Long Khiếu Thiên nghe Cơ Nhi cầu xin tha thứ, nhất thời tự mãn cười như điên, thậm chí làm gian sương phòng khẽ chấn động, bàn tay nhỏ bé của Cơ Nhi ở dưới tay áo nắm chặt thành đấm, trong lòng thề nếu hôm nay tránh được nạn này, một ngày nào đó nhất định phải lấy mạng chó của hắn.
“Nữ nhân kia! Bản bảo chủ có hơi khâm phục ngươi, rõ ràng là tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, chỉ hận không thể đem ta thiên đao vạn quả(1), ngươi lại có thể cầu xin tha thứ, ha ha ha, đại trượng phu co được giãn được, ngươi quả là một nữ trung hào kiệt.” Long Khiếu Thiên xác thực đối với Cơ Nhi rất tán thưởng, rõ ràng thấy nàng toàn thân tràn ngập hận ý lại có thể quỳ gối cầu xin tha thứ, một nữ tử như vậy e rằng khó gặp.
“Nhưng mà Long Khiếu Thiên ta chưa bao giờ mềm lòng với kẻ địch, phải biết rằng thả hổ về rừng, tai họa về sau không lường được, huống chi nữ nhân dám yêu dám hận như ngươi, bản bảo chủ cũng không muốn mạo hiểm, Long Ngũ, phế hai chân của hai người này rồi quăng ra ngoài, để xem bọn hắn về sau kiêu ngạo kiểu gì, các ngươi cứ ngồi đó trông chờ Hồng mụ mụ vẫn còn thu các ngươi đi, ha ha ha.” Long Khiếu Thiên nói xong lại cuồng vọng cười to, ý cười kia không hề có lo lắng, chỉ có tàn nhẫn.
“Ngươi, đồ súc sinh! Làm hại Vũ Gia của ta tan cửa nát nhà không nói, hiện tại còn muốn gϊếŧ người diệt khẩu. Vũ Tuyết Cơ ta cho dù có thành quỷ cũng không bao giờ buông tha cho ngươi!” Cơ Nhi hiện tại thấy khẩn cầu vô dụng, nhất thời không hề bận tâm đứng dậy mắng to, chết cũng muốn mang mười tám đời tổ tông của hắn ra mắng.
“Im miệng! Ta đã nói rồi, việc này ta căn bản không biết, Vũ Gia các ngươi suy tàn cũng không phải do ta gây nên, nữ nhân như ngươi chỉ biết ngậm máu phun người, nói năng bậy bạ, ngươi vì cái gì mà không đi điều tra cho rõ rốt cuộc có phải Vân Thiên Bảo của ta làm hay không!” Long Khiếu Thiên làm sao có thể chịu tội oan uổng, khuôn mặt tuấn tú lập tức trướng đỏ rồi gầm lên với Vũ Tuyết Cơ.
“Nói cho cùng, ngươi phế chân của chúng ta đi, ta làm thế nào đi điều tra, thế nên lòng ta càng có sơ sở để hoài nghi, lần đó sao ta lại có thể bảo Quốc Cữu Gia tha cho ngươi! Mở ra một đường cho ngươi! Ngươi lại lật mặt, cư nhiên tâm địa độc ác như thế, đây không phải là có tật giật mình là cái gì!” Cơ Nhi lại nắm bắt thêm một cơ hội.
“Bảo chủ! Đừng nghe nữ nhân điên này dong dài, quăng ra là tốt rồi!” Long Ngũ không kiên nhẫn, tay chuẩn bị phế đi hai chân Liễu Kim Tinh.
“Không, dừng tay!” Cơ Nhi lập tức cố nén đau đớn đứng lên xô Long Ngũ ra, khuôn mặt nhỏ nhắn biến xanh đi vì đau đớn, miệng vội vàng kêu ” Chuyện này không liên quan đến Kim Tinh, hắn là thị vệ mà Cửu Vương Gia để lại cho ta, ta không thể để cho hắn theo ta chịu tội!” Cơ Nhi hoảng sợ vô cùng, nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú của Liễu Kim Tinh đã lạnh đến cực điểm, thống khổ nói “Kim Tinh, là ta hại ngươi, ta xin lỗi” Nói xong nước mắt liền tràn ra dàn dụa.
Liễu Kim Tinh trong lòng co thắt từng cơn, đây là lần đầu tiên Cơ Nhi gọi hắn là ” Kim Tinh “, hắn bỗng cảm thấy tiếng gọi này nghe thật hay, nhìn thấy tiểu nữ nhân che chở hắn như vậy rốt cuộc không thể bình tĩnh.
“Nữ nhân, đừng khóc, ngươi không phải rất kiên cường sao?” Ta không sao, chỉ là một đôi chân mà thôi, không có gì đáng sợ cả, ở trong lòng ta ngươi luôn luôn là một nữ nhân đặc biệt, cho nên đừng khóc.” Liễu Kim Tinh nói xong, đôi mắt tràn ngập đau lòng nhìn Cơ Nhi.
Câu nói của Liễu Kim Tinh làm cho Cơ Nhi đột nhiên tỉnh ngộ, nàng sao lại quên mình là một nữ nhân chứ, nhu có thể khắc cương, đó là định luật không bao giờ thay đổi của tự nhiên, nàng phải cứu lấy chính mình, phải cứu lấy KimTinh.
“Ha ha ha, không nghĩ đến hai người các ngươi sắp chết rồi lại có thể nói chuyện yêu đương, bội phục, quả nhiên không giống người thường” Long Khiếu Thiên châm chọc nhìn hai người, không biết tại sao hắn lại đồng cảm với Liễu Kim Tinh, tiểu nữ nhân này quả thật rất đặc biệt.
“Long bảo chủ, Cơ Nhi mới mười bốn tuổi, thân vẫn còn nguyên vẹn, nếu như Cơ Nhi nguyện ý thế này thì sao?” Cơ Nhi chịu đau chậm rãi đứng lên đi về phía Long Khiếu Thiên, sau đó hai tay đưa lên đầu vai mình đẩy một cái, quần áo trượt xuống, lộ ra da thịt trắng bóng như tuyết, bầu ngực xinh đẹp phía trước phập phồng, hai khối chu quả hồng nhạt ngây ngô mê người kí©ɧ ŧɧí©ɧ tầm mắt của Long Khiếu Thiên.
“Xin ngươi tha cho Kim Tinh, Cơ Nhi nguyện ý lấy thân trong sạch hầu hạ ngươi!” Cơ Nhi nước mắt khô cạn, một đôi mắt to thẳng tắp nhìn vào cặp mắt u ám thâm thúy của Long Khiếu Thiên.
“Cơ Nhi, ngươi điên rồi, ngươi không thể như vậy, mau kéo quần áo lên!” Liễu Kim Tinh tức giận gào thét, tim của hắn ức chế đau đớn, Cơ Nhi vì hắn làm như vậy, hắn còn có thể xem là một nam nhân hay sao?
“Long Ngũ, kéo hắn ra ngoài trước đã!” tầm mắt Long Khiếu Thiên từ trước ngực Cơ Nhi trở lại nhìn nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn kiên cường, không thể phủ nhận, hắn bị nữ nhân này cảm động. Hắn không tin được một nữ nhân vì thị vệ thấp kém mà trả giá thứ quý nhất của nàng.
“Không, không! Cơ Nhi, ngươi không thể làm như vậy! Không!” Liễu Kim Tinh phẫn nộ gào thét, nhưng thân ảnh Cơ Nhi ngày càng xa, mà nàng cũng không quay đầu lại nhìn hắn.
Trong sương phòng lớn giờ chỉ còn lại hai người Long Khiếu Thiên cùng Cơ Nhi, Cơ Nhi không chớp mắt nhìn Long Khiếu Thiên đi đến gần nàng, sau đó thân thể không khỏi lay động, nàng nhớ đến cảnh Lâm Tiểu Tuyết trước kia bị Lương Thiếu cường bạo, hai tròng mắt dần dần lộ ra sợ hãi.
Đôi mắt Long Khiếu Thiên u ám lưu luyến tại bộ ngực mê người của nàng, yết hầu nuốt vài cái, đột nhiên ôm lấy Cơ Nhi, đi tới giường lớn khắc hoa trong phòng.
[1] Thiên đao vạn quả (千刀万剐): chém nghìn vạn nhát đao, chết không toàn thây