Tôi Chỉ Là Người Qua Đường Giáp

Phiên ngoại 4: Chồng ơi! Sao chim của anh thu nhỏ rồi! (H)

“Em nhớ anh." Khóe mắt biếи ŧɦái đỏ hồng, dáng vẻ vô cùng đáng thương: “Nhớ anh nhiều lắm, thường xuyên mơ thấy anh trở về rồi, em mở cửa là có thể thấy anh nằm trên ghế sô pha chờ em về nhà, nhưng tỉnh dậy thì không có gì cả.“

Lúc ấy, Vu Hám làm một con chó, sống chưa được 20 năm, mà tuổi thọ của con người thì sao?

Vu Hám cứ tưởng với tính cách của biếи ŧɦái, sau khi anh chết, chắc là biếи ŧɦái sẽ có chó mới, nhưng sự thật chứng minh, Phó Minh Kiêu không như vậy.

Vì thế anh khó tránh khỏi cảm thấy chột dạ, cứ cảm thấy mình giống tra nam, là cái loại cực kỳ tồi tệ.

Vu Hám cẩn thận ôm người vào trong ngực, nhỏ giọng nói: “Không phải anh không muốn làm với em, mà là em bị thương, em không thấy đau à?” “Chờ khỏi thì chúng mình làm nhé.”

“Nhưng em muốn làm bây giờ." Biếи ŧɦái duỗi tay sờ háng hắn: “Bây giờ, lập tức, lập tức! Chồng ơi… Chồng à… Xin anh, cho em đi, không thì em chết mất”

Nếu biếи ŧɦái đã đòi lằng lặc thì Vu Hám cũng không nói nhiều, anh đặt người lên giường, để biếи ŧɦái mở rộng hai chân, sau đó cẩn thận quan sát.

Còn tốt, biếи ŧɦái bị bỏng không nghiêm trọng lắm, chỉ hơi hồng, thậm chí chưa sưng. Anh cúi đầu là có thể thấy khuôn mặt của biếи ŧɦái, rất đẹp, thật tinh xảo, nhưng khóe mắt luôn tự mang chút lạnh lẽo, khiến người cảm thấy không hợp, phối với thần sắc vũ mị càng khiến người cảm thấy không thích ứng.

Luôn cho người ta loại cảm giác giả tạo.

Vu Hám hôn lên đôi mắt ấy.

Biếи ŧɦái giống con rắn quấn lên người Vu Hám, đặc biệt là hai chân, sau khi vòng quanh eo anh, còn kẹp chặt, liên tục rêи ɾỉ, quả thực như đang cố ý dụ hoặc người phạm tội.

Đôi chân vừa nhỏ vừa trắng vừa dài, phần bên trong đùi có vết thương, vừa bôi thuốc nhưng hình như cậu không hề thấy đau, cũng không thèm quan tâm miệng vết thương bị cọ xát sẽ đau đớn thế nào.

Ngược lại Vu Hám luôn dùng sức kéo chân cậu ra, để cậu đừng lộn xộn, sau đó mới đâm mạnh vào.

Bọn họ mới làm trước đó không lâu, đường ruột còn ướt nóng, biếи ŧɦái kêu rên vũ mị, càng dùng sức quấn chật eo Vu Hám, thúc giục: “Chồng ơi, tăng lực lên, dùng sức đi, trước kia anh cᏂị©Ꮒ em mạnh mẽ lắm mà.”

Vu Hám tách hai chân quấn chặt của cậu mở rộng ra, tránh không cẩn thận đυ.ng vào vết thương, thân thể biếи ŧɦái quá mức thành thật, bị hắn đâm một cái là dươиɠ ѵậŧ hoàn toàn dựng đứng, đầu nấm còn đang không ngừng chảy nước da^ʍ.

Vì thế tư thế của biếи ŧɦái cực kỳ giống một con ếch xanh nằm trên đất, cậu cắn mu bàn tay của chính mình, không ngừng rêи ɾỉ, ánh mắt cũng khiến anh cảm thấy dính nhớp.

Hơn nữa loại ướŧ áŧ này cho người ta cảm giác như là đầm lầy, sền sệt, sâu không thấy đáy.

Vu Hám ra sức cày cấy, phải làm cho biếи ŧɦái quên đề tài trước đó đi, nếu phải thanh toán sòng phẳng thì tình sử của anh có thể đếm trên đầu ngón tay. Nhưng lúc anh làm nhiệm vụ không biết ngủ với bao nhiêu người, có cả nam lẫn nữ.

Người có tí đầu óc đều biết, kể chuyện người yêu cũ với người yêu hiện tại là một việc đáng sợ thế nào, đặc biệt là người có người tình cũ đếm không hết như anh, may thì là Tu La tràng, xui thì chính là hiện trường hoả táng.

Mà Vu Hám lại không thích ở phương diện này cũng phải nói dối người yêu, nên là cố không nhắc đến đề tài này là được rồi…

Dù sao biếи ŧɦái là loại người chỉ cần anh làm cậu sướиɠ thì cậu có thể quên hết tất cả, đúng, cậu chính là người không có liêm sỉ như vậy…

Thế là Vu Hám cực kỳ ra sức thọc vào rút ra, mỗi cú thúc đều hung mãnh đâm đến nơi sâu nhất, đường ruột vốn trơn ướt nên phát ra tiếng nước nhóp nhép.

Biếи ŧɦái rất muốn khép chân lại, nhưng cổ chân bị anh nắm nên không thể dùng sức, không khép lại được, chỉ có thể không ngừng rêи ɾỉ, giật nảy, do lâu lắm rồi cậu không làm, phía trước lại không biết là Vu Hám, trong lòng tràn ngập cảm giác nhục nhã, không hề hưởng thụ được kɧoáı ©ảʍ, cho nên hiện tại thân thể phản ứng đặc biệt lớn.

Vu Hám thấy cậu không ngừng cắn miệng mình đến mức bật máu thì cúi xuống trấn an, nhẹ cắn môi dưới cậu, liếʍ vết máu, nhỏ giọng nói: “Đừng cắn, chảy máu rồi.

“Chồng đau lòng à.” Hai mắt biếи ŧɦái đẫm lệ, vươn tay sờ mặt Vu Hám: “Giống như nằm mơ ấy, mà khuôn mặt này xa lạ quá, em cũng không dám nhận, Vượng Tài, em rất khó chịu, nơi này rất đau.”

Cậu duỗi tay nắm tay Vu Hám, sau đó ấn lên ngực mình.

Trông biếи ŧɦái cực kỳ đáng thương, đặc biệt là khóe mắt đỏ hồng, trong ánh mắt còn có cái gì đó yếu đuối, càng khiến người cảm thấy đau lòng.

“Anh hôn em đi.”

Vu Hám cúi đầu hôn cậu, hôn khóe miệng, rồi hôn khóe mắt, cuối cùng nhẹ cắи ʍút̼ đôi môi mềm mại.

Ai có thể tin, Phó Minh Kiêu lại thích một con chó chứ, thậm chí có thể vì một con chó thủ thân như ngọc vài thập niên, coi một con chó là người yêu, nói ra sẽ không có ai tin tưởng, nhưng đây là hiện thực.

Cậu cảm thấy Vượng Tài hiểu cậu hơn bất cứ ai, còn vĩnh viễn sẽ không phản bội cậu, thậm chí cậu cảm thấy Vượng Tài cũng yêu mình.

Hiện giờ, người yêu chó của cậu biến thành một người thật, Phó Minh Kiêu tưởng rằng mình chắc chắn không thể tiếp thu, nhưng khi nhìn Vu Hám lại cảm thấy Vượng Tài nếu là người thì chính là cái dạng này.

Vấn đề duy nhất có lẽ là.….

“Chồng à, sao chim anh thu nhỏ rồi?”

Vu Hám: “...”

Vu Hám cảm thấy mình mười tám centimet đã là lớn rồi.

Siêu việt bình quân nam giới! Lúc cương còn vượt qua mười tám centimet! Nơi nào nhỏ?

Vu Hám cảm giác tôn nghiêm nam tính của mình đã chịu khiêu chiến cực lớn. Lúc này, mặt anh đen xì, nhìn qua cực kỳ hung dữ nhưng Phó Minh Tuyên không sợ còn phủng mặt anh hôn một cái: “Không nhỏ, không nhỏ, chồng đừng giận mà, của anh lớn lắm còn kéo dài nữa!“

Cậu nói như vậy, cố tình còn thêm một câu: “Anh có biết không, lúc chó bắn tinh, dươиɠ ѵậŧ sẽ phình thật lớn ~ Cái kia là thiên phú chủng tộc, người không so được đâu anh à.”

Vu Hám nổ tung, anh là một tổng công, thân là một tổng công mạnh mẽ, còn chưa có ai nói chym anh nhỏ!

Thật muốn bò dậy đi luôn, để người này tự nghĩ cách đi thôi!

Hai đùi biếи ŧɦái kẹp chặt eo Vu Hám: “Chồng ơi... Đừng giận mà.”

“Nếu không... Anh cᏂị©Ꮒ chết em? Phạt vợ không được bắn nhé? Hay anh đi tiểu vào cũng được.”

Cậu nói xong thì ngẩng đầu lên chờ mong, rồi thật là không nhịn được lại cười: “Ha ha”.

Vu Hám hiểu ra, biếи ŧɦái này chính là cố ý, muốn cᏂị©Ꮒ đúng không?

Vu Hám cong khóe miệng, lật người cậu lại, ấn cậu nằm trên đùi mình, vỗ một cái “bốp” lên mông mông biếи ŧɦái này.

Trong đầu Phó Minh Tuyền có một tiếng “phựt”, ngón chân cuộn lại, lúc này, là vì cảm thấy xấu hổ.

Từ sau năm tuổi, cậu không còn bị phạt đánh mông nữa rồi.

------

Mình không set vip nên có ai đề cử để nhiều người biết đến không :3