp Kỳ Thanh lau sạch cơ thể, tắt đèn bên ngoài và phòng ngủ. Lúc Lục Uyển Đình quay lại giường thì Kỳ Thanh đã ngủ rồi.

Cô điều chỉnh tư thế, tay cách chăn ôm lấy Kỳ Thanh, nghe tiếng thở nhẹ nhàng, dưới ánh đèn mờ nhạt mà nhìn Kỳ Thanh.

Lúc tỉnh dậy, đã là 8h sáng.

Ở đây không có quần áo của Lục Uyển Đình, cô đứng trước tủ quần áo lựa qua lựa lại, chuẩn bị chọn lấy một bộ đồ của Kỳ Thanh mặc vào, ngoài ý muốn lại thấy được chiếc áo sơ mi trắng mà cô từng cho Kỳ Thanh mượn.

Cô lấy áo sơ mi ra, liếc nhìn Kỳ Thanh một cái, lại do dự, cuối cùng đem cái áo trả về chỗ cũ.

Lục Uyển Đình mặc quần áo của Kỳ Thanh đến công ty, trước khi ra cửa, Kỳ Thanh vẫn còn đang ngủ.

Lúc đến công ty đã 9h, trợ lý Tô đã ở công ty, cô vừa đến gặp trợ lý Tô từ văn phòng đi ra. Trong tay cầm hai phần văn kiện đưa cho cô "Lục tổng, mọi người đều đang ở phòng tiếp khách, đến lúc 9h."

"Ân ." Lục Uyển Đình tiếp nhận văn kiện, lật lật xem, "Tối hôm qua, em và cô ấy thế nào? Có giữ người ở lại qua đêm không?"

Nói đến Tần Phụ Tuyết trợ lý Tô thở dài, "Chị đừng nói nữa, em mời cô ấy lên uống một chén, cô ấy liền một chân dẫm ga mà chạy."

Lục Uyển Đình đi đến bàn làm việc, từ trên bàn cầm lấy cây bút máy mở ra nắp ra, ký tên trên văn kiện, "Có lẽ là sợ uống một chén lại say không đi được."

Cô đem văn kiện đã ký xong đưa cho trợ lý Tô nói, "Em thông báo cho phó tổng Thẩm và tổng giám Chu, nói hai người đó đến phòng tiếp khách."

"Vâng." Trợ lý Tô gật đầu "Đúng rồi. Hôm nay, Trương tổng trang điểm rất đẹp, mùi nước hoa trên người rất nồng, chị cách xa cô ấy ra một chút, đừng để mùi hương dính lên người."

Lục Uyển Đình nhìn nhìn quần áo trên người, "Nếu không cẩn thận bị dính mùi thì sao?"

Trợ lý Tô buông tay, "Cái này phải hỏi phu nhân, sẽ làm gì với chị nha."